Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Đại chiến (2)

Chương 10: Đại chiến (2)


Thầy Mo sau quyết tâm xử tử cô Quyên liền không châm trễ mà rút ra một là bùa, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ, hai tay bắt ấn. Bỗng thầy quát lớn:

“Ma nhà Mo nuôi, nghe lệnh Mo làm việc”.

Sau tiếng hét, cái bóng dưới chân Mo Sinh bắt đầu vặn vẹo, nó kéo dài ra và nhập vào cái bóng của cô Quyên.

Mỗi thầy Mo đều nuôi rất nhiều loại ma, tương tự như là thầy pháp dưới xuôi nuôi âm binh. Nhưng âm binh thường là để thầy pháp lược trận, xông pha chém g·iết. Còn ma của các thầy Mo nuôi thì chỉ có số ít là dùng để trực tiếp chém g·iết. Đa số dùng để luyện phép. Phần nhỏ thì để trông nhà. Vì thế nên thầy tuy không tinh thông các thuật âm dương ngũ hành như thầy pháp dưới xuôi nhưng lại có rất nhiều phép thuật kỳ lạ, đăc biệt là những phép liên quan đến việc nguyền rủa. Suy cho cùng thì tổ nghề của họ cũng là các Vu sư.

Sau khi bị cái bóng của thầy Mo nhập vào, cô Quyên cảm thẩn thân thể có điều kì lạ. Toàn thân cử động vô cùng chậm chạp, như là bị cái gì buộc chặt tứ chi. Thấy đã đắc thủ, thầy Mo bắt đầu ra lệnh cho mọi người:

“Tất cả tản ra, lấy đuốc cắm thành vòng tròn quanh mụ ta. Mau”.

Sau đó ông âm thầm ra hiệu cho 12 người thanh niên đi sau làm cái gì đó.

Từ sau khi cái bóng của thầy Mo nhập vào cái bóng của cô Quyên, ông ta đã cảm thấy có một nguồn sát khí lạnh lẽo đang chậm rãi theo cái bóng mà chả ngược về phía ông. Nếu không nhanh thì có lẽ ông ta sẽ bị sát khí công tâm mà c·hết mất.

Sau khi thấy dân làng đã cắm kín những ngọn đuốc cháy bập bùng xung quanh cô Quyên thì thầy Mo thở ra một hơi. Vội vàng thu lại phép thuật.

Cô Quyên lúc này đã có thể cử động lại bình thường nhưng xung quanh là những ngon đuốc đang cháy, đáy lòng cô cảm thấy có điều bất an. Cô thu mình lại, cong lưng lên, trong miệng phát ra từng tiếng gầm gừ. Bản năng dã thú đã trỗi dây. Cô co người, bật về phía bên phải, toan từ chỗ đó phá vòng vây.

“Mọi người dậm chân, hô to lên”.

Nghe thấy tiếng mo ra lệnh, cả đám người nhất tề dậm chân xuống đất, miệng phát ra tiếng “Hù, hù” như là xua dã thú. Cô Quyên lúc này thần trí đã bị dã tính chiếm lấy đa phần nên cũng dần phản ứng như thú hoang.

Thấy một màn cả đám gần trăm người vậy quanh, dậm chân thị uy, cô liền bật nhảy lại về phía trung tâm vòng tròn. Miệng vẫn phát ra tiếng gầm gừ như đã có phần nhỏ đi. Cô Quyên lúc này y như con thú bị sập bẫy vậy.

“Mọi người mau tản ra. Quăng dây”

Thầy mo lại tiếp tục ra lệnh. Sau khi dân lảng tản ra xung quanh thì có 12 người thanh niên vạm vỡ quây quanh vòn tròn, tung những sợ dây thừng tô to về phía cô Quyên.

Mười hai sợ dây đều chính xác mà trói siết lấy cổ, lấy thân trên của người phụ nữ đang gầm gừ giữa vòng lửa. Cô Quyên lúc này đ·ã c·hết cứng, không tài nào nhúc nhích được. Mỗi lần cô định vận sức xông về một phía phá vây thì lại bị 11 sợi dây khác ghì chặt lại. Cơ hồ cô đã rơi vào tuyệt cảnh.

Mo Sinh thấy cảnh này thì đã phần nào yên tâm. Cho rằng con tinh con tà nhập vào cô Quyên chỉ là loại bình thường, có khí lực hơi lớn mà thôi.

“Các mày, giữ chặt lấy cô ta để tau làm phép trục vong”. Mười hai người nghe thấy thì đồng thanh hô to:

“Rõ. Thưa mo”

Mo Sinh bắt đầu lục lọi trong cái túi màu chàm đeo bên mình ra mấy thứ đồ: một cuộn chỉ đỏ, mấy tấm bùa, một con dao cổ bằng đồng.

Đang toan định tiến lại chỗ cô Quyên thì Mo nghe thấy có một tiếng hét lớn. Ông vội vã nhìn về phía vòng lửa được dựng bằng đuốc thì thấy có sự không ổn đã xảy ra.

“Thành sự không có bại sự có thừa. Lũ vô tích sự này. Ăn cho mập thây mà 12 thằng thanh niên to như con trâu rừng mà không khống chế được một con đàn bà. Một lũ phế vật”. Mo tức mình, trong miệng lẩm bẩm.

