Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Lấy thịt mỡ ném c·h·ó

Chương 17: Lấy thịt mỡ ném c·h·ó


Vu nữ thấy người đàn ông đã tuổi ngũ tuần nằm co ro trên mặt đất mà khóc như một đứa trẻ thì cũng thấy hơi khó chịu. Bản thân cô là người trực tiếp xông trận, cũng cảm thấy những thứ mình vừa làm hoá ra là công cốc. Nhưng cũng chưa phải đến độ thê thảm như thầy mo.

Nhưng cô nào hiểu được cảm giác lúc này của mo Sinh. Cảm giác như thể bản thân là học sinh cấp hai, vất vả cả năm ôn bài. Đến lúc đi thi đọc đề tưởng chừng đã nắm chắc phần thằng. Nhưng làm đến câu cuối cùng thì mới nhận ra đây căn bản không phải đề thi cấp hai mà là đề thi đại học. Hoá ra việc mình ôn thi lẫn hí hửng làm bài từ đầu tới giờ thực chất chả có ý nghĩa gì cả. Ngay từ đầu, cái đề này định sẵn là đã không giải được.

“Giàng ơi, Sơn thần ngài ấy…mo tôi bị lừa một vố táng gia bại sản. Con mẹ nó, thiên địa này dặt một đám ỷ lớn h·iếp nhỏ, ỷ mạnh h·iếp yếu. Không còn có thiên lý nữa rồi”.

Mo Sinh lồm cồm bò dậy, quẹt hết nước mắt, nước mũi mà gào lớn. Sau đó ông quay sang Vu nữ tỏ vẻ ái ngại nói: “Xin lỗi Vu nữ, thật sự xin lỗi ngài. Vì mo tôi tính toán không cẩn thận mà làm ngài b·ị t·hương đến vậy”.

Vu nữ nghe thấy vậy tính lên tiếng nói điều gì đó thì mo Sinh đã cắt ngang,

“Ngài cứ kệ mo tôi. Bây giờ việc cấp bách là đuôi theo cô Quyên, ngài hãy bảo người làng thả đứa bé trai ra, đừng ai liều lĩnh mà gây sự. Cô ta tuy điên dại nhưng hình như chỉ muốn đi cứu con, không chủ động hại người. Làm phiền Vu nữ ngài đi trước thông báo cho người làng. Tôi hiện tại pháp lực khô kiệt, cần đả toạ hồi phục thì mới đi tiếp được”.

Vu nữ nhìn ánh mắt của mo Sinh, tuy vẫn còn vẻ thê lương nhưng đã không thấy cái tuyệt vọng như muốn c·hết thì gật đầu. Sau đó cô tung người, phi hết tốc lực đuổi theo người phụ nữ “đang bị tinh hổ nhập kia”.

Thấy Vu nữ đã đi, mo Sinh liền ngồi bệt xuống đất, thở dài. Hai con ma trành đã bị cô Quyên thu về, ba con ma gà lúc này cũng lon ton chạy tới chỗ mo. Chúng nó rụi cái đầu lớn vào người ông mà làm lũng.

Mo Sinh thấy thế thì cười thảm. Tất cả mọi việc ông làm, từ lúc gặp cô Quyên ở rìa làng đến giờ, đều là lấy thịt mỡ ném c·h·ó cả. Thứ trong người cô ta nào phải tinh hổ gì mà là một phần sức mạnh của Sơn quân đang trú ngụ trong người cô ta.

Năm nay đúng là quá điên, Thuỷ thần thì đòi đồng nam đồng nữ 3 tuổi, Sơn quân thì tá linh vào một người phụ nữ. Thần linh từ bao giờ lại tuỳ tiện như vậy? Cảng nghĩ khuôn mặt mo Sinh càng vặn vẹo, hai bộ tướng đắc lực dưới trướng ông c·hết quá oan uổng.

