Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 6: Tàn hoa bại liễu (2)
Hai thanh niên cứ thế mà vừa đi vừa nói chuyện, lôi người phụ nữ tên Quyên về phía căn nhà gần đấy. Loay hay một lúc thằng A Lềnh nó cậy được cái khoá cửa bếp ra. Sau đó hai thằng xách người phụ nữ nhếch nhác vào trong căn bếp tối tăm.
“Xong rồi, khoá chặt cửa lại là mụ không thoát được đâu. Quay trở lại xem lễ đi. Có khi bây giờ Mo mới bắt đầu làm phép đấy”. A Lềnh nóng lòng muốn quay lại nói.
A Lý nhìn đồng bạn mình mà lắc lắc đầu, tỏ vẻ thương hại, đáp: “Thế từ nãy đến giờ mày không hiểu tao nói gì à, cái dạ mày cũng tối thật đấy”.
A Lềnh nghe bạn mình nói thế có hơi bực vặc lại một câu, “Thứ lòng như con cáo mày thì có gì hay ho, mau nói toẹt ra đi. Vòng vo nữa thì hết lễ mất”.
A Lý nghe thấy thế thì cười hì hì, rồi ghé vào tai A Lềnh mà thì thầm điều gì đó.
Một lúc sau mặt A Lềnh nghệt ra, tỏ vẻ lưỡng lự. “Thằng A lý nói cũng đúng, Lễ thì 5 năm lại có một lần, lần này không xem thì vẫn có lần sau. Còn cái kia… nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không có lần sau nữa” A Lềnh suy nghĩ.
“Nhưng mà…” Sau đó hắn lai tỏ vẻ đắn đo như là đang cân nhắc kỹ việc trọng đại nào đó. Sau đó hắn lấy tay vỗ mạnh vào má mình mấy cái, “cha cũng nói chú A Lửng bị ma rừng bắt đi rồi, không trở về được nữa. Thế thì ta còn sợ chi” A Lềnh đã hạ quyết tâm.
………………..
Người phụ nữ dần dần nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh, trước mặt cô là đám lửa nhỏ đang lép bép cháy, xung quanh có một vài bó củi khô, một cái nhà bếp, cô thầm nghĩ. Sau đó người phụ nữ ngước đầu lên nhìn thì thấy hai thân ảnh cao lớn đang đứng nhìn cô, cười một cách quỷ dị.
“A Lềnh, A Lý? Chúng, chúng mày muốn làm gì tao”. Cô Quyên nhìn thấy hai thanh niên thì hơi hốt hoảng.
“Dì Páu à, dì quậy quá nên Mo sai chúng tôi nhốt dì lại đó” A lý cười tà, đáp lại. Nghe thấy câu trả lời cô Quyên dần nhớ lại mọi việc, cô bất chợt gào lên:
“Con tao đâu? Con tao đâu? Chúng mày đã làm gì con tao rồi”.
Thanh niên A Lý vẫn giữ khuôn mặt tươi cười đáp lại, “Chúng tôi không biết. Nhưng chắc là tầm này đã được mang đi tế Hà thần rồi”. Vừa nói hắn vừa tiến dần về phía người phụ nữ.
Cô Quyên thấy hai thanh niên đang tiến lại thì bất giác lùi về phía góc tường, một tay giữ chặt cổ áo, một tay vớ lấy thanh củi gần đó, quơ quơ, ánh mắt hơi hoảng, cô quát:
“Chúng, chúng mày muốn làm gì. Đừng có lại gần đây. Cút đi. Không đợi chồng tao về cũng là ngày c·hết của chúng mày”
A Lý nghe thấy thế thì cười phá lên, đáp:
“Chú A Lửng bị con ma rừng nó bắt rồi. Làm sao về được. Hơn nữa thấy dì trong tình trạng này bọn cháu cũng đau lòng lắm. Thôi thì để chúng cháu thay chú A Lửng chăm sóc cho dì”.
Việc chồng cô bị ma rừng bắt người làng mấy tháng này đã nói cho cô rất nhiều lần rồi. Nhưng cô không tin.
Nhưng trớ trêu thay, trong tình trạng tâm lý bất ổn, cái tin ấy làm cho tình thần cô trùng xuống một nhịp. Nhân cơ hội người phụ nữ lơ là, thanh niên A Lý lao tới giằng que củi khỏi tay cô. A Lềnh thấy thế cũng nhanh tróng tiến lại hỗ trợ A Lý khống chế người phụ nữ.
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm thì sao mà cự lại thanh niên cường tráng, đằng này còn những hai người. Nhưng cô Quyên vẫn ra sức dãy giụa.
Vừa dãy giụa cô vừa chửi: “Lũ s·ú·c· ·v·ậ·t chúng mày, mau buông tao ra. Tao đáng tuổi cha, tuổi mẹ chúng mày đấy. Chúng mày, chúng mày còn không bằng cầm thú”.
Đáng thương thay, sự phản kháng cùng với tiếng chửi rủa của cô chỉ càng khơi dậy thú tính của hai con s·ú·c này. Thằng A Lý cười lớn, hắn vén những lọn tóc rối bời lộ ra khuôn mặt lọ lem cùng những đường nét my thanh mục tú.
Sau đó hắn ghé đầu xuống cái cổ thon thả kia mà hít đấy hít để. Rồi hắn thè lưỡi ra liếm nhẹ qua đôi môi anh đào của người phụ nữ. Cứ thế mà dẫn liếm xuống cái cổ thon thả rồi xuống đến vùng cổ áo. Bỗng A Lý lấy sức kéo mạnh cái cổ áo kia xuống, làm lộ ra một mảng đồi núi trắng ngần.
