Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Đoàn tụ
Vu nữ đang đuổi theo sau cô Quyên chừng độ trăm mét. Thấy bóng đuốc nhộn nhạo cô liền vận lực mà hét lớn:
“Mọi người đừng xúc động. Đừng động đến cô ta. Cô ta đến tìm con, mọi người giao đứa bé ra thì cô ta không làm hại đâu. Nhớ là đừng có kích động cô ta”.
Trong đêm đen, tiếng Vu nữ như thắp lên hi vọng nơi cõi lòng tăm tối. Người làng nghe thấy giọng Vu nữ thì phấn trấn cả lên.
“Là Vu nữ,”
“Ngài ấy đang t·ruy s·át cô Quyên”.
Người đàn ông đang chủ trì đại cục thấy mọi người nhộn nhạo thì quát lớn: “Không nghe thấy Vu nữ nói gì à. Còn không mau mang đứa bé ra. Các người còn định xôn xao đến c·hết đấy phỏng”.
Nghe vậy, từ trong đám đàn bà trẻ nhỏ được bảo vệ phía sau, một bà lão lọm khọm đi ra, dắt theo đứa bé trai bụ đẫm. Trước khi đi Vu nữ đã gửi hai đứa bé nhờ bà chăm sóc hộ. Bà cũng là người đã kịch liệt ngăn cản lũ người muốn mang đứa bé trai mà g·iết quách đi cho xong chuyện.
Vừa đi, ánh mắt bà lão vừa liếc nhìn vẻ mặt từng người vừa nãy gân cổ hô chém hô g·iết đứa nhỏ đầy trâm chọc.
“Một lũ vừa này mở mồm hùng hổ hô g·iết đứa nhỏ sau khi thấy mẹ nó thì lại run như cầy sấy. Xong lại nhờ vào mạng đứa nhỏ ấy mà đổi lấy cái mạng mình. Các người không thử đãi một bãi mà soi xem cái mặt mình như thế nào. Dặt một lũ…không ra gì”. Bà lão tay dắt đứa bé trai, vừa đi vừa chửi đổng.
Cả đám người nghe bà lão chửi mà khuôn mặt xám nhịt nhưng mà cũng chỉ biết cung kính dạt sang hai bên, chừa ra lối đi cho bà lão. Ai bảo bà già này là thầy lang duy nhất của làng cơ chứ.
Bà lão cùng đứa bé đi lên phía trên, bà liền lấy cái gậy mà phang vào mông người đàn ông vừa nãy hò hét mà mắng:
“A Lử, thằng nhãi mày cũng lớn rồi nhỉ. Còn biết quát mắng cơ đấy. Thấy bà giả này sắp c·hết rồi nên là ra oai đấy phỏng”.
Người đàn ông tên A Lử vừa nãy oai vệ hò hét bao nhiêu nay bị bà lão vụt cho mấy cái thì liền co rúm lại, miệng liên tục nói: “Lung bà, cháu nào giám, nào giám…”.
Cô Quyên lúc này chỉ còn cách đám người chừng độ ba mươi mét, phía sau Vu nữ cũng đã sắp đuổi kịp tới. Khi trông thấy đứa bé đang được một bà lão nắm tay, cô liền như con hổ nhảy chồm liên tiếp 5,6 lần liền tới trước mặt đám đàn ông, thanh niên và Lung bà.
Sau khi cô ta đến gần, mọi đều đưa mắt nhìn nhau. Trước mặt cả đám đàn ông là một người phụ nữ tóc xoã đến đầu gối, hai cánh tay mọc đầy lông màu trác bạc. Cô ta lại để trần thân trên, lộ ra bộ ngực phúc hậu trắng trẻo cùng vòng eo thon gọn. Nhưng cái đồng tử màu vàng như dã thú kia khiến cho không ai có tâm tư mà thưởng thức. Cả người cô ta toát ra vẻ mị hoặc với nam nhân nhưng mà khí tức khủng bố cũng không kém.
Vũ nữ cũng vận hết công phu mà đuổi kịp tới.
“Đưa đứa nhỏ cho cô Quyên đi”.
Nghe Vu nữ nói vậy, bà lão liền dắt tay đứa bé đưa tới trước người phụ nữ kia. Đứa bé quan sát người này một lúc rồi nó hét lớn đầy vui vẻ:
“Mẹẹ…”.
Sau đó nó lấy bàn tay nhỏ xinh mà sờ sờ hai má mẹ nó. Rồi vòng đôi tay mũm mĩm qua cổ người phụ nữ mà ôm ghì lấy.
