Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 21: Tiến vào trong sương mù
Nhận được câu trả lời từ cô Quyên, mo Sinh mới thở phào. Bán chút mặt mũi mà có thể tránh được một trận khổ chiến thì đối với ông tuyệt đối đáng giá. Cô Quyên dắt đứa bé lại chỗ bà Lung, nhẹ giọng thưa:
“Thưa bà, cảm ơn bà đã trông nom đứa trẻ nhà cháu một khoảng thời gian. Nay cháu có chút việc bên người, không nom đứa nhỏ được. Nên đành xin phép bà để ý tới thằng quỷ nhỏ này một lúc ạ”
Bà Lung nghe vậy thì cười hiền hậu, đáp:
“Bố nhà cô, tôi với nhà cô là chỗ xa lạ đấy phỏng. Cháu của cái Cúc thì cũng là cháu bà già này cả. Thôi, cô tính đi tìm anh nhà thì đi đi. Việc vợ chồng thì đúng là không nên để con nhỏ nó thấy”.
Cô Quyên nghe bà nói trúng tim đen thì mặt hơi đỏ, ngượng ngùng mà đáp “Dạ…dạ cháu cảm ơn bà ạ”.
Bà Lung lúc trước nào có biết cái thứ quỷ quái kia là chồng cô Quyên, A Lùng đâu. Nhưng sau khi thấy mẹ con mới thoát khỏi sinh tử, hội ngộ được ít lâu mà cô đã lại vội vã đi thì chỉ có thể là vì người kia. Bà đã sống trên cõi đời này 80 năm rồi, có nhiều chuyện không cần nhìn cũng biết.
Sau đó cô Quyên đặt đứa nhỏ xuống, đưa thằng bé vào tay Lung bà rồi nói với nó:
“Tiểu Lâm, con ngoan ở đây với bà Lung. Cha con chốn lên rừng nhiều ngày đi chơi thế là không được. Mẹ phải đi gặp cha để mắng cho cha con một trận. Con ngoan nhớ nghe lời bà Lung. Tẹo nữa mẹ về mà thấy bà bảo con quậy phá là mẹ sẽ sang nhà Tiểu Hoa hỏi vợ cho con đấy”.
Đứa bé nghe thế thì bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo của bà lão, ánh mắt nó nhìn bà tỏ ý “Cháu sẽ tuyệt đối nghe lời”. Có vẻ như Tiểu Hoa đã trở thành “vật trấn áp” đứa bé hiểu chuyện lạ thường này. Cô Quyên nhìn phản ứng của đứa nhỏ mà bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ chứa đầy ý nghĩ ấy.
Sau khi đã an bài xong, cô lên tiếng với Mo Sinh và Vu nữ:
“Ta đi thôi”
Muốn đi tới đoạn giữa sông vào dịp tế lễ như thế này thì chỉ có thể ngồi trên con thuyền rồng được trạm khắc tinh mĩ, dài gần ba mét kia. Hơn nữa cần phải có Hà bá- sứ giả của Hà thần dẫn đi thì mới có thể vượt qua được rừng thụ thi kia được.
Việc dẫn đường thì mo Sinh đã làm xong chuẩn bị, nhưng còn về phần hạ thuỷ con thuyền kia thì lại là cả vấn đề. Thuyền này làm bằng loại gỗ đặc biệt, âm mộc. Lại được các pháp sư cùng mo đời đầu gia trì cấm chế nên chỉ có 12 người sinh vào năm âm lại từ tháng 1 tới 12. Một bộ 12 người năm âm, lại là 12 con giáp mới có thể hạ thuỷ con thuyền và điểu khiển nó được. Nay mười hai người đó đã bị cô Quyên đ·ánh c·hết sáu. Bây giờ bảo ngay lập tức tìm ra 6 người thay thế thì quả thực khó.