Người phụ nữ cứ thế dãy giụa trong vô vọng, chợt cô tóm được tay thằng A Lý, cô há miệng cắn mạnh một cái làm hắn đau đớn, hét toáng lên.
“Con c·h·ó cái. Mày dám cắn tao?”.
Sau đó hắn liền lấy tay còn lại bóp mạnh cổ người phụ nữ. Cô như c·hết nghẹt trong bàn tay hung bạo kia nên đành phải nhả ra.
“Con c·h·ó cái này, phải dạy cho nó biết vâng lời mới được, A Lềnh à”. Thằng A Lý tức giận nói.
Phía dưới A Lềnh cũng không kém phần, sau khi cởi được quần người phụ nữ, hắn vẫn đang bận bịu mà liếm láp cặp giò tuyệt xảo ấy. Nghe thấy tiếng A Lý gọi, hắn liền cười tà gật đầu.
“Được”
Thế là thằng A Lý lột mạnh áo người phụ nữ ra. Sau đó hắn lấy cái áo đấy mà trói ngược tay cô lên phía trên.
Cô Quyên lúc này nước mắt đầm đìa, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Mình đang trần trụi trước mặt hai con người xa lạ. Mình bị hai đứa trẻ con đáng tuổi con mình đè ra mà hãm h·iếp. Nếu không vì chấp niệm cứu lấy đứa con trai thì cô cũng đã cắn lưỡi t·ự t·ử từ lâu rồi.
Sau khi tấm áo đươc cởi ra, một khung cảnh động chúng hiện ra trước mặt hai con quỷ đội nốt người này. Cặp nhũ hoa trắng ngần, phúc hậu; cái eo thon thả như của thiếu nữ tuổi đôi mươi, kiều đồn đầy đặn mịn màng. Hơn nữa còn có cặp chân tuyệt mỹ đến độ nam nhân nào từng thấy qua đều nảy lên ý niệm “C·hết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”. Đúng là vưu vật trời sinh.
Sau khi thấy toàn bộ dáng hình người phụ nữ từng được coi là đẹp nhất vùng sơn cước này, thú tính như được sổ lồng trong hai con ác thú. Một kẻ thì vùi đầu vào bộ ngực trắng ngần mà liếm láp, mút lấy mút để. Kẻ còn lại mon men theo cặp đùi mà tiến tới chỗ đùi non rồi cũng áp mặt vào khu vườn địa đàng mà hít hà. Cứ thể hai con quỷ cấu xé thân thể ngọc ngà.
Trong căn bếp nhỏ ấy, ngoài tiếng khóc nức nở của người phụ nữ thì chỉ còn tiếng “hì hục” d·â·m d·ụ·c cùng hơi thở nặng nhọc.
Gần một tiếng sau, “Á á..” một tiếng thét đau điếng phát ra từ nơi địa ngục kia.
“Con, con c·h·ó cái này. Mày muốn c·hết”. Một tiếng người đàn ông đầy giận dữ quát.
Hoá ra trong lúc x·âm p·hạm người phụ nữ kia, chắc là để thoả mãn khoái cảm mà thằng A Lý đã cởi trói cho cô Quyên. Nhân lúc hắn sơ hở, cô liền vơ lấy một thanh củi gần đó mà đâm mạnh vào mạng sườn hắn. Vết thương tuy không làm nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ để làm A Lý đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
“Có vẻ như tao còn qua nhẹ nhàng với mày nhỉ. A Lềnh, lấy cho tao thanh củi trong bếp”. A lềnh nghe thế liền rút lấy thanh củi trong cái bếp gần đấy đưa cho A Lý.
Đón lấy thanh củi một đầu nóng đỏ từ tay đồng bạn A Lý liền cười xảo trá. Hắn lấy cái đầu nóng đỏ của thanh củi mà dí thẳng vào một bên má của người phụ nữ. Thanh củi như là hòn than rơi vào tuyết bốc lên từng tiếng xèo xèo thiêu cháy da thịt.
Cô Quyên bị t·ra t·ấn đau quá mà hét lên. Nhân cơ hộ hắn liền thọc thẳng thanh củi nóng đang cháy kia vào họng cô. Tiếng xèo xèo cùng với hơi nước càng bốc lên mãnh liệt. Người phụ nữ đau đến c·hết đi, cả thân trên uốn éo qua lại.
“A Lềnh mày chăm sóc phía dưới cho dì Páu đi” A Lý cười tà nói vói A Lềnh vẫn đang hì hục thúc hông.
A Lềnh nghe thấy liền ngẩng đầu lên, trong ánh lộ vẻ ác độc. Sau đó khi thúc mạnh lần cuối, hắn liền cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khu vườn nhỏ màu mỡ ấy. Rồi liền rút một thanh củi đang cháy khác mà đốt vườn.
Thân dưới bỗng bị một thứ nóng bỏng dí vào làm cho người phụ nữ đau đớn mà cong lên như con lươn bị đun trong nước nóng. Thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang thê thảm lăn lộn, hai thằng s·ú·c sinh cười lên khoái trá. Tự tay phá huỷ một kiệt tác tự nhiên đúng là làm cho con người ta có một cảm giác khó tả.
Mặc lại quần áo, A Lý cùng A Lềnh mang theo vẻ mặt đê mê rời đi để lại người phụ nữ không một mảnh vải che thân đang lân lộn trong cơn đau thấu xương.