Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: Trời sáng
Trên đường đi về, mo Sinh cứ cảm giác có một luồng sát khí bám lấy ông ta không buông. Mo Sinh biết đấy từ đâu ra nhưng ông cũng chỉ có thể bất lực thở dài. Dù trên lý thuyết nhưng kế sách của ông bày ra chính là vợ g·iết chồng. Việc này thương thiện hại lý đến mức nào chứ.
Toàn bộ sự việc đã xảy ra đều được mo Sinh dự trù và bàn tính với cô Quyên từ lúc ở trên thuyền, kể cả việc đối thoại với Hà thần như thế nào để ông ta không nghi ngờ mà cho rằng cô Quyên là bộ tướng của Sơn Quân. Rồi đến việc hắn đồng ý cho mang chú A Lùng lúc này đã bị phân thành 6 mảnh đi. Để cô Quyên hợp tác thì giao kèo chính là mang “xác” chồng cô về.
Ông ta không biết tại sao cô Quyên lại chấp nhất với việc phải mang bằng được chú A Lùng về như thế. Nhưng mo Sinh cũng chả quan tâm. Hiện tại mọi vấn đề đều tạm được giải quyết ổn thoả. Hà thần không bị tổn thương nặng, chú A Lùng hoá quỷ sẽ không t·ấn c·ông làng.
Tai hoạ tưởng chừng ngập đầu cứ thế mà đi qua. Mo Sinh mệt mỏi mà nhìn lên trời, đằng đông, tầng mây đã pha chút hồng, màn đêm, cuối cùng cũng đã kết thúc. Quan trọng là vẫn sống.
…
Sau khi thuyền cập bến, mo Sinh mệt mỏi mà ra lệnh cho mọi người giải tán, ai về nhà đấy. Vài người lên tiếng về vấn đề của cô Quyên thì đều bị ông gạt sang một bên, bảo đợi Già làng khoẻ lại, lại họp làng rồi tính tiếp.
Sau đó ông tìm tới bố mẹ của cô bé Tiểu Hoa, kêu bọn họ đi cùng. Gia đình này sau khi thấy con mình được đưa về, tưởng Hà thần không nhận đứa bé mà khóc lên khóc xuống, cho rằng gia đình vô phúc, sinh ra đứa con gái không ra gì để Hà thần chán ghét mà không thu làm đồng nữ phục vụ bên cạnh.
Nhưng khi được mo gọi thì họ cũng chịu lật đật mang theo đứa nhỏ lúc này cả người vô thần, như khúc gỗ mà chạy tới. Thế là cô Quyên dắt theo đứa con trai, gia đình Tiểu Hoa theo chân mo Sinh đi về phía cuối làng.
Trên con đường làng còn in mấy dấu chân trâu lớn, có vài tiếng chửi rủa cùng tiếng khóc than vang trời phát ra từ những nhà bị Ma trâu húc sập. Mo Sinh thấy thế thì đưa ánh mắt về phía cô Quyên, “Cô quậy cũng được quá nhỉ?”. Người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt đó của thầy mo thì thờ ơ không đáp lại, “Còn không phải là s·ú·c sinh ông nuôi làm ra sao?”.
Sau khi đi tới cuối láng, một căn nhà gỗ trước bìa rừng hiện ra trước mắt mọi người. Mo Sinh lại một lần nữa nhìn thấy căn nhà đã ở bấy nhiêu năm mà không khỏi sụt sùi. Lần này, ông vẫn là về được với tổ ấm. Tai qua nạn khỏi.
Đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt ra, mo vào nhà thắp lên mấy ngọn nến làm cho căn nhà trở nên ấm cúng. Sau đó ông xắp xếp cho gia đình Tiểu Hoa tạm thời nghỉ ngơi. Rồi mo dẫn cô Quyên đang ôm theo cái bọc lớn cùng đứa nhỏ Tiểu Lâm vào trong gian phòng bên phải.
Ầm ầm… bức tường sau hương án lại lộ ra, mo Sinh dẫn hai mẹ con cô Quyên xuống dưới cái hang ngầm này. Sau khi thắp lên mấy bó đuốc, mo Sinh lấy cái chuông đồng ra lắc nhẹ. Nghe thấy tiếng chuông, năm con rắn nhỏ đang quấn chặt lấy đầu cùng chân tay chồng cô Quyên tự động bò về cái đầm nước màu đen kia. Cùng lúc, năm bộ phận bị phanh thây tiền lập tức nhúc nhích mà tiền về phần thân.