Thì ra, trong lúc thầy đang lục đục soạn đồ trục vong thì cô Quyên đã tìm ra cách phá vây. Cô vận luồng sát khí trong cơ thể, để nó chảy ngược về một phía sợi dây. Người bên đầu kia sợi dây sau khi bị sát khí nhập thể thì hai tay buông lỏng sợi dây đang cầm xuống. Cô Quyên nhân cơ hội mà dật mạnh sợi dây thừng về phía mình.

Mười hai người để khống chế cô quyên mà đều quấn một đầu dây quanh mình cùng với quanh cánh tay, y như việc người ta chơi kéo co vậy. Thế nên lúc sợi dây bị kéo ngược về cũng mang theo người thanh niên đang cầm nó.

“Phanh” một tiếng, cả đầu người thanh niên kia như quả dưa hấu bị người ta đập nát. Mười một thanh niên còn lại thấy một cảnh này thì cả người nghệt ra. Không để cho bọn bọ phản ứng kịp, cô lại nhanh chóng làm lại thao tác cũ. Lại một người đầu bị đập nổ như quả dưa hấu.

Sau khi 6 người đ·ã c·hết thì 6 người còn lại mới kịp phản ửng. Họ vội vàng tháo dây ra mà bỏ chạy tứ tán. Dân làng thấy cảnh đó thì cũng vội vã bỏ chạy về phía bờ sông. Ở đấy còn có Vu Nữ.

Lúc này, xung quanh người phụ nữ là 6 cái xác không đầu, huyết nhục cùng với óc não trắng tinh. Cô đưa cái lưỡi lên mà liếm chút não trộn lẫn với máu không biết của thanh niên nào b·ị đ·ánh nổ đầu bắn lên mặt. Rồi cô nở ra nụ cười quỷ dị. Đê mê, điên cuồng? Có rất nhiều tư vị trong nụ cười đó. Thầy Mo thấy cảnh này mà cả người nổi da gà, nụ cười đó là gửi cho ông.

Tuy nhiên làm thầy mo đã hơn hai mươi năm, ông cũng không phải loại thùng rỗng kêu to. Mo Sinh liền nhanh chóng lùi về phía sau tầm 10 mét, kéo dài khoảng cách với cô Quyên. Không giống thầy pháp dưới xuôi còn có tý công phu giang hồ nên có thể miễn cưỡng chống đỡ khi bị áp sát. Thầy Mo như ông nếu không được thi pháp đặc biệt thì thân thể cũng chả khác gì phàm nhân. Bị áp sát thì lập tức rơi vào thế yếu.

Mo Sinh nhanh chóng xỏ 9 đồng tiền vào cuộn dây đỏ. Sau đó ông quây thành một cái trận pháp Cửu Cung thô thiển. Dù gì thì tổ tiên ông cũng là thầy pháp phương Bắc, nên cho dù trải qua mấy đời mai một thì cũng có thể chút ít thi triển chút da lông tay nghề tổ tiên. Miễn cưỡng có thể chống dỡ công kích của cô Quyên nhất lúc này bị quỷ nhập nhất thời nửa khắc. Từng đó thời gian cũng đủ để ông lôi đồ ra chơi rồi.

Cô Quyên sau khi thoát trói, “cười duyên” với mo Sinh thì cùng lập tức cong người lao tới t·ấn c·ông.

Bỗng cô đâm sầm vào một cái màn chắn vô hình. Nhất thời không cách nào mà áp sát được. Nhưng cô không quan tâm, từng nắm đấm nặng nề như vũ bão mà nện xuống tấm chắn vô hình kia. Mo Sinh trong trận pháp thấy cảnh đấy thì hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu không phải hắn nhanh trí bày trận thì bây giờ có lẽ đã bị đấm thành một đống thịt nát rồi.

Không để lãng phí thời gian, mo lập tức lôi ra từ trong túi mấy cái lọ nhỏ, ông cắn ngón tay trỏ cho rỉ máu sáu đó lấy ngón tay đó mà viết từng dòng chữ nhỏ cổ quái lên mấy cái lọ nhỏ.

“Khai Ấn” ông quát lớn.

Sau tiếng quát ấy thì cũng là lúc màn chắn dưới công kích cuồng mãnh mà sụp đổ. Thầy Mo liền lập tức bật lùi về phía sau. Ông mở lắp một cái lọ nhỏ ra, từ trong miệng lọ, tràn ra khói đen dày đặc. Sau đó nó hoá thành một con gà trống khổng lồ màu đen Con gà này cao ít nhất cũng phải gần nửa mét, hai hốc mắt trống không, lập loè 2 đoàn lục diễm.

“Ma gà. Nghe lệnh Mo, t·ấn c·ông con tinh trước mắt cho ta”.

Ma gà nghe lệnh liền lao vào quần thảo với cô Quyên. Nó tung cặp cánh lớn, từng luồng cương phong từ sảnh cánh dài gần 2 mét cứ thế mà quạt về phía người phụ nữ.

Cô lấy tay che trước người mà chống dỡ từng luồng gió đang cắt vào da thịt trên hai cánh tay. Sau khi cương phong tan đi, thì lại là một màn mổ, đá. Cái mỏ cùng với đôi cựa sắc như dao lam cứ thế mà t·ấn c·ông tới tấp. Sau một hồi mổ, đá, ma gà lại lui ra quạt hai cái cánh lớn về phía cô Quyên. Nhất thời bị công kích dồn dập cô chưa có cách nào ứng phó. Chỉ có thể thu mình chống đỡ.

Chương 10: Đại chiến (2)