Người phụ nữ cũng ôm chặt đứa con vào lòng. Cô lấy tay xoa khắp người đứa nhỏ, kiểm tra xem có chỗ nào b·ị t·hương không. Thấy đứa bé không bị gì thì cô mới thở phào, rồi ôm ghì lấy nó mà hôn hít. Đứa bé được mẹ yêu thương thì thích chí cười lên khanh khách.
Lung bà đứng quan sát mà hai mắt ướt lệ.
“Nào có phải con tinh con tà gì chứ. Chi là người mẹ điên cuồng cứu con thôi mà”.
Trên đời này hổ dữ còn không ăn thịt con. Ấy thế mà có những hạng người chỉ vì đồn đoán mông lung mà sẵn sàng lao vào xâu xé một đứa bé. Đem nó đi tế thần để đổi lấy một chút bình yên. Mấy đời thầy lang nhà bà đều phản đối việc mang trẻ nhỏ đi tế Hà thần. Nhưng sức một người trước đại thế thì chỉ như chiếc lá trong dòng n·ước l·ũ. Hưu tâm vô lực.
Đứa nhỏ nằm trong lòng người mẹ, nó cất giọng thủ thỉ:
“Mẹ mẹ, lúc trước con được người làng cho ngồi kiệu thì thích lắm. Đi cùng với con còn có Tiểu Hoa nữa. Đứa nhóc ấy không ngoan. Toàn khóc nhè. Nó cũng đần lắm, con hỏi bố mẹ nó tên là gì, nhà ở đâu nó đều không biết. Con dỗ mãi nó mới nín đấy”
Người mẹ nghe thế thì đưa đôi bàn tay đầy móng mà nhéo đôi mà phúng phính của đứa nhỏ, cười nói:
“Con trai tôi lớn quá rồi nhỉ. Còn biết dỗ con gái nhà người ta cơ đấy. Thế mai sau mẹ cưới cô bé Tiểu Hoa đó cho con nha”.
Đứa bé nghe thấy mẹ thì lắc đầu nguây nguẩy, đáp: “Con chả thèm. Lấy phải con bé ngốc như thế hơn nữa còn hay khóc nhè như nó thì dỗ thôi cũng làm con mệt c·hết”.
Đứa bé nào hiểu việc lấy vợ lấy chồng là như thế nào. Nó chỉ nghĩ đơn giản là hai người về ở cùng nhau, chăm sóc cho nhau như cha mẹ nó.
Rồi đứa bé đưa bàn tay nhỏ mà đùa nghịch tấm lông trên hai cánh tay mẹ nó. Những sợi lông này sờ cứ như tấm da hổ trong nhà nó vậy, mềm mượt vô cùng. Đoạn nó lại ngước nhìn mẹ nói rồi nói:
“Qua mùa đông năm nay con sẽ lên bốn tuổi. Thêm một năm nữa là năm tuổi rồi. Là đã thành người lớn rồi. Khi đó lúc cha đi xa, con có thể bảo vệ cho mẹ. Khi đó, mấy người hay trêu ghẹo mẹ, con có thể một tay đánh gục bọn họ”.
Cô Quyên nghe vậy thì cười lên khanh khách đầy vui vẻ,
“Ai ui, Tiểu Lâm của mẹ sắp lớn rồi. Sắp phải lấy vợ rồi. Mai mốt mẹ sẽ sang nhà con bé Tiểu Hoa kia hỏi nó làm vợ cho con”.
Đứa bé nghe thế thì dãy nảy lên, “Không. Con sẽ không bao giờ cưới đứa con gái ngốc như thế đâu”.
Mọi người trông thấy cảnh mẹ con này thì đều nghệt ra, ai nghĩ người phụ nữ từng cắn cổ, từng đâm nát đầu thằng A Lý, A Lếnh, từng một hơi đấm nổ tung 6 cái đầu người lại hiền dịu như thế này chứ. Cả đám đàn ông trong vô thức, chỉ chỉ giám thở nhẹ, không ai muốn gây ra động tĩnh cả.
Giữa thiên địa mênh mông cô tịch, vầng trăng lẻ bóng treo cao, thi thoảng từng luồng gió đêm từ ngoài sông thổi tới làm lay động mái tóc dài của người phụ nữ. Trong đêm trường tối tăm, cảnh mẹ con tíu tít như níu lại trút hơi ấm trốn nhân gian lạnh lẽo.
“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão/ Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên”.