Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Hoàng hậu tức giận không nhẹ, giận dữ rồi lại hơi sợ hãi.

Buổi chiều, Tần ma ma dẫn người đến dạy bọn họ quy củ.

Vân Quỳ: ……

Thật ra nàng không xa lạ gì với chuyện phòng the, kỹ năng đi vào giấc mơ tuy không có trợ giúp thực tế trong cuộc sống, nhưng cũng mở ra cho nàng một cánh cửa mới lạ. Thỉnh thoảng nàng có thể thấy một vài cảnh tượng sống động như thật trong mơ.

Dù nàng có công hầu thuốc, trước đó cũng đã được thưởng rồi. Lần này e là liên quan đến Thái tử.

Nàng vẫn còn muốn từ chối: “Chỉ sợ Thái tử điện hạ chê nô tỳ vụng về, không thích nô tỳ…”

Vân Quỳ càng muốn khóc hơn.

Chẳng lẽ bị Thái tử phát hiện ra điều gì rồi?

Thái tử đang uống trà, hàng mi đen rũ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm bao phủ một màu tối, không nhìn rõ cảm xúc.

Thái tử ngồi ở mép giường, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, như một loài thú dữ hung ác nhìn chằm chằm con mồi, khẽ nhấc ngón tay về phía nàng.

Hoàng hậu rũ mắt nhìn nàng, trong lòng cười nhạt. Những nữ tử như vậy bà ta đã gặp nhiều rồi, muốn trèo cao, lại tham tiền như mạng, loại người này dễ dàng nắm bắt nhất.

Nghe lời nhắc nhở này, Hoàng hậu nhớ lại khuôn mặt xinh xắn yêu kiều kia, trong lòng khẽ động.

Sau này mới biết, đó là cái gọi là mộng xuân.

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu lại thấy đau đầu.

Đêm khuya lật xem tị hỏa đồ, tư thế trong tranh trùng khớp với những hình ảnh đã thấy trong đầu, nàng mới biết thế nào là “long uyển chuyển”, thế nào là “uyên ương hợp”, thế nào là “lộn nhào điệp”… Tóm lại là vô cùng huyền diệu, cực lạc nhân gian không gì sánh bằng.

Hoặc có lẽ là do quá căng thẳng và sợ hãi, khoảnh khắc này, đầu óc nàng gần như trống rỗng.

Giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng cái chất giọng trầm khàn kia lại phác họa ra vài phần âm u rợn người.

Nhưng Vân Quỳ là một con cá muối an phận, dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không nhảy ra phản kháng. Nàng là loại người tuyệt đối không cầu tiến, cũng tuyệt đối không đứng cuối sổ, cho nên trước mặt cô cô cũng coi như quy củ, giống như một con rối đã c·h·ế·t tâm, lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc.

Hoàng hậu nói rõ mục đích: “Bổn cung có ý đề bạt ngươi làm cung nữ thị tẩm, từ nay về sau sẽ hầu hạ bên cạnh Thái tử, ý ngươi thế nào?”

Quả nhiên.

Đến khi Ngụy cô cô đứng trong điện, cả người Vân Quỳ căng thẳng như dây cung, đến thở mạnh cũng không dám.

Vừa nghĩ đến Thái tử điện hạ hung ác khát máu kia, nghĩ đến những thi thể bị lôi ra khỏi điện Thừa Quang, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vân Quỳ là một người rất biết tự lượng sức mình, trực giác mách bảo Hoàng hậu nương nương đặc biệt triệu kiến một con kiến nhỏ bé như nàng, tuyệt đối không hề đơn giản.

Ngụy cô cô dạy quy củ liếc nhìn nàng ta một cái: “Vội cái gì, điều quan trọng nhất còn chưa học đâu.”

Nàng mong mỏi mình có một chốn nương thân, nhưng vẫn hiểu đạo lý gần vua như cọp, huống chi đối phương còn là Thái tử g·i·ế·t người như ngóe. Đây quả thực… chính là đi chịu c·h·ế·t.

Bốn người Vân Quỳ vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh thỉnh an với Thái tử.

Hoàng hậu nói: “Với dung mạo của ngươi, hầu thuốc cũng là dùng tài lớn vào việc nhỏ, còn chuyện phòng the, bổn cung sẽ phái người dạy ngươi. Làm người bên gối Thái tử, ngày sau tiền đồ vô lượng.”

Dù có mong đợi cũng vô ích, rất nhanh nàng sẽ không còn cảm nhận được niềm vui trên đời nữa.

Vân Quỳ cúi đầu suốt đường, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mấy ngày trôi qua, bốn người đều kiệt sức.

