Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm
Lâm Hạ Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Thở phào nhẹ nhõm, nó quay người trở về phòng.
- Ừ.
Chương 16
Nó nhảy bật người lại cười với hắn:
- Nếu muốn đối đầu, chúng ta sẽ cho cô ta biết thế nào là lợi hại. Chỉ là một viên đá Urani, vó cần phải đến mức đốt nhà?
Hắn, bị sao thế này? Tại sao lại vui vẻ như vậy chứ? Lần đầu tiên sau 3 năm tỉnh lại, đây... là lần đầu tiên hắn mỉm cười vui vẻ vì một cô gái! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hừ, mày nghĩ tao muốn sao? Nhà đó không biết tại sao lại nổ lớn đến như vậy. Nếu như cô ta không kéo tao lại, có lẽ đã bị thương ít nhiều rồi. c*̃ng tiếc thật đấy, cái căn cứ ở đó c*̃ng rất đẹp.
- Chuyện gì vậy? 11h đêm rồi đấy!
- Này, tao nhớ là mình thách trước mà. Nhưng phá hoại nhà tao như vậy thật sự tao rất bực.
c*́p máy, hắn bất ngờ quay lại hét ra ngoài cửa:
- Vậy cuối c*̀ng làm sao anh ấy có thể được như bây giờ? Trầm cảm đến mức đó thì thật sự rất khó chữa trị.- Hắn nhìn nó khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bị gì được? Cô ta đang bình yên vô sự đi ngủ rồi. Thậm chí cô em gái ấy c*̉a anh còn hứng thú đứng xem căn nhà đang chìm trong lửa với vẻ mặt an nhàn và thích thú nữa kia! Nhà tôi đấy! Căn cứ c*̉a chúng ta đấy! Anh xem em gái anh thật là có cá tính!
Nó mỉm cười chua chát:
Nắm chặt tay lại, xua tan đi cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ trong tim, lấy lại khuôn mặt lạnh lùng, hắn cất bước vào phòng.
- Hai anh trai nhà cô thú vị thật nhỉ?- Thấy nó không muốn tiết lộ nhiều, hắn c*̃ng không muốn hỏi thêm.
!
- A? Angel? Cô ta thách chúng ta sao?
- Không phải mày đã chuyển hết đồ sang bên này rồi sao? Cẩn thận một chút, đừng để bị lộ căn cứ đấy!
- Biết rồi, chỉ là... Thanh này, em gái anh hình như không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại cô ấy còn đứng xem với vẻ rất hứng thú?
- Ai!!!!?
- Tôi không nghĩ một người như anh lại có quá khứ buồn như thế.
- Anh ấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi! Khi xưa còn kinh khủng hơn nhiều. Anh không thể hiểu được một người đã từng bị trầm cảm nặng đến thế nào đâu! Nhốt mình trong phòng cả ngày, căn phòng đó luôn phát ra nhưng tiếng hét kinh người. Ba mẹ tôi, dù có mời bao nhiêu người c*̃ng không có cách nào chữa trị cho anh ấy. Bởi vì không một ai có thể lại gần anh ấy!
- Hai anh ấy hình như rất thương cô?
Nhưng cho đến khi bước ra ngoài mở cửa thì chỉ thấy một hành lang im lặng không tiếng động. Phòng c*̉a nó ở cuối hành lang, làm sao nó có thể đi nhanh đến thế mà không gây ra tiếng động? Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe nhầm? Mang theo nỗi tò mò vào phòng nhưng cánh cửa vừa khép lại chưa tới 5 giây đã lại mở toang ra nhưng cuối c*̀ng thì vẫn không có ai. Hắn bực mình đóng cửa lại, chẳng lẽ hắn... thật sự nghe nhầm?
Thanh nghe vậy thì mới nhớ ra việc em gái mình c*̀ng ở một chỗ với tên vô lại nào đó, liền hỏi:
- Vậy, anh ngủ ngon nhé!- Nói xong thì quay người chạy biến vào phòng.
Quân ở bên kia đầu dây vui vẻ nói:
Bây giờ lại đổi một giọng khác, giọng c*̉a Thanh vang lên bên đầu dây:
- Không phải là chưa mà là tôi chưa bao giờ để ý đến nơi tôi ở. Toàn bộ căn nhà đều là do hai anh tôi phụ trách. Hai anh ấy nhất định không để tôi đụng vào.