Người đàn ông tên A Lùng cứ thế mà “sống lại”. Ngay sau đó hắn liền lao về phía vợ mình công kích. Nhưng bị cô Quyên túm lấy đầu mà vả cho mấy cái. Chú A Lùng trong thái Thi Tiêu bấy giờ mới tỉnh lại.
Nhìn thấy vợ và con vẫn bình an vô sự thì hai đoàn lục diễm trong hốc mắt lấp loé liên hồi như trực khóc. Thế rồi chú A Lùng ôm chặt lấy cô Quyên cùng con trai vào lòng. Mở miệng nói giọng khàn đặc khô khốc:
“Xin...xin…lỗi hai mẹ con. Đã…đã để cho hai người chịu…khổ rồi”.
Cô Quyên cũng tựa vào vai chồng mà khóc nấc lên. Ai có ngờ rằng, chỉ một chuyến đi rừng như bao chuyến đi rừng khác đã làm cho gia đình cô âm dương đôi ngả. Ai có ngờ rằng lúc gặp lại nhau cũng có thể là lần cuối gia đình đoàn tụ. Trên đời này, tin xấu nhất lại thường đến vào những lúc cuộc sống con người ta bình thường nhất.
Tiểu Lâm nằm trong vòng tay của cha mẹ, hai mắt nó cũng rơm rớm. Đã lâu lắm rồi nó mới gặp lại cha. Nó biết cha mình lạ nhưng không biết ông đ·ã c·hết rồi. Nó biết mẹ mình lạ nhưng không biết mẹ chỉ có thể sống thêm năm năm nữa. Nó chỉ biết, sau bao sóng gió, hiện nay ra đình nó lại đoàn tụ.
Thầy mo thấy cảnh này hai cánh mũi cũng phập phồng. Ông không có con có cái, nhưng cũng từng có gia đình. Hơn nữa cũng từng có rất nhiều anh chị em. Bọn họ tuy bây giờ chẳng phải là người nhưng vẫn ở bên ông, vẫn ngồi trong xó nhà. Bởi thế căn nhà của mo Sinh âm u lạnh lẽo nhưng ông vẫn thấy nó ấm cúng. Vì vẫn có những ma đợi ông về.
…
Sau một lúc, mo Sinh với hắng giọng, ho vài tiếng nói:
“Chú A Lùng, tôi không biết chú bây giờ có hiểu tôi nói gì không. Những tôi cũng xin nói thẳng là thế này, chú bây giờ không còn là người sống nữa, lại c·hết trên rừng. Nên thứ nhất, thằng Lâm con chú sẽ không thể nào mà đặt bài vị chú trong nhà mà thở cúng. Cái thứ hai tôi không hiểu chú tình trạng chú như thế nào. Nhưng chú không được phép ở trong làng nữa. Tôi sợ ngộ nhỡ chú hoàn toàn mất đi lý trí, đến lúc đó cả cái làng này cũng không đủ cho một tay chú g·iết”.
Dừng lại một lúc, mo Sinh quan sát phản ứng của gia đình này rồi nói tiếp:
“Còn về việc cô Quyên, vợ chú với thằng Lâm. Tôi không thể nào xin dân làng không trách tội cô ấy khi cô ta đã g·iết 9 người trong làng, bất kể vì lý do gì. Nhưng mo tôi cam đoan, chừng nào mo tôi còn sống sẽ bảo vệ cho vợ con chú an toàn”.
Thi Tiêu nghe thấy vậy thì đứng dậy, khom người, chắp tay nói:
“Cảm…cảm ơn mo đã có lòng. A Lùng…Lùng tôi cũng biết…lần này gia…gia đình tôi đã gây phiền toái…toái lớn cho mo và làng. Nhưng tôi…tôi…vẫn xin…xin mo…bảo vệ vợ…vợ con tôi sau khi tôi đi”. Phải mất một lúc lâu thì người đàn ông mới có thê nói được hết câu.