Ngụy cô cô cung kính hành lễ với người đàn ông trên giường, nói: “Đây là bốn mỹ nhân Phủ Nội Vụ đặc biệt chọn cho điện hạ, sau này các nàng sẽ hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

Tất nhiên hiện tại Thái tử trọng thương, chuyện quan trọng nhất vẫn là hầu hạ Thái tử dưỡng bệnh.

Thấy nàng từ chối hết lần này đến lần khác, Hoàng hậu có chút không vui. Thấy chủ tử thay đổi sắc mặt, Tần ma ma nghiêm mặt tiến lên nói: “Đó là Đông Cung, vinh hạnh mà người người cầu còn không được, nương nương có lòng nâng đỡ ngươi, đây là phúc phần tám đời nhà ngươi tu được, còn không mau tạ ơn!”

Chương 4: Chương 4

Ba cung nữ ở cùng nàng đều là người từ Lãm Nguyệt Các ra. Tư Nghi cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, Tư Môn giỏi tỳ bà, Tư Trướng giỏi múa, chỉ có nàng… chỉ có cái vỏ ngoài, chẳng có tài cán gì hết.

Thấy mọi người đều xấu hổ, Vân Quỳ cũng không tiện thể hiện thật ra mình rất hứng thú, đành giả bộ khép quyển tranh lại.

Trên mặt Hoàng hậu tuy hiền hòa, nhưng Vân Quỳ lại nghe ra một giọng điệu không đáng tin.

Lật xem mãi, trong lòng lại hơi buồn bã.

Bốn người tò mò mở quyển tranh ra, mới biết Nguỵ cô cô cho bọn họ xem tị hỏa đồ.

Giấc mơ của tiểu thái giám, chẳng có gì đáng xem, những người đàn ông bụng phệ kia, nàng lại ghét bỏ.

Ngụy cô cô đúng là người tốt, trước khi nàng c·h·ế·t đã cho nàng quyển sách này, để nàng trải qua một đêm vui vẻ ngắn ngủi. Chỉ là những kỹ năng học được này, e là Thái tử điện hạ không có phúc hưởng thụ rồi. Đợi đến ngày xuống điện Diêm Vương rồi đi quyến rũ mấy con quỷ đực đẹp trai vậy.

Lưng Vân Quỳ ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Nô tỳ bất tài, chỉ biết làm tạp dịch ở thiện phòng, không… không biết thị tẩm.”

Bà ta tự hỏi những năm này đã tận tâm tận lực, ít nhất là công phu bề ngoài làm rất tốt, không ai dám nói một câu không hay.

Hai cung nữ đưa đi kia, cũng làm vô cùng kín đáo.

Vân Quỳ thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

Vì thấy ít, trong lòng lập tức có chút rục rịch.

Thôi vậy, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải lừa gạt đám lão thần tiền triều kia đã, để bọn họ biết bà ta thân là mẫu hậu đã hết lòng hết dạ, kết quả thế nào, không phải là chuyện bà ta có thể kiểm soát được.

Cũng không biết niềm vui của người và quỷ có khác nhau không.

Chuyện lo lắng ngày đêm cuối cùng cũng xảy ra theo cách đáng sợ nhất.

Nhưng hiển nhiên là trước mặt Thái tử, cái vỏ ngoài đẹp đẽ đến đâu cũng vô dụng.

「Đùa chứ, chưa từng nghe ai nói Thái tử điện hạ đẹp đến nhường này!」

Đêm khuya không người, Vân Quỳ trốn trong chăn, lật quyển sách nhỏ ra, say sưa đọc.

Người trên giường không đáp lời, trong điện tĩnh lặng chỉ có tiếng nến cháy tí tách.

Chỉ một cái liếc mắt này, sau gáy lập tức lạnh buốt.

Sáng sớm hôm sau, Nguỵ cô cô đích thân dẫn người đến trang điểm cho họ, sau đó dẫn vào Thừa Quang Điện.

Vẫn là Tần ma ma bên cạnh nghĩ ra chủ ý: “Theo nô tỳ thấy, cung nữ hầu thuốc lần trước quả thật là gan dạ lanh lợi, tướng mạo cũng cực kỳ tốt. Trải qua một phen giày vò như vậy, Thái tử vẫn giữ lại mạng nhỏ của nàng ta, có thể thấy cũng coi như là người có phúc, nói không chừng… có thể để nương nương sử dụng.”

Hoàng hậu ngồi trên chiếc nệm tơ vàng thêu mẫu đơn. Thấy nàng đến, bà ta đặt chén trà xuống, mỉm cười hiền hòa: “Lần trước ở điện Thừa Quang, nếu không phải ngươi có công hầu thuốc, Thái tử cũng sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.”

“Đứng lên trước đã.”

“Dạ, dạ.” Ngụy cô cô vội vàng phân phó: “Vân Quỳ, còn không ngẩng đầu lên cho điện hạ nhìn.”