Mo Sinh trình bày vấn đề này với cô Quyên. Người phụ nữ nghe vậy chẳng nói chẳng rằng, đi tới phía con thuyền, cứ thế ghé vai vào mà nâng con thuyền lên mà ném nó xuống bờ sông. Thầy mo thấy vấn đề nan giải được giải quyết một cách dễ dàng thế thì có chút xấu hổ. Nhưng rồi nghĩ thầm:
“Cô được Sơn thần Tá Linh. Mo tôi…không chấp”.
Dân làng nhìn thấy cảnh cô Quyên nhẹ nhàng vác con thuyền mà lúc trước 12 thanh niên trai tráng mới khênh được thì trố cả mắt. Những nhà có người nhà bị cô ta g·iết lúc này cũng nuốt vào một ngụm nước bọt, không giám đưa ánh mắt căm phẫn mà nhìn người phụ nữ lực điền kia nữa.
Con thuyền rơi xuống nước đánh “ầm” một tiếng, mo Sinh cũng theo đấy mà lấy ra trong người một cái bình xứ tinh xảo. Ông đặt cái bình xứ xuống đất rồi lôi chiếc chuông đồng ra. Sau một hồi leng keng, từ trong cái bình, một luồng khí đen lớn dần ngưng tụ thành một con đại mãng xà. Đầu nó to như cái nồi cơm điện, cả thân hình chắc cũng phải dài xấp xỉ 8 mét.
Sau khi ma rắn thành hình, nó đưa cặp mắt lục diễm kia mà nhìn cô Quyên, lưỡi rắn không ngừng thò ra thụt vào. Trên người cô ta có khí tức làm nó phải kiêng kị, khí tức của Sơn Quân.
“Thanh Sương, ngươi bây giờ quấn quanh chiếc thuyền này. Nhớ là đầu phải trước mũi thuyền”. Mo Sinh cầm cái chuông đồng lắc lên vài lần leng keng thông báo cho rắn lớn. Con rắn kia khi nghe thấy lệnh của mo Sinh thì có chút khó chịu nhưng nó cũng ngoan ngoãn mà quấn quanh thân thuyền như ý của mo.
Trước đó, mo Sinh và nó đã có giao kèo. Mo đã tính cho nó một quẻ, hơn mười năm sau, nó sẽ gặp phúc duyên lớn, thoát khỏi con đường tu ma đầy trắc trở này. Đến lúc đó Mo Sinh sẽ xoá bỏ giao kèo giữa nó và các đời thầy mo. Cho phép nó được tự do. Còn đại phúc duyên kia, nó có nắm được hay không thì còn phải xem bản lãnh đại xà nhà ngươi cũng như Thiên Ý.
Con thuyền theo nhịp trèo của cô Quyên dần tiến vào cùng sương mù. Hiệu lực của chất lỏng kia đã hết nên mo Sinh đành phải tiếp lục bôi cái chất tanh hôi ấy lên mắt lần nữa để có thể tạm mở âm dương nhãn.
Lúc này trong tầm mắt của ông, trong màn sương mù phải rộng đến cả trăm mét có lẻ, trên mặt sông là từng cái đầu lít nha lít nít để lộ ra phần trên cùng với tròng mắt trống rỗng, đen sì.
Con thuyền đã tiến hoàn toàn vào trong mà sương kì dị. Dưới thân thuyền, cái đầu lớn của Thanh Sương cung đoàn lục diễm trong hốc mắt như hai cái đèn pha ô tô. Lũ quỷ nước sau khi nhìn thấy ánh mắt ấy thì vội vã rẽ sang hai bên nhưng chúng nó đứa thì nhô cả cái đầu lâu bị ngâm nước lâu ngày mà tróc từng mảng da thịt lên mà gầm gừ. Đứa thì miệng ở dưới nước thổi bong bóng lục bục.
Tuy Thanh Sương có thể trấn áp lũ quỷ này nhưng không phải “quan bản địa” nên chúng nó chỉ sợ chứ không an phận như là chính thân thanh niên nho sam “Hà bá” kia dẫn đường.