Mo Sinh nghe vậy thì phẩy tay đáp:
“Việc ấy tôi đã hứa với chú thì tôi sẽ tận lực làm. Nhưng bây giờ chú cho tôi xin lại 9 phách của đứa bé gái kia để tôi còn làm phép định phách cho nó. Nếu mà chậm trễ nữa thì sẽ không cứu được con bé đâu”.
Chồng cô Quyên nghe thấy vậy thì mới ý thức được, liền thọc non nửa cảnh tay vào trong miệng mà lôi ra một khối cầu màu trắng mà đưa cho mo Sinh. Mo Sinh sau khi thu lấy khối bạch cầu thì nói:
“Thôi tôi cũng không làm phiền gia đình đoạn tụ nữa. Nhưng chú A Lùng, chú đã hứa là phải rời làng. Thế nên, sau khi đã nói hết chuyện với gia đình, chú cứ đi dọc hang động này, sẽ thấy một lối ra. Nên nhớ, chú, không được phép đặt chân vào làng lần nào nữa”.
Mo Sinh càng nói về sau càng nhấn mạnh như có ý cảnh báo. Người đàn ông toàn thân không mảnh da nghe vậy thì chắp hai tay tỏ ý đã hiểu.
Mo Sinh sau đó mang theo chín phách của cô bé lên trên làm phép cố hồn định phách. Còn gia đình cô Quyên ở dưới hang động hàn huyên một lúc thì chú A Lùng dần cảm thấy chút tiềm thức chứa đựng nhân tính còn sót lại cũng đang mờ dần đứng dậy từ biệt gia đình mà rời đi.
Trước khi đi, người đàn ông có đưa lại cho đứa con trai một miếng ngọc bội có điêu khắc hoạ tiết hình một con chim kì lạ. Miếng ngọc này chính là thứ giúp cho người đàn ông có thể ra vào ngôi làng kì quái này. Nó đều được truyền qua các đời trưởng làng. Chú A Lùng tuy chưa là trưởng làng nhưng cũng đã được Già làng định sẵn. Chỉ đợi sau lễ tế hà thần thì sẽ công bố với làng. Ấy vậy có ai ngờ.
Thằng Lâm thấy bố mình rời đi thì nó bất giác đưa hai tay quệt đi dòng nước mắt mà gào lớn:
“Cha, con sẽ bảo vệ mẹ. Cha cứ yên tâm”.
Người đàn ông nghe vậy thì vẫn sải bước đi, chỉ để lại trong ánh mắt đứa con trai là tấm lưng vĩ ngạn cùng cánh phải dơ lên, bàn tay nắm chặt. Thằng Lâm thấy vậy cũng dơ cánh tay nhỏ lên, nắm chặt. “Nam nhân một lời đã định nặng tựa trời”.
…
Sau khi chồng rời đi, cô Quyên dắt đứa con nhỏ đi lên gian nhà chính. Lúc này thấy mo Sinh đang rít “sòng sọc” từng hơi. Buông cái điếu cày xuống, nhả ra từng đợt khói trắng, mo Sinh mới mệt mỏi nói:
“Chú ấy đã đi rồi?”
Cô Quyên nghe thấy vậy thì gật đầu. Rồi cô quay sang con trai mà nói:
“Lâm con, con ngoan ra ngoài chơi, mẹ có việc cần thưa với mo.” Thằng Lâm thấy vậy thì cũng lon ton chạy ra ngoài, nó ngồi xuống trước cửa nhà mo mà đếm từng tia nắng xuyên qua kẽ lá.
Trong phòng, lúc này chỉ còn lại mo Sinh và cô Quyên. Cô đem hết việc từ lúc mình bị lôi đi, cho đến việc bị xâm hại. Tới việc gặp được Sơn thần rồi được ngài cho vay mượn sức mạnh như thế nào. Sau khi nghe xong câu chuyện, mo sinh trầm ngâm rồi cũng đồng ý sau khi thằng Lâm lên bảy, ông sẽ bằng mọi giá đưa nó ra khỏi cái làng này.
Bên ngoài, tiểu Lâm vẫn chăm chút đếm từng tia nắng. Bỗng nó chợt giật mình, “Quên mất, không bảo cha dạy cho chiêu đi trên nước rồi”.