Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41


Thái tử mím môi cười lạnh, đôi mắt thâm trầm lại cuộn trào sát ý, từng chữ một lạnh lẽo thấu xương: “Một nam tử trưởng thành đủ để lăng trì ba nghìn đao. Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, cô ngược lại chưa từng thử qua, không biết phải cắt bao nhiêu đao mới tắt thở?”

Ánh mắt Thuần Minh Đế lạnh như băng, trong mắt đã không còn chút ấm áp nào.

Mà Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nãy còn đang giảo biện giờ phút này mặt đầy kinh ngạc, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

「Một lần trúng ngay, Thế tử này thật lợi hại.」

Có tiếng lưỡi dao rạch qua da thịt truyền đến bên tai.

Vân Quỳ sợ hãi vội vàng tránh ánh mắt đi.

Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, uy tín tan tành, tất cả mọi chuyện đều do Thái Tử bày mưu tính kế! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tim Thuần Minh Đế âm ỉ run rẩy, cơn giận dữ như thủy triều dâng lên trong đáy mắt, người suýt chút nữa đứng không vững.

Ngọc Tần ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ, chỉ cảm thấy ánh mắt âm u sâu kín kia lạnh lẽo nhìn sang.

Còn mẫu thân vẫn luôn xinh đẹp lộng lẫy giờ phút này quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt, thảm hại vô cùng.

Ông ta đã mất hết lý trí,

Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, gần như đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ kinh hãi và sợ hãi trên mặt hai người giống nhau như đúc.

Khăn bông nhét trong miệng Chu Võ bị kéo ra, lập tức run rẩy khai: “Vào tiết xuân phân năm Trinh Ninh thứ mười lăm, Bệ Hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài, Hoàng Hậu nương nương dẫn theo các vị phi tần nương nương đến Long Tông Tự cầu phúc tụng kinh cho Bát Hoàng Tử. Năm đó Ngọc Tần nương nương vẫn là Quý nhân, vì cảm lạnh nhẹ nên ở lại trong cung, Thế tử gia lo lắng trong lòng, tránh lúc người đông mắt tạp, lặng lẽ lẻn vào Bảo Hoa Điện…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta còn nhớ lúc đó bụng Ngọc Tần rất to, Cửu hoàng tử sinh ra nặng bốn cân. Chu Hưng Nham nói là do trong thời gian mang thai Ngọc tần ăn uống quá nhiều.

“Điện hạ…”

Nàng ta giằng tay Tạ Hoài Xuyên ra, lại quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, thần thiếp biết tội, thần thiếp mặc ngài xử trí! Nhưng Thọ Nhi lớn lên dưới sự cưng chiều của ngài, xin ngài giữ lại cho nó một mạng. Xin ngài đừng g·i·ế·t nó, nó mới năm tuổi thôi mà…”

Mọi người trong điện mỗi người một tâm tư. Người thì giận dữ bừng bừng, người thì kinh hoàng sợ hãi, người thì khiếp sợ uy nghiêm của đế vương, người thì đang tìm cách thoát thân, chỉ có giọng nói này là có vẻ cực kì đột ngột.

Thuần Minh Đế hung hăng đá văng tay nàng ra, lồng ng.ực như bị lửa thiêu đốt: “Đồ d·â·m phụ nhà ngươi, dám tằng tĩu với nam nhân khác sau lưng trẫm!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửu hoàng tử không hiểu bọn họ đang nói gì, càng không biết vì sao mình sắp c·h·ế·t. Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn ta rất lạnh lùng, mẫu thân lại khóc đến mặt đầy nước mắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó!” Thế tử Ninh Đức Hầu lập tức nổi trận lôi đình, “Bệ Hạ! Người hầu này của thần đã sớm bị người khác mua chuộc, lời gã ta nói sao có thể tin được!”

Ngọc Tần mặt đầy tuyệt vọng, lại giống như người c·h·ế·t đuối vớ được cọc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Tử: “Điện hạ, thằng bé vô tội, thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Đừng mà, đừng mà, ta nói, ta nói hết…”

Còn những người trong điện này, có phải bọn họ đều đang xem trò cười của ông ta không!

Thế tử Ninh Đức Hầu vội vàng nắm lấy bờ vai mềm yếu của nàng ta: “Ngọc Tần nương nương, người đừng tin hắn! Hắn đang lừa người!”

Thái Tử: “Ngày đó xảy ra chuyện gì, ngươi khai thật ra.”

Nàng lại tận mắt chứng kiến một cái c·h·ế·t.

Sủng phi tư thông với người khác, tâm phúc tín nhiệm nhất làm ô uế hậu cung của ông ta, ngay cả đứa con út ông ta nuôi dưỡng năm năm và yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta!