Ngụy cô cô nói: “Những quy tắc trước kia, chỉ là để các ngươi có thể giữ được mạng sống trước mặt Thái tử điện hạ. Tiếp theo đây mới là những bí thuật phòng the có thể khiến các ngươi có được sự sủng ái của Thái tử.”

Không phải như vậy chứ.

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: “Sao, ngươi không muốn?”

Vân Quỳ không thể từ chối, chỉ đành quỳ xuống tạ ơn.

……

Mười lượng vàng của nàng còn chưa kịp ấm tay!

Có lẽ còn chưa đợi nàng chuyển đến chỗ ở mới, đầu của nàng đã chuyển nhà rồi.

“Ngươi, lại đây.”

Ngụy cô cô nói: “Thái tử điện hạ đã quá tuổi nhược quán, đến nay bên gối vẫn trống không. Các ngươi đều là người được chọn lựa kỹ càng trong cung, nhất định phải hầu hạ Thái tử điện hạ cho tốt, tranh thủ có được sự sủng ái của điện hạ. Hiện tại điện hạ trọng thương, hành động nhiều chỗ bất tiện, các ngươi càng cần phải nghiêm túc nghiên cứu bí thuật phòng the, chủ động chia sẻ nỗi lo cho điện hạ, hiểu chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao đây rất có thể là những ngày cuối cùng trong cuộc đời nàng, dù có mệt một chút, cũng rất đáng để trân trọng.

Bốn người ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Vậy học những quy tắc này có ích gì!

Cung nữ thị tẩm tuy là hạng thấp nhất, nhưng cũng là nữ quan có phẩm cấp bên cạnh Tư Nghi, Tư Môn, Tư Trướng – ba người ở tại phối điện phía sau Thừa Quang Điện. Bốn người chủ yếu phụ trách những việc vặt vãnh như trải giường gấp chăn, rửa mặt thay quần áo cho Thái tử, danh xưng tuy khác nhau, nhưng thực chất đều là thị thiếp trong phòng Thái tử, mặc hái tử lâm hạnh bất cứ lúc nào.

Cảm giác này giống như để làm vừa lòng con ác thú trong lồng, đặc biệt chuẩn bị một miếng thịt tươi ngon, nịnh nọt ném nàng vào miệng con thú dữ kia, nếm thử đi, miếng này thơm nhất đấy!

Trong lòng nghĩ bụng, ngày đó hầu thuốc, nha đầu này đã hận không thể dùng hết thủ đoạn, bây giờ lại làm bộ làm tịch muốn từ chối.

“Tâm phải tĩnh, tay phải vững, nghi thái phải đoan chính. Thái tử điện hạ thích yên tĩnh, hầu hạ trong điện không được gây ra tiếng động, càng không được ồn ào huyên náo, giường, bàn, màn trướng không được có một hạt bụi…”

“Thị… thị tẩm?” Trên mặt Vân Quỳ kinh hãi, còn tưởng mình nghe lầm.

Nhưng vì nàng làm việc trong nội cung, ngày thường toàn tiếp xúc với cung nữ thái giám. Những quan viên Quang Lộc Tự và thị vệ ngoại cung giao thiệp với thiện phòng của họ cũng chưa chắc thường xuyên mộng xuân, cho nên những giấc mộng xuân mà nàng có thể quan sát gần gũi không nhiều.

Có một khả năng nào đó, nàng căn bản không thể sống đến lúc có thể dọn dẹp giường cho Thái tử không?

Haiz, muốn khóc quá…

Thái tử mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, lúc này mới lười biếng nhấc mí mắt: “Ồ, vậy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhân vật chính trong mơ đa phần đều là người nàng quen biết, Bích Trâm cô cô và vị thống lĩnh đội danh dự kia đều là khách quen trong giấc mơ của nàng. Còn có một số vì tư thế mà nàng chỉ có thể thấy lưng của đàn ông và phụ nữ, nghe thấy những tiếng ưm ư hàm hồ không rõ.

Vân Quỳ vâng lời đứng dậy: “Tạ nương nương.”

Ngay cả trong mơ Thái tử điện hạ cũng muốn b.óp ch.ết nàng. Nếu nàng vào điện Thừa Quang, e rằng chưa được nửa ngày, sẽ đi vào theo chiều dọc mà ra theo chiều ngang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đan Quế nắm tay nàng, rưng rưng nước mắt nói: “Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ đốt cho ngươi nhiều tiền giấy, sẽ không để ngươi chịu khổ dưới nền đất đâu.”

Rất có thể chỉ vì chân trái bước vào Thừa Quang Điện trước, nàng đã bị người ta lôi ra ngoài dùng gậy đánh c·h·ế·t rồi.