Ở giữa sông lúc này Hà thần đã thoát khỏi việc bị A Lùng hoá quỷ kia đánh giáp lá cà nhưng lại chưa thoát khỏi bị dây dưa. Hà thần lúc này vô cùng điên tiết, “Con mẹ nó. Người ngươi cũng c·ướp đi rồi. Đánh cũng bất phân thắng bại. Thế sao nhà người vẫn còn đánh tiếp”. Hà thần lúc này chỉ có thể điều khiển sóng nước mà không cho người đàn ông A Lừng đánh giáp lá cà lẫn nữa.
Không phải Hà thần không đánh lại con Quỷ này, hắn tu luyện mấy trăm năm, nào có việc thua một con quỷ ngoại lai từ đâu tới. Hơn nữa trận chiến này còn đánh trên sân nhà nữa chứ. Chỉ là để đánh thắng được thứ này thì Hà thần phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. Đến lúc ấy thì hắn không có sức mà cự lại tên trên rừng kia. Tuy là Sơn, Hà nhị thần hai bên không liên quan nhưng mà ai cũng muốn mở rộng lãnh thổ. Thần gì thì thần, một nước không thể có hai vua được. Bắt buộc phải có một bên yếu thế hơn, chịu thần phục.
Từng trận sóng nước từ giữa sông mà đánh dạt sang xung quanh. Con thuyền rồng cũng bị ảnh hưởng. Nó như là một chiếc lá tre chao đảo trong từng đợt sóng dữ. Theo từng đợt sóng vỗ vào, những thứ quỷ quái dưới nước kia cũng nương theo đó mà bám lên thành thuyền, mạn thuyền mà bò lên thuyền. Bọn chúng đánh hơi được trên đây có ba nguồn sinh khí nồng đậm. D·ụ·c vọng cắn nuốt sinh vật sống đã khiến một lượng quỷ nước bất nhấp uy áp toả ra từ rắn lớn mà leo vào.
Nhưng bọn chúng chỉ vừa kịp thò cái đầu lên thì liền bị Vu nữ một kiếm cắt phăng thủ cấp hoặc bị ba con ma gà mo Sinh thả ra mổ cho đầu thủng lỗ chỗ. Những con may mắn đặt chân được lên thuyền thì đều bị hai con ma Trành A Lý, A Lềnh xử gọn.
Tiến vào màn sương chưa tới mười năm phút mà trên boong thuyền lúc này đã có tới gần hai chục cái xác đủ loại hình thái từ không đầu cho tới chân tay bị đứt lìa, toàn thân nát bét chất thành đống trên boong. Cô Quyên thì bận chèo thuyền, Vu nữ thì ghê tởm những thứ này còn mo Sinh thì tuổi già rồi, ông lôi được mấy cái xác vứt về sông thì đã thở không ra hơi. Hơn nữa cái mùi t·hi t·hể bị ngâm nước lâu ngày nó xộc vào mũi làm cho ông mấy lần suýt nôn thốc nôn tháo. Từ tấm bé tới giờ, chưa có cái đêm nào mà lại dài như đêm nay. Chưa bao giờ Mo Sinh lại cảm thấy mong muốn được nhìn thấy ánh ban mai đến thế. Ông bây giờ thèm dương khí vô cùng.
Thế là trên thuyền chỉ có hai con ma trành phụ trách dọn xác. Nhưng dần già, lượng quỷ nước bò lên được thuyền tăng lên vượt quá tốc độ chúng nó ném xuống nên chúng đành phải chất gọn mấy cái xác vào góc.
Ba con người, ba co ma gà, hai con ma trành cùng với xác c·hết chất thành đống bốc mùi và một con rắn lớn quấn quanh thân thuyền đang lướt trên từng đợt sóng lớn mà đi về phía trung tâm lòng sông. Bên trên là vầng trăng vàng óng mờ ảo cùng với một con quạ thi thoảng lại vỗ cánh lượn trên khúc sông đầy quỷ quái này.