Sau một lúc đả toạ, mo Sinh mới mệt mỏi mà chống đầu gối đứng dậy. Vẫn còn con quỷ không rõ lai lịch nữa. Ông quyết tâm chơi c·hết con quỷ này mà xả giận. Hít vào một hơi, mo Sinh lấy ra hai tấm lục phù đã ảm đạm đi rất nhiều so với ban đầu, ông dán vào hai bắp chân rồi lao nhanh về phía bờ sông.


Bên phía bờ sông lúc này mọi người đang vô cùng hoảng hốt, việc cô Quyên bị con tinh nhập mà rồi g·iết c·hết bọn A Lý, A Lềnh cùng với 6 người tuỳ tùng của thầy mo đã được đám người lúc trước chạy chốn mang về mà kể cho những người ở đây. Có người nghe kể thì nôn oẹ, người thì ôm đầu mà khóc vì người thân c·hết thảm. Có người thì lên tiếng chửi rủa, nói từ lúc cô ta làm loạn lễ tế thì đã có điềm rồi.

Sau khi cô Quyên đánh tới thì cả đám lại cảng trở lên hỗn loạn. Nhưng thấy Vu nữ ra tay đã áp chế được cô ta mọi người liền bình tĩnh lại. Họ nhớ ra còn có thầy mo với Vu nữ sẽ bảo vệ cho mình. Sau đó Mo Sinh xuất hiện từ đằng xa rồi đánh lén người phụ nữ điên, dân làng càng trở lên phấn khích hô lớn “G·i·ế·t cô ta. G·i·ế·t c·hết cô ta. Đúng. Sau đó vất xác cô ta lên rừng để cho con ma rừng nó bắt làm nô lệ”.

Khi trận chiến rời xa tầm mắt thì mọi người lại bắt đầu xôn xao lên tiếng bàn tán về sự việc hôm nay. Bỗng có người lên tiếng nói:

“Mẹ tôi 3 năm trước khi bà mất thì bà thường hay nói với tôi rằng đứa bé nhà thằng A Lùng, sinh vào ngày 5 tháng 5 mà lại là năm âm. Dưới xuôi thì đây là điều kị. Thường dưới đấy nếu chả may mà người phụ nữ trở dạ vào khoảng thời gian gần với ngày này thì gia đình sẽ làm mọi cách cho đứa bé được sinh ra sớm. Bà còn nói mai sau đứa bé này sẽ hại cả nhà thằng A Lùng còn có khi hại người hay tiếp xúc với nó. Thế nên mẹ tôi cấm tôi sau này để con cháu tiếp xúc với đứa bé. Trước tôi cũng chả tin đâu, cứ nghĩ người dưới xuôi ăn no sinh lắm sự. Sao có nhiều điều cấm như thế. Ai ngờ….”

“Ô, nghe lời chú A Phều nói tao cũng nhớ ra là bà nội cháu cũng nói điều tương tự”. Có người nghe thấy người đần ông tên A Phều kể thì mới lên tiếng góp chuyện.

“Chúng mày chỉ có biết thế thôi à. Trước người đỡ đẻ cho cô Quyên nói với tau rằng, khi đứa bé ấy được sinh ra thì cả người nó lạnh ngắt, không thấy hơi thở. Sau làm mãi nó mới tỉnh rồi khóc lại. Tau nghe mà rợn hết cả người. Rồi tau nói với mụ ta đứa bé nó là âm sanh tử đấy. Ai tiếp xúc với nó đều phải c·hết cả thôi. Nhanh mà đi cầu mo. Nhờ mo cho cái bùa mà phòng thân. Mụ ta không nghe. Sau này c·hết mất xác rồi đấy.” Một ông lão trống gậy thi thoảng ho khục khục, lên tiếng.

Mọi người nghe thấy thế thì lại càng xôn xao.

“Ô thế ra việc chú A Lùng với cô Quyên bị con tinh nhập là do đứa bé gây ra à?”. “Đúng là loại bất hiếu, còn nhỏ đã độc ác như thế này, lớn lên có khi nó hại c·hết cả làng”.