Lời này vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người trong điện đều hít vào một hơi lạnh.

Tạ Hoài Xuyên đã đỡ nhát dao đó cho Ngọc Tần.

Thái Tử liếc mắt ra hiệu, Tần Qua lập tức áp giải người hầu Chu Võ bên cạnh Tạ Hoài Xuyên lên điện.

Lúc này Thái tử lại đột nhiên lên tiếng: “Ngươi thật sự không dám? Năm Trinh Ninh thứ mười lăm, tháng hai ngày hai mươi mốt, Bệ hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài. Hôm đó đó ngươi và Ngọc Tần ở đâu?”

Ngọc Tần cũng đi theo Tạ Hoài Xuyên.

“Bệ hạ.” Thuần Minh Đế còn chưa nói xong, đã bị Thái tử cắt ngang, “Trò vui xem xong rồi, xử lý thế nào là chuyện của Bệ hạ. Người của cô, cô mang đi trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái tử: “…”

「Không phải chứ, ngài ấy thật sự biết ta đang nghĩ gì!」

Nàng ta vu.ốt ve đầu Cửu hoàng tử, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Thái Tử: “Xin điện hạ giữ lời…”

Thế tử Ninh Đức Hầu quỳ trước mặt Thuần Minh Đế, đau đớn nói: “Dù có trăm cái gan vi thần cũng không dám thừa dịp quần thần đại yến đêm nay, tư thông với phi tần của Bệ hạ ở Triều Dương Điện. Huân hương trong điện này đã bị người ta hạ hợp hoan tán từ trước, vi thần và Ngọc Tần nương nương đều trúng mê hương nên mới đến nỗi này… Xin Bệ hạ minh giám!”

Giọng Thái tử cực kỳ nhạt, cũng cực kỳ lạnh: “Ngươi tằng tĩu với nam nhân khác, tội không thể tha. Có điều trẻ con vô tội, Cửu hoàng tử đến với thế gian này chỉ nhận Bệ hạ là phụ thân, cũng được Bệ hạ thật lòng yêu thương năm năm. Chỉ cần ngươi chịu nói thật, cô sẽ khuyên Bệ Hạ đưa Cửu hoàng tử đi xa, đến trang viên ngoài kinh thành, để hắn ta bình an lớn lên. Nếu không, cho dù Bệ hạ muốn bảo vệ hắn, cô cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, ngươi nên biết thủ đoạn của cô.”

Tim Vân Quỳ cũng thắt lại.

Cả người Ngọc Tần run rẩy, quỳ lê lên trước, nắm chặt vạt áo Thuần Minh Đế, khóc nức nở: “Bệ hạ, ngài hãy tin thiếp. Thọ Nhi là con của ngài, là con của ngài mà…”

Nàng ta biết mình chắc chắn phải c·h·ế·t, Tạ Hoài Xuyên cũng chắc chắn phải c·h·ế·t, thậm chí vô số người sẽ vì chuyện này mà mất mạng. Nhưng nàng ta không thể không cứu con mình, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi…

Thế tử Ninh Đức Hầu trừng mắt nhìn hắn ta: “Ngươi theo ta mười năm, ta đối đãi ngươi không tệ, sao ngươi lại phản bội ta?”

Mặc dù nàng không quen biết hai người này, nhưng thường xuyên nhìn thấy họ trong giấc mơ. Hai người còn sống sờ sờ c·h·ế·t ngay trước mắt nàng, thậm chí thân thế của Cửu hoàng tử, cũng là nàng phát hiện ra trong giấc mơ.

Đích nữ Hầu phủ, phụ huynh là trung thần lương tướng dưới trướng Thái Tử, trượng phu lại đứng hàng Cửu Khanh, rất có uy vọng trong giới văn quan.

Mặt Vân Quỳ trắng bệch, tim thoáng run run.

Thái tử đáp: “Chu Hưng Nham phụ trách tất cả mạch án của Ngọc Tần từ khi mang thai đến khi sinh nở. Nhưng sau khi Cửu hoàng tử ra đời, trên đường về quê chịu tang xe ngựa của ông ta đã rơi xuống vực mà c·h·ế·t.”

Nàng lại nghe thấy tiếng “bụp” trầm đục của lưỡi dao đâm vào thịt, từ khe hở nhìn thấy máu tươi đầy đất, cũng nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Cửu hoàng tử.

Trong lòng Tạ Hoài Xuyên đầy phẫn hận và không cam tâm, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn và giận dữ. Tuy nhiên ánh mắt cuối cùng của hắn ta nhìn Ngọc Tần trước khi c·h·ế·t lại vô cùng dịu dàng.

Thang Phúc Quý bên cạnh Thuần Minh Đế cẩn thận nói