Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Sơn Quân (1)
Sau khi A Lý, A Lềnh bỏ đi, người phụ nữ nằm trong căn bếp tối tăm, lăn lộn qua lại. Cả người cô chi chít những vết bầm tím cùng hai vết b·ỏng n·ặng có thể thấy ở trên mặt cùng với ở v·ùng k·ín. Chưa kể đến cái lưỡi và cả khoang miệng bị phồng rộp lên.
Từng đấy v·ết t·hương, với người thường thì đã bị sốc c·hết vì đau rồi, Nhưng người phụ nữ ấy vẫn đang cố gắng dãy giụa trước lằn ranh sinh tử chỉ vì một chấp niệm duy nhất, cứu con.
Một hồi vặn vẹo thì cơn đau cũng giảm bớt, người phụ nữ hít từng hơi nặng nhọc, dần dần lấy lại chút sức lực, cô lồm cồm bò dậy, mặc lại bộ quần áo đã rách rưới.
Sau đó cô vội đi đến cái chum nước gần đó, “ừng ực, ừng ực” từng ngụm nước lớn được cô nuốt xuống. Cơn bỏng rát trong họng đã được vơi đi phần nào nhưng sự chua sót lại cứ theo từng ngụm nước mà xối thẳng vào lòng cô.
Mặt nước sóng sánh hiện lên khuôn mặt đỏ hồng được ánh lửa hắt lên, tàn tạ, người phụ nữ lại khuỵu xuống, khóc. Rất thê lương.
Quệt đi dòng nước mắt, cô Quyên lại gượng dậy, mò tới chỗ cửa bếp. Cô lay lay liền phát hiện bên ngoài đã bị cài then. Nhìn ngó xung quanh, cô thấy mấy con mã tấu treo trên giá bếp. Cô đi tới lấy xuống một con bén nhất, toan bổ cánh cửa ra. Nhưng với cơ thể này, đi lại còn khó khăn thí lấy đâu ra sức mà chẻ cánh cửa gỗ chắc chắn kia ra chứ.
Sau khi gắng sức bổ được vài lần, cô phát hiện ra cách này không có hiệu quả. Thế là người phụ nữ lại loay hoay tìm cách khác. Sau một hồi mò mẫm, cô tìm thấy bình đựng dầu hoả. Một ý nghĩ bạo gan nảy lên trong đầu người phụ nữ. Cô nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị.
Đầu tiên cô san một phần ba chỗ dầu hoả sang cái lọ khác, buộc ở bên hông. Sau đó lấy một cái thanh tre gần đó, chẻ lấy một đoạn tre nhỏ, hong khô bên trong rồi cho ít vụn than củi còn hồng vào bên trong rồi lấy rơm khô bị kín lại. Rồi cô lấy bộ bó rơm khô, mang ra chỗ chum nước nhúng cho ướt đẫm. Cầm lấy một con mã tấu sắc bén, trong ánh lửa bập bùng, trên thân mã tấu hiện lên ánh mắt kiên nghị, sắc lẹm. Cô thu con mã tấu lại, dắt đằng sau hông.
Chuẩn bị xong xuôi, người phụ nữ mang chỗ dầu hoả còn lại đổ lên tấm cánh cửa. Rồi châm lửa lên. Sau một lúc bị đốt cháy, cánh cửa đã có phần hư hỏng. Người phụ nữ khoác chỗ rơm đã tẩm ướt lên. Sau vài lần húc mạnh, “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị cô húc văng ra. Người phụ nữ cũng vị thế mà ngã lăn lộn trên mặt đất.
Người phụ nữ lại lồm cồm bò dậy, toan chạy đến chỗ bờ sông, quyết “một trận sinh tử” để cứu đứa con thì bỗng người phụ nữ bỗng cứng đờ. Một bóng hình to lớn đang từ từ tiến lại chỗ cô từ phía làng.
“Sơn thần” cô bất giác kêu lên. Cái bóng tiến lại gần lộ rõ là một con hổ lớn. Con hổ cao khoảng độ gần hai mét, toàn thân màu xám, những vệt vằn trên người nó không phải màu đen, hay màu tro mà lại là màu xám bạc, trông nổi bật vô cùng. Toàn thân nó được bao quanh bởi những luồng hắc khí lượn lờ. Con hổ trông cứ hư hư thực thực, quỷ di vô cùng.
Nhưng nổi bật hơn cả là con ngươi màu tím, cái nhìn sắc lẹm làm cho con người ta khi đứng trước nó đến cả dũng khí bỏ chạy cũng không có, chỉ còn đường chờ c·hết.
Khác với Hà thần, Sơn thầy cao ngạo nên không cần tế lễ, tự nó sẽ đi “tuyển nô bộc” cho mình. Nó không bắt người bừa bãi mà lựa chọn rất tỉ mỉ. Dưới trướng nó còn có hai con hùm xám khác. Chỉ có người nào mà cự lại được với con hùm xám vượt qua được nửa giờ thì nó mới bắt về làm nô bộc. Cũng vì thế mà người làng thường sợ hãi Hà thần và tỏ lòng tôn kính với Sơn thần.