“Đúng, đúng, tôi đề nghị là chúng ta nên g·iết quách đứa bé đi. Tránh sau này nó gây hoạ” Cả đám người lớn bàn luận về việc g·iết c·hết một đứa nhỏ mà như là việc thiên kinh địa nghĩa, Quả thật, không biết thứ gì mới là ma quỷ nữa.

Bỗng có người lên tiếng phản bác,

“Nhưng Vu nữ đã giao hai đứa nhỏ cho chúng ta. Bảo chúng ta bảo vệ chúng. Đợi sau khi Vu nữ ngài ấy xử lý xong cô Quyên thì mới bàn tiếp chuyện hai đứa nhỏ mà. Bây giờ các người g·iết đứa bé trai, không sợ con quỷ kia nó quay lại g·iết cả nhà à”.

Mọi người nghe vậy thì rơi vào trầm tư một lúc rồi nổ ra tranh cãi. Một bên cho rằng là nên g·iết quách đứa bé trai đi, để lâu đêm dài nắm mộng. Hơn nữa là con quỷ kia lại dám đối đầu với Hà thần, làm gì còn cơ hội sống mà báo thù nữa. Một bên thì cho rằng nên đợi Vu nữ về rồi tính tiếp, nói bên kia tính kháng lệnh Vu nữ à.

Trong lúc dân làng chia thành hai phe mà tranh cãi thì từ đằng xa, một bóng người chạy bằng tứ chi đang lao nhanh về phía này. Ban đầu mọi người vẫn còn mải cãi nhau nên chưa ai để ý. Nhưng khi bóng người đó ngày càng tiến lại gần thì có một đứa bé mới giật lấy tay áo cha nó mà nói:

“Cha, có con gì đang lao về phía này”.

Người đàn ông đang hăng máu cãi nhau, bị con mình giật áo thì bực mình, toan vỗ cho nó mấy cái nhưng khi nhìn theo hướng tay con trai chỉ thì mới giật mình.

“Cô, cô Quyên?”

Rồi ông hét lớn, “Mọi người mau dừng lại, cô Quyên đang lao về phía này. Tất cả đừng cãi nhau nữa”.

Sau khi nghe thấy tiếng người đàn ông quát lớn dân làng đồng loạt đưa mắt về phía xa, đúng như ông ta nói, cái bóng người chạy bằng tứ chia kia địch thị là cô Quyên bị con tinh nhập rồi.

Sau đó lại là một trận hỗn loạn. “Cái gì, cô Quyên đang lao tới đây. Vậy mo cùng với Vu nữ đã….”

“Bà đừng có nói bậy. Chắc là do cô ta thoát được khỏi Vu nữ cùng thầy mo vây công thôi”

“Đúng, đúng” “Vậy bây giờ làm thế nào”.

Dân làng rơi vào hoang mang như đám cừu mất đi con đầu đàn.

Người đàn ông vừa này hét lớn lại lớn giọng nói: “Mọi ngươi, nghe tôi, trẻ em, phụ nữ và người già đứng lui về phía bờ sông. Còn đám đàn ông sẽ cố gắng bảo vệ mọi người cho tới khi Vu nữ và thầy mo đuổi tới”.

Mọi người nghe thế thì liền gật đầu “Được”. Dù thế nào thì ít ra bây giờ cũng có người chỉ đạo.

“Mấy anh, mấy bác, với bọn thanh niên, tự kiếm cái gì mà phòng thân đi. Nhất quyết phải ngăn cô ta lao vào chỗ phụ nữ, trẻ nhỏ”.

Sau khi nghe người đàn ông chỉ đạo, người thì nhặt lấy hòn đá bên đường, người thì vơ lấy cờ xí. Tất cả đứng thành một vòng cung, bảo vệ trẻ em, phụ nữ và người già ở phía sau.

Chương 17: Lấy thịt mỡ ném c·h·ó