Vì lịch sự, dù là trong mơ, nàng cũng không cố ý xích lại gần, chỉ rụt rè đứng xem, dần dần cũng hiểu biết thêm về chuyện nam nữ ho.an ái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Môn và Tư Nghi da mặt mỏng, vừa nhìn thấy đôi tiểu nhân đang ân ái trên tranh, sợ hãi vội vàng khép lại. Ngay cả Tư Trướng tính cách vốn cởi mở mặt cũng đỏ bừng.

Trong lòng Vân Quỳ: …… Cũng không cần phải vội chuyển nhà như vậy.

Cái gọi là quy củ, chẳng qua là những việc lớn nhỏ trong Thừa Quang Điện.

Lần đầu tiên trong đời nàng có nhận thức rõ ràng về việc có tiền mà không có mạng tiêu.

Thấy hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, Nguỵ cô cô cũng có chút lúng túng. Nhớ đến lời dặn dò của Tần ma ma trước đó, bà ta mặt mày tươi cười nói: “Điện hạ, mấy nha đầu này đều lanh lợi, đặc biệt là cô nương tên Vân Quỳ này, trước kia lúc ngài hôn mê không đút được thuốc, chính cô nương này là người nghĩ ra cách…”

Ngụy cô cô đặc biệt mời nữ y tới, dạy bọn họ cách băng bó thay thuốc, cách cho uống nước ăn cơm, thậm chí đích thân thị phạm những việc như bưng trà rót nước, trải giường gấp chăn, trồng hoa tỉa cỏ, xông hương đốt nến. Bà ta bảo bọn họ học theo từng việc, cho đến khi nào vừa ý mới thôi.

“Đi, đưa người đó đến đây cho bổn cung.”

Những cung nữ bị lôi ra ngoài xử lý ở Thừa Quang Điện kia, có ai mà không có dung mạo xuất chúng, Thái tử điện hạ g·i·ế·t người không hề nương tay.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại rơi vào vị Thái tử như vậy, Đông Cung chẳng khác nào điện Diêm Vương.

Cổ Vân Quỳ cứng đờ khẽ động, cuối cùng cũng nhận mệnh ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt âm trầm như mực kia.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử nheo mắt lại một cách sâu kín.

Hai chân Vân Quỳ run rẩy, máy móc bò qua, trong đầu nghĩ đến hàng trăm lời cầu xin tha thứ, nhưng lại căng thẳng đến mức một câu cũng không nói ra được —

Chỉ tiếc là mấy phế vật phái đi trước kia ngay cả người Thái tử cũng không tiếp cận được, còn rơi vào kết cục như vậy.

Trong lòng Vân Quỳ lộp bộp, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nàng đến Thừa Quang Điện, chuyên hầu hạ thuốc thang cho Thái tử sao?

Hồn bay phách lạc trở về thiện phòng, ma ma quản sự đã nhận được phân phó, bảo nàng sau này không cần ở phòng tập thể nữa, nàng đã có chỗ ở mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này không thể giả c·h·ế·t được nữa rồi.

Trước mặt chính là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, không phải là ma ma quản sự ngày thường có thể thương lượng với các nàng. Hoàng hậu đã tìm nàng, chuyện này lập tức không còn đường xoay sở nữa.

Nghe thấy hai chữ “Thái tử”, gân xanh trên trán Vân Quỳ giật giật, chỉ có thể gắng gượng đáp: “Nô tỳ chỉ có chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”

Mấy ngày nay, Hoàng hậu sai Phủ Nội Vụ chọn không ít người đưa vào Đông Cung. Tuy nhiên không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều bị Thái tử đuổi ra ngoài. Thậm chí có hai người là tai mắt bà ta cố ý cài cắm bên cạnh Thái tử, nghe nói cũng vì vụng về trước mặt Thái tử mà bị lôi ra ngoài xử lý.

Cung nữ Tư Trướng cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngụy cô cô, khi nào chúng ta mới được đi hầu hạ Thái tử?”

Không phải chứ, chê ta sống lâu quá rồi sao?

Chỉ gắp chăn thôi, Vân Quỳ cũng đã làm đến hơn hai mươi lần, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Thế là trên tay bốn người lại có thêm một quyển tranh.

Hoàng hậu đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, hài lòng cười nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân. Bổn cung thấy ngươi là một cô nương gan dạ cẩn thận, làm việc ở thiện phòng thật sự là uổng phí. Hiện tại Thái tử vẫn còn đang bệnh, đám cung nhân bên dưới vô dụng, ngay cả thuốc cũng không đút được, bản cung lập tức nghĩ đến ngươi.”

Vừa bước chân vào điện, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, mọi người không hẹn mà cùng nín thở.

Nhưng chuyện xem trộm giấc mơ thuộc về quỷ thần, không thể nói với người ngoài. Người khác chỉ coi nàng là vì muốn sống mà nói năng lung tung, thậm chí có thể đánh nàng thành yêu quái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4