Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Chương 37
Anh ấy đưa tôi lên tầng thượng của một tòa cao ốc.
Anh ta thản nhiên.
“Hạ Đường, lúc nãy sao em lại ôm tôi?”
Anh ta đứng trước mặt tôi.
Sau đó, Tống Viêm che chắn cho tôi rời khỏi đám đông.
Trên sân thượng có bàn ghế và sofa.
“Hạ Đường, em đã ôm tôi, có phải nên bồi thường cho tôi không?”
Tôi nắm chặt sợi dây buộc bong bóng, rút điện thoại ra chụp một tấm hình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong là món hàu chiên trứng mà tôi đã thèm hôm đó.
Trên màn hình lớn xuất hiện một dòng chữ: “Hãy ôm người mà bạn yêu thương nhất.”
Tôi buồn bực vùi mặt vào gối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta hơi cúi đầu, chậm rãi nói: “Nói tôi nghe, lúc thả bóng, em đã ước điều gì?”
Là một câu khẳng định.
Anh ta nói thẳng không chút đỏ mặt, tim không loạn nhịp.
Vậy mà chỉ vì một trận sốt lại khóc đến mức này.
Nhưng hiển nhiên, Tống Viêm không định nói lý.
Sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là đường viền cằm sắc nét của một người đàn ông.
Người xung quanh lục tục ôm nhau.
Tôi có chút tức giận, cau mày: “Hôm tôi bị sốt, anh còn—”
Từ nãy đến giờ anh ta vẫn không nói gì, vừa mở miệng đã là câu này.
Chiếm lợi?
Trên tủ đầu giường là những viên thuốc vương vãi, nửa cốc nước và một tấm thẻ ngân hàng.
Sau hôm ấy, tôi trở lại công ty, không còn gặp lại Tống Viêm nữa.
Người này thật ra chẳng thay đổi chút nào.
Anh ta quay lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi, màn đêm đặc quánh trải dài sau lưng anh ta.
Vẫn như năm đó.
Giữa tiếng gió, tôi nghe thấy nhịp tim mình đập điên cuồng.
Tôi cứng đờ cúi đầu, chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống.
Hàng mi tôi run lên, ngước nhìn anh ta.
Tôi đáp: “Là anh ôm tôi trước.”
Đêm giao thừa, tôi một mình đến quảng trường trung tâm đón năm mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí lặng đi, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.
Trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng vụn vỡ, mái tóc rủ xuống, xen lẫn một chút lơ đãng ý cười.
Hầu hết bọn họ đều đi cùng người thân, bạn bè hoặc người yêu.
Lời đến miệng lại bị tôi cứng rắn chặn lại.
“Mười, chín, tám… một.”
Anh ta ghét cái ôm đó đến thế sao?
Tôi chạm vào tai, không ngờ lại có một phần như vậy.
“Rõ ràng là anh—”
Vịt Bay Lạc Bầy
”…”
Ở nước ngoài suốt tám năm, bị cướp, bị phân biệt đối xử, gặp đủ thứ rắc rối mà chưa từng rơi nước mắt.
Tôi im lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Giây cuối cùng, sợi dây trong tay tuột ra.
“Gì cơ?”
“Vậy tôi sẽ cố gắng thể hiện.”
Tống Viêm nhướng mày, khóe môi cong lên một đường nhẹ: “Xem biểu hiện của em.”
Tống Viêm híp mắt lại.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôn lâu như vậy, tôi đâu có c·h·ế·t…”
“Có thể không?”
Sau khi tỉnh dậy không bao lâu, nhân viên khách sạn gõ cửa phòng, mang đến một hộp giữ nhiệt.
Tôi hoàn hồn, khó hiểu nhìn anh ta: “Tại sao là tôi bồi thường anh?”
Tai tôi nóng bừng: “Không có gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ví dụ như…”
Không hiểu bản thân bị làm sao nữa.
Công lao thuộc về ai thì không cần nói cũng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị anh ta dẫn dắt, tôi vô thức hỏi: “Bồi thường thế nào?”
Rõ ràng cái ôm là chuyện của cả hai.
“Không được, đó là chuyện riêng của tôi.”
Giữa âm thanh huyên náo, vô số quả bóng bay lên trời, mang theo những điều ước của mọi người, tạo thành một “biển hoa” lộng lẫy.
Gió đêm thổi tung mái tóc anh ấy.
Tôi mím môi, không biết nên nói gì.
Tôi đưa tay sờ trán.
“Vậy nghĩa là, hôm đó em chưa ngủ, biết tôi hôn em rồi?”
“Khác gì nhau đâu.”
Bất chợt, có người nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi ngồi dậy khỏi giường.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.
Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, tôi bị dòng người đẩy vào trong, ngước nhìn màn hình phía trên.
Cơn sốt đã lui.
Tôi khựng lại vài giây, rồi cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo anh ấy.
Người rất đông, chen chúc xung quanh màn hình lớn ở giữa.
Anh ta bật cười một tiếng, tiến gần lại, hương thơm lạnh nhàn nhạt trên người phảng phất quanh tôi.
“Hạ Đường, em chiếm lợi của tôi rồi còn muốn chối?”
Tôi hơi căng thẳng: “Tống Viêm, đừng đứng cao như vậy.”
“Hạ Đường, em muốn quay lại với tôi.”
Từ đây, có thể nhìn thấy quảng trường vừa nãy, nơi dòng người vẫn còn tấp nập.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là hai giờ chiều hôm sau.
Tống Viêm đứng bên lan can, nhìn xuống.
Chương 37: Chương 37
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
