Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Hà thần

Chương 3: Hà thần


Đứa bé trai trong cũi thấy người phụ nữ bị lôi đi thì như cảm nhận được điều gì đó, nó bỗng rung khóc ré lên hai tay quơ quơ về hướng người phụ nữ gọi:

“Mẹ, mẹ…”.

Người phụ nữ bị hai thanh niên trai tráng lôi xềnh xệch về phía sau, nghe thấy tiếng con gọi, cô yếu ớt dãy giụa, miệng lẩm bẩm:

“Tiểu Lâm, con trai ngoan, con trai ngoan của mẹ, an tâm mẹ sẽ cứu con, đừng khóc, đừng khóc”.

Lòng người mẹ ấy bây giờ cơ hồ lại rất yên tĩnh, trong tâm thức bà bây giờ chỉ còn lại một ý nghĩ, một chấp niệm, bà chắc chắn sẽ cứu đứa bé ấy. Bà không còn quan tâm đến hoàn cảnh nữa, trong đôi mắt đẹp đã nhoè đi vì nước mắt vẫn hiện rõ hình ảnh đứa bé trai đang gào khóc gọi mẹ.


“Quạ, quạ, quạ” con quạ đậu trên cành cây kêu lên ba tiếng thê lương thật dài rồi vỗ cánh bay về phía đông ngôi làng. Nơi đó có một con sông, hay là miễn cưỡng có thể được gọi là sông. Bởi chỗ rộng nhất mà người làng từng biết cũng chưa tới 5 mét, còn chỗ hẹp thì đứa trẻ con nhảy cũng qua. Nhưng con sông ấy rất sâu, chỗ nông nhất cũng đã tới 6 mét. Ở đây là vùng sơn cước, không phải là dưới đồng bằng, nên như thế đã là rất sâu rồi.

Đoàn người dẫn đầu bởi hai người, Vu Nữ và thầy Mo đang đi hướng về phía con sông này. Không có người phụ nữ ngăn cản nên rất nhanh đã tới nơi đây. Tuy trên đường đi có một số người lên tiếng xì xào nhưng sau khi bị thầy mo quắc mắt thì cũng đã im bặt, ngoan ngoãn đi theo.

Đến nơi, thầy mo bắt đầu lập bàn tế, một cái lư hương bằng đồng trông có vẻ cổ kính, hai cây nến màu trắng đục, một cái bát nước màu xanh ngọc bích, một xấp đinh tiền, 3 nén hương, một ít hoa quả. Sau khi bày biện xong, thầy mo ra dấu mời vu nữ lên tiếp tục.

Người phụ nữ đội khăn trắng trùm kín mặt đi lên, cô ta lấy ra một con dao bằng đồng hình thủ cổ quái. Sau đó trích nhẹ vào đầu ngón tay trỏ rồi cho máu chảy vào cái bát nước kia. Kỳ lạ là chỗ máu chảy vào thứ dung dịch màu ngọc bích ấy nhanh chóng phai đi, không để lại chút dấu vết.

Vu nữ thấy cảnh này thở nhẹ ra rồi nâng cái bát lên, một hơi tu cạn. Sau đó, trên bàn chân trần, bàn tay, cái cổ trắng ngần kia bắt đầu hồng lên một cách nhanh chóng. Sau đó trong đám người có 4 người đàn ông đi ra, mỗi người cầm một loại nhạc cụ: chiêng, trống, con lắc tay, khèn.

Thấy bốn người kia đã vào vị trí, Vu Nữ ra hiệu cho bắt đầu. Cô cũng đeo 2 cái lục lạc vào 2 cổ chân rồi bắt đầu nhảy múa trong điệu nhạc được đám người kia tấu lên. Cứ nhảy một đoạn thì vu nữ lại hô tô một tiếng khó hiểu. Phối hợp với tiếng hô của cô thì là 4 loại khí cụ được chơi có lúc cùng trầm, cùng bồng. Trông rất có ý đồ.

Sau khoảng độ cháy hết một nén hương, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, từng đợt gió nổi lên. Kỳ lạ là cơn gió này đem cho người ta cái cảm giác buốt thấu linh hồn. Những người phía sau, người trẻ thì cũng đã nhìn không dưới chục lần cái màn này, còn người già thì chắc cũng phải đến hai, ba chục lần có lẻ. Ấy vậy mà họ cũng chả thể nào quen nổi trận gió quái quỷ này. Mỗi khi cơn gió thổi qua lả ai cũng cảm thấy tâm thần có chút u mê, cảm thấy như mình không còn muốn sống nữa.