Ở bên kia lại một giọng khác xen vào:
Nằm trên chiếc giường êm ái chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại c*̉a ai đó rồi. Hắn bấm nút nghe cất giọng uể oải: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh Vũ thì ba mẹ và em gái anh ấy thì bị người ta g·i·ế·t c·h·ế·t, đến giờ vẫn chưa tìm được thủ phạm. Sau khi hai bác c·h·ế·t, ba mẹ tôi nhận anh ấy về, vì thế anh ấy rất biết ơn nhà tôi vì đã kéo anh ấy ra khỏi nỗi sợ hãi một mình.
Nó đợi sau khi hắn đóng cánh cửa được 1 phút thì mới từ từ thả nhẹ người từ trên trần xuống mà không gây bất cứ tiếng động nào. Sở dĩ khi hắn mở cửa ra nhìn xung quanh hắn có nhìn lên trần nhưng vì là ban đêm, hành lang khá tối và nó c*̃ng trốn ở một nơi khuất vả lại trần nhà khá cao, trèo lên mà giữ được lâu ở trên đó thật sự có chút khó khăn hắn c*̃ng không để ý lắm nên nó mới không bị phát hiện. Thân làm sát thu như nó mà mà bị phát hiện thì còn mặt mũi nào!?
- Còn anh ba c*̉a cô thì sao? Anh ta lông bông như vậy mà c*̃ng thương em gái mình đến thế sao?
- Này, khi ngọn lửa bốc lên đã tạo ra chữ A đấy, mấy người nghĩ ra cái gì?
- Tao thật sự c*̃ng không nghĩ ra cuối c*̀ng thì cô ta nhắn nhủ với chúng ta điều gì.
Hắn c*̃ng mỉm cười quay người đi về phía phòng mình, nhưng chưa được mấy bước liền khựng lại.
- Cứ đợi xem thử, còn không thì ta sẽ là người tiếp tục, nhớ phải cẩn thận trong thời gian này đấy Hưng
Căn cứ? Anh ba c*̃ng tham gia? Thú vị đấy!
- Đúng đúng, cô em gái yêu quý có một không hai c*̉a anh thật sự rất bá đạo!
- Được rồi, cô mau đi ngủ đi. Hai anh nhà cô mà biết tôi bắt cô thức khuya, cỡ nào c*̃ng sẽ xẻo thịt tôi!
Hắn cười cười:
- Hừ, nghe nói nhà ngươi bị cháy?
Nó quay lại nhìn hắn đáp:
Hắn cười rồi giơ tay đẩy lưng nó:
- Hahaha, chuyển nhà cho vợ cuối c*̀ng lại cháy thế à?
Nghĩ đến khi xưa, nó lại bật cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhìn nó,bỗng thấy nó thật dễ thương, mỉm cười:
Nó nghĩ một chút rồi bật cười:
Nó cười:- Như vậy mới có thể là hai thiếu gia nhà họ Lâm chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Người ở đầu dây bên kia tức giận:
_____________~~~~~____________________
- Chuyện đó không nên nói đến, làm tôi nhớ lại những cảnh không nên nhớ!
Người kia chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói khác xen vào:
- Hừm, nói sao nhỉ? Khi đó anh ấy rất ghét tôi, vì ba mẹ lúc nào c*̃ng thương yêu tôi nhưng cho đến một ngày nào đó, anh ấy thấy một cảnh tượng gì đó, đánh thức tình anh trai em gái trong bản thân, sau đó thì lúc nào c*̃ng yêu thương tôi!
- Hưng à, tôi không ngờ căn nhà lại đẹp đến vậy!
Bởi vì cô bé ấy là người đã cứu anh ra khỏi bùn lầy c*̉a sự dơ bẩn, là nguời đã cho anh thấy được một tương lai tươi sáng ở phía trước, giúp anh bước qua sự đau khổ. Là người ở ngoài lúc nào c*̃ng tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra lại rất yếu đuối, dưới cái vỏ bọc mạnh mẽ là một tâm hồn thánh thiện và trong sáng càng khiến mọi người muốn bảo vệ. Và cô bé ấy... là người mà anh và anh Vũ phải bảo vệ, phải yêu thương cho tới khi c·h·ế·t! Lâm Hạ Nhi!...
- Cô chưa bao giờ ở một nơi như thế này sao?
- Này, Nhi không sao chứ? Không bị thương gì đúng không?
Nhắc đến chuyện này, lông mày hắn bỗng cau lại:
Hắn, bị sao thế này? Tại sao lại vui vẻ như vậy chứ? Lần đầu tiên sau 3 năm tỉnh lại, đây... là lần đầu tiên hắn mỉm cười vui vẻ vì một cô gái
Hắn hừ lạnh:
Thanh nghe vậy thì bật cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
