Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Nam Qua Tiểu Tiểu Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Có hiểu lầm chăng
Cúp máy, Tần Hoạ cũng vừa buông đũa: “Tôi ăn no rồi, anh dùng tiếp đi.”
Cô co mình lại như một con mèo nhỏ, nằm gọn giữa chiếc ghế sofa.
Có người mang đồ ăn đến, Giang Cảnh Sơ gọi Tần Hoạ đi ăn, cô liếc sơ qua túi đồ, nhìn thấy dòng chữ “Phúc Lâm Ký” in bên ngoài.
Lông mày Giang Cảnh Sơ nhíu lại, vẻ sốt ruột trong mắt dần tắt, anh kéo cổ áo ra một chút: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
Chương 55: Có hiểu lầm chăng (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh tiện tay nghe máy, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Anh tìm quanh một lượt, cuối cùng mới phát hiện Tần Hoạ đang ngủ trong phòng chiếu phim ở tầng ba.
“Trước kia em rất thích đồ ăn ở đây, hôm nay sao lại ăn ít vậy?”
Sau lưng Hàn Hiềm lập tức lạnh toát.
Tần Hoạ nhướng mày một cái đầy kín đáo.
Xin chào các độc giả thân yêu,
“Giờ này mà họp? Không hợp lý nha!”
Hàn Hiến “chậc” một tiếng: “Tối qua cậu đưa Tần Hoạ đi, không phải Chu Điềm Điềm định đuổi theo sao? Tôi giữ em ấy lại, bảo đừng xen vào chuyện hai người. Em ấy lại nói…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được, con biết rồi.”
Tay Tần Hoạ đang cầm đũa khẽ run lên, miếng sườn vừa gắp lên rơi lại xuống đ ĩa.
Giang Cảnh Sơ đi sát sau lưng cô suốt, tay đút túi quần. Thỉnh thoảng liếc qua bản vẽ cô đang ghi chú trên máy tính bảng, không biết có hiểu gì không.
Giang Cảnh Sơ chẳng buồn mở mắt: “Vừa họp xong cuộc họp cấp cao kéo dài hai tiếng, cậu nghĩ sao?”
Giang Cảnh Sơ thừa biết bà muốn nói chuyện gì, anh liếc nhìn đồng hồ: “Khi nào vậy?”
Biệt thự rất lớn, lại cần cải tạo toàn diện nên đo đạc khá mất thời gian.
Lo anh lại bị dập máy tiếp, Hàn Hiến vội nói: “Đừng tắt, lần này có chuyện nghiêm túc, liên quan đến Tần Hoạ.”
Làn khói chầm chậm cuộn lên theo không khí, che lấp toàn bộ gương mặt Giang Cảnh Sơ khiến anh trở nên mơ hồ như không thật.
Cảnh tượng ấy khiến lòng Giang Cảnh Sơ bỗng nhiên bình yên lạ thường.
Tần Hoạ theo phản xạ muốn giơ tay giúp anh xoa dịu nhưng khi ngón tay vừa chạm vào trán anh, Giang Cảnh Sơ lập tức mở mắt.
Lại reo. Lại từ chối.
Bếp trưởng của Phúc Lâm Ký vốn là hậu duệ của ngự trù trong cung đình xưa, tay nghề nấu nướng vô cùng tinh tế và đặc sắc.
Tần Hoạ gật đầu: “Vậy tôi bắt đầu làm việc đây.”
Có lẽ chỉ có Giang Cảnh Sơ mới có thể khiến Phúc Lâm Ký phá lệ giao cơm đến tận nhà.
Cao Phỉ biết Giang Cảnh Sơ từng gặp vấn đề về tâm lý. Trước kia mỗi lần lên cơn khó chịu, chỉ cần cô Kỷ đến là có thể ổn định lại.
Nhưng nhìn thế nào, cũng giống một giám sát công trình.
Trên đường, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên, là Hàn Hiềm gọi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những việc này vốn có thể giao cho trợ lý nhưng trong hợp đồng Giang Cảnh Sơ đã ghi rõ: Mọi chuyện ở Kinh Hòa Loan, Tần Hoạ phải đích thân thực hiện.
Cùng lúc đó, sau khi kết thúc cuộc họp, Giang Cảnh Sơ lập tức quay xe về phía Kinh Hòa Loan.
Trên tường chiếu phía đối diện vẫn đang phát một bộ phim cũ kỹ, thể loại mà Tần Hoạ từng rất thích.
Anh ngồi xuống cạnh Tần Hoạ, lặng lẽ nhìn cô ngủ.