Thầy mo thấy cảnh này thì biết là việc đã thành, liền khoát tay ý bảo vu nữ ngừng điệu múa lại. Sau đó hắn vẫy vẫy tay về phía sau. Ngay lập tức có 3 người đàn ông đi lên, mang theo 3 con vật: lợn, gà, dê.

Tiếp đó thầy mo bắt đầu thắp 2 ngọn nến kia. Kỳ lạ thay, ánh lửa trên ngọn nến không phải là màu vàng, không toả ra nhiệt mà lại có màu lam nhạt, tản mát ra một luồng khí lạnh. Sau đó thầy mo ra hiệu cho ba người đàn ông kia. Ba người hiểu ý liền lôi con vật ra sát bờ sông. “Xoẹt” một tiếng, cả ba thành thục cắt tiết ba con vật. Ba con s·ú·c sinh c·hết mà không có một chút kháng cự nào. Có thể thấy những người này đã làm cái hành động này đã rất quen tay.

Sau khi để máu của 3 con vật chảy hết ra, thầy mo mới đốt 3 cây hương kia rồi cắm vào cái lư đồng cổ kính, tiếp đó hắn bắt đầu lẩm bẩm:

Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt,

Toát hơi may lạnh buốt xương khô,

Não người thay buổi chiều thu,

Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.

Đường bạch dương bóng chiều man mác,

Ngọn đường lê lác đác sương sa,

Lòng nào là chẳng thiết tha,

Cõi dương còn thế nữa là cõi âm.

…….

Kìa những kẻ chìm sông lạc suối,

Cũng có người sẩy cối sa cây,

Có người leo giếng đứt dây,

Người trôi n·ước l·ũ kẻ lây lửa thành.

Người thì mắc sơn tinh thuỷ quái

Người thì sa nanh sói ngà voi,

Có người hay đẻ không nuôi,

Có người sa sẩy, có người khốn thương.

Gặp phải lúc đi đường lỡ bước

Cầu Nại Hà kẻ trước người sau

Mỗi người một nghiệp khác nhau

Hồn xiêu phách tán biết đâu bây giờ

(Văn tế thập loại chúng sinh- Nguyễn Trãi)

…..

Khi thầy mo đọc xong bài tế thì cơn gió quái lạ kia ngừng thổi. Sau đó từng đoàn hơi nước bắt đầu phủ kín một đoạn sông dài. Trong sương khói mờ ảo, mắt đầu thấp thoáng xuất hiện những bóng người đi về phía bên này.

Bỗng làn sương bị thứ gì đó thổi mạnh, lộ ra một cảnh tượng ghê người. Dưới sông là chi nhít những cái gì đó màu đen, nhìn kĩ ra thì là nửa cái đầu người, đang trừng những cặp mắt không tròng về phía bờ sông bên này với đầy ý vị thèm thuồng. Trên mặt sông lại có một đoàn người, đi đầu là một thanh niên mặc nho sam của thư sinh, phía sau hắn lại có một toán lính mặc kim giáp đứng hai bên, người nào cũng vạm vỡ nhưng trông sắc mặt có chút kì quái, tái nhợt như cái xác ngâm nước lâu ngày vậy. Phía sau toán lính lại là tám người vóc dáng cao to khiêng một cái sàng được trạm trổ rất hoa mĩ.

Trong sàng là một đám cung nữ giai nhân, người thì nắn chân nắn tay, người thì đút từng quả nho màu tím than cho nam nhân ngồi giữa sàng. Gọi là nam nhân có phần hơi sai bởi người này tuy thân người nhưng lại có một cái đầu kỳ quái, một cái đầu rồng. Hắn cả người mặc một bộ quần áo màu vàng, đầu đội quan mão, nhưng không phải loại cánh chuồn mà là thứ mà bậc vua chúa hay đội.

Trông dáng vẻ uy nghiêm thế nhưng lai toả ra một cỗ hàn khí cực mạnh và một mùi t·hi t·hể bị ngâm nước lâu ngày, cực nồng. Người đàn ông này chính là Hà thần.

Chương 3: Hà thần