Những nam nhân khoẻ mạnh nhất làng sau khi c·hết thì sẽ được thầy Mo làm phép dẫn hồn đưa lên núi. Coi như vật tế. Cái này là để “hối lộ” cho hai con hùm xám kia. Mong chúng nó để cho người đi rừng an ổn. Chứ không chúng nó cứ mượn cớ “tuyển nô” cho Sơn thần mà lạm sát thì cái làng này cũng không sống được.
Ngôi làng là giao giới giữa địa bàn của Sơn thần và Hà thần. Thế nên ước định của cả hai là không được vào làng. Tránh gây xung đột. Nhưng nay Sơn thần phá luật xuống làng thì chắc chắn không phải điều gì tốt.
Cô Quyên sau thi thấy bóng dáng con hổ lớn tiến đến trước mặt, cả người run rẩy nhưng cô vẫn rút con mã tấu đằng sau lưng ra chĩa vế phía con hổ. Không cần biết là Sơn thần hay Hà thần, cô phải cứu con. Chính vì ý nghĩ ấy đã tiếp thêm cho người phụ nữ này sức mạnh phản kháng lại với thần linh.
Con hổ tiến sát người phụ nữ, nó dùng ánh mắt cao ngạo đánh giá sinh vật bé nhỏ này. Bỗng, hổ xám mở miệng, phát ra tiếng người. nó nói:
“Quả là mây tầng nào thì gió tầng ấy. Ngươi cũng can đảm như chồng mình vậy. Đáng khen”.
Người phụ nữ nghe thấy hổ lớn nhắc tới chồng mình thì lòng có hơi hoảng, hỏi dò: “Sơn, Sơn quân. Chồng tôi ở chỗ Ngài ạ?”
Nghe tiếng người phụ nữ hỏi, Sơn thần đáp lại: “Đúng. Hắn giờ đã là người dưới trướng ta”
Cô Quyên nghe vậy thì lòng trầm xuống, đau thương tột độ:
“Vậy là người làng nói thật ư. Chồng mình đ·ã c·hết rồi?”.
“Không, không phải, có điều mâu thuẫn ở đây. Bọn họ bảo A Lùng ngã c·hết. Nếu mà ngã c·hết thì làm sao lại ở dưới chướng Sơn thần được?” Trong đầu người phụ nữ đang hiện lên mâu thuẫn.
Như ý Sơn quân, chồng cô đ·ã c·hết. Điều này là thật. Sơn quân chả lý gì mà phải nói dối một người đàn bà phàm tục như cô. Nhưng mà người làng lại bảo là chồng cô ngã c·hết. Trong khi Sơn quân chỉ tự tay tuyển nô bộc.
Vậy nên nếu chồng cô ngã núi c·hết thì một là bị con ma rừng bắt đi. Hai là cùng lắm được những con hổ dưới trướng Sơn Quân thu làm Trành. Tại sao chồng mình lại là lính dưới trướng Sơn thần. Không thể việc trọng đại như Sơn quân tuyển Trành lại bị người đi rừng cùng với chồng cô nói biếm thành ngã núi c·hết được. Tai hổ rất thính, có thể nương gió mà nghe mọi chuyện thế gian. Chứ đừng nói là Sơn Quân. Kẻ giám nói dối việc Sơn Quân làm thì chỉ có c·hết thê thảm. Người làng không dám làm việc đấy.
Nhìn người phụ nữ đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, Sơn thần mới mở lời:
“Ta biết nhà ngươi đang nghĩ gì. Nói thật ta rất ưng ý chồng ngươi. Nhưng chưa tới dịp ta nạp Trành, nên không lý gì mà phải sai bộ tướng đi thử chồng ngươi cả”.
Cô Quyên nghe thấy vậy thì nghẹn ngào: “Vậy, thưa Sơn Quân, tại sao chồng con lại trở thành binh lính dưới trướng Ngài? Người làng bảo chồng con đi núi, không may ngã c·hết. Sơn Quân ngài là bậc Chúa non cao. Ma Trành dưới trướng Ngài đều là do Ngài tự tay tuyển. Không lý gì mà Ngài phải lại thu lấy một hồn ma c·hết bờ c·hết bụi cả.”
Sơn thần nghe vậy thì trừng mắt hổ, quát:
“Ngươi đang phán xét hành động của ta? To gan”.
Cô Quyên nghe thấy tiếng quát thì cả người hơi run run nhưng ánh mắt vẫn nhìn chắm chằm bóng hổ cao lớn. Cô, muốn biết sự thật.
Hổ lớn thấy người phụ nữ kia vẫn can trường, vừng tâm thì chợt cười lớn, tiếng cười như tiếng sấm rền. Nhưng lạ thay, tiếng cười ấy chỉ quanh quẩn bên người phụ nữ. Không hề phát tán ra xung quanh.
“Tốt, tốt. Cô rất hợp mắt ta. Người là vạn vật chi linh. Đã vậy thì phải có khí khái của bậc kiêu hùng, không phải là khúm núm như lũ dân làng kia được. Lạy lục quỳ bái một con lươn c·hết thối xác. Không ra thể thống gì”.
“Ta biết ngươi đang thắc mắc điều gì? Nhưng việc này rối rắm, ta cũng không thấu hết được. Nhưng khả năng cao là có liên quan tới con lươn kia. Vậy nên chỉ có thể nói với nhà ngươi một hai điều. Tránh cho con lươn kia phát hiện mà tức giận làm bậy”.
Sơn thần cất giọng nói.