Rất nhiều quan chức quyền quý đều chọn nơi đó để tiếp khách nhưng ai từng đến đều biết, nhà hàng này tuyệt đối không giao đồ ăn ra ngoài.
Hàn Hiến cười ha hả: “Được rồi, nghe ra rồi, là cậu đang thẹn quá hoá giận.”
Chuyện năm năm trước, anh luôn không muốn nhớ lại.
Giang Cảnh Sơ cau mày, không nói lời nào, dứt khoát tắt máy.
Thương mến, Vèm Chanh!
Lúc đầu là Tần Hoạ chê anh mang thói hư của công tử nhà giàu, trách anh ăn chơi trác táng, không lo làm ăn.
Hàn Hiến bật cười: “Thôi nghe giọng là biết, đúng là chưa làm được gì rồi.”
Lên đến tầng ba, cô bước vào phòng chiếu phim. Mọi thứ ở đây vẫn giữ nguyên như cái ngày cô rời đi năm năm trước.
“Anh về khi nào vậy? Sao không gọi tôi dậy?”
“Trước bữa tối. Lát nữa con đi với mẹ lấy một món đồ.”
Hàn Hiến lắc đầu: “Không. Mấy năm nay em ấy rất ít nhắc đến chuyện của Tần Hoạ trước mặt tôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, đều lặng lẽ ăn cơm.
“Người khác không biết, chứ tôi thì rõ. Năm xưa cậu vì theo đuổi Tần Hoạ, chuyện gì cũng dám làm!”
Giang Cảnh Sơ nhớ lại ánh mắt mê ly khi say rượu của Tần Hoạ tối qua, rồi lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt dửng dưng sau khi tỉnh rượu, hai trạng thái hoàn toàn trái ngược. Trái tim anh như rơi xuống vực sâu thêm một tầng.
Hàn Hiến lè lưỡi l.i.ế.m khóe môi: “Sáng sớm mà cậu nguyền anh em thế à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Phỉ ngồi ghế phụ thấy sắc mặt anh không ổn, lập tức bảo tài xế dừng xe: “Giang tổng, anh không sao chứ?”
Giang Cảnh Sơ ngồi thẳng dậy, day day sống mũi: “Cũng mới thôi.”
“Vạn An Sơn, không biết cậu có quen không?”
Đến lần thứ ba, Giang Cảnh Sơ cuối cùng cũng không nhịn nổi: “Cậu bị bệnh à?”
“Không cần!”
Giang Cảnh Sơ nhắm mắt tựa vào ghế, gương mặt đầy vẻ nhẫn nhịn và u uất.
Khó khăn lắm mới rời khỏi anh, không thể lại bị cuốn vào...
Đến được Kinh Hòa Loan, Giang Cảnh Sơ vẫn ngồi trong xe thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mới vào biệt thự.
Giang Cảnh Sơ đang nghe bà Viên Mai nói chuyện, liếc thấy liền ngạc nhiên nhìn cô một cái, sau đó gắp miếng sườn đó đặt lại vào chén cô.
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Bà Viên Mai nói bà đã về đến Bắc Thành, hỏi anh có thời gian không, bà muốn gặp anh một lát.
“Nói nhanh đi, tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à?”
Hàn Hiến sửng sốt vì chuyển đề tài quá nhanh, nhưng vẫn vội vàng đáp: “Được quá! Cảm ơn anh Cảnh. Ở đâu thế? Lúc nào tôi qua xem thử.”
Cuộc gọi kết thúc, anh rút một điếu thuốc ngậm nơi khóe môi, bật lửa châm lên.
Cô nghiêng đầu, mới phát hiện Giang Cảnh Sơ đang tựa vào ghế sofa bên cạnh, cũng đã ngủ thiếp đi.
Bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt anh còn vương chút m.ô.n.g lung của cơn mộng, trong khi ánh mắt Tần Hoạ lại thoáng hoảng hốt, vội lảng sang chỗ khác.
Là “không thể”, không phải “không muốn”.
Ăn được nửa chừng, điện thoại Giang Cảnh Sơ đổ chuông.
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Trong lúc đợi Giang Cảnh Sơ họp xong, Tần Hoạ dạo một vòng quanh biệt thự.
Giang Cảnh Sơ cười nhạt, lưỡi khẽ day bên trong khoang miệng: “Dạo gần đây tôi theo ông nội đi xem đất, có chỗ thấy cũng được, tặng cậu một lô nhé?”
Khi mở hộp cơm, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. Ban nãy bận rộn không cảm thấy, giờ ngửi thấy hương thơm nức mũi, bụng cô mới bắt đầu đói cồn cào.
Giọng điệu châm chọc vang lên: “Anh Cảnh, dậy chưa vậy?”
Giang Cảnh Sơ nhìn hộp cơm của cô, phần lớn vẫn còn nguyên.
Tần Hoạ không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy thì phim cũng vừa kết thúc, bên tai là nhịp thở đều đặn.
Giang Cảnh Sơ xua tay, giọng khàn khàn, sau một lúc im lặng nói: “Cao Phỉ, cậu đi điều tra giúp tôi, xem năm năm trước ở quê của Tần Hoạ, Minh Khê Sơn, có xảy ra chuyện gì bất thường không.”
Giang Cảnh Sơ nhàn nhạt: “Cậu là người gây chuyện trước.”
“Chu Điềm Điềm có nói gì thêm không?”
“Tôi cũng không nhớ rõ nguyên văn, đại khái là Tần Hoạ khó khăn lắm mới rời khỏi cậu, không thể lại bị cuốn vào nữa.”
Tần Hoạ bỗng thấy lòng chùng xuống, cô chọn một bộ phim nghệ thuật nhẹ nhàng, cuộn người lại trên ghế sofa, lặng lẽ thưởng thức.
Vạn An Sơn? Quen chứ! Quen đến phát khiếp! Mộ phần bà nội anh ấy năm ngoái còn mới chôn ở đó!
Cao Phỉ rút điện thoại: “Để tôi gọi cho cô Kỷ ngay.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô từng nhiều lần đề nghị chia tay, Giang Cảnh Sơ chẳng còn cách nào, đành đồng ý vào Giang Thị làm việc.
Đoạn hồi ức dừng lại tại đó, Giang Cảnh Sơ không cách nào tiếp tục nghĩ thêm, đầu anh như bị xé toạc, ngón tay cũng khẽ run lên.
Giang Cảnh Sơ rõ ràng là muốn tặng anh ta… một mảnh đất làm mộ phần!
Tay Giang Cảnh Sơ đang kéo cổ áo khựng lại: “Nói gì?”
Giờ nghĩ lại, phần lớn chỉ toàn là những lần cãi vã với Tần Hoạ.
Từng sống ở đây vài năm, nhưng chưa bao giờ cô quan sát nơi này bằng ánh mắt của một nhà thiết kế như lúc này. Tần Hoạ từ tầng một đi lên tầng hai, vừa đi vừa âm thầm lên kế hoạch trong đầu: Chỗ nào có thể cải tạo để đổi phong cách, chỗ nào đang bị bỏ không thì tận dụng thế nào cho hợp lý.
Lúc mới vào công ty, anh chẳng biết gì. Ngày nào cũng tất bật đến kiệt sức, Tần Hoạ lại trách anh không có thời gian ở bên cô.
Khoé môi Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch:
Anh mất hết lý trí mà lao đến, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta buồn nôn kia…
Giang Cảnh Sơ khẽ hừ lạnh từ trong mũi: “Người ta say đến mức đó, tôi không phải thú vật.”
Cô cầm thước dây và máy đo, bắt đầu từ cửa tầng một để đo đạc căn nhà.
Khi đo xong tầng một, trời đã qua giờ cơm trưa.
Anh cũng thấy mệt mỏi, đặc biệt là mấy lần bắt gặp Ôn Lễ đưa Tần Hoạ về sau giờ làm, càng khiến anh ghen đến mất lý trí, rồi bùng nổ một trận cãi vã lớn nhất với cô.
Anh như đang mơ thấy điều gì, mày nhíu chặt lại.
Chưa đầy hai giây sau, điện thoại lại reo. Vẫn là Hàn Hiến. Lần này anh chỉ liếc một cái rồi từ chối cuộc gọi.
Tần Hoạ lúc đó còn chối, nói rằng hai người chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường. Cho đến khi có người đến báo, bảo rằng đã thấy cô và một người đàn ông khác vào khách sạn cùng nhau...
Hàn Hiến đang soi gương chỉnh tóc cũng khựng lại: “Tối qua anh em tụi này suýt thì đưa hai người vào động phòng luôn rồi, chẳng lẽ cậu không tận dụng thời cơ?”
Hàn Hiến khẽ hắng giọng, cố gắng nén cười: “Tôi hỏi thật, cậu nói xem, năm xưa lúc hai người chia tay… liệu có hiểu lầm gì không?”
Giang Cảnh Sơ trầm mặc vài giây: “Được, tôi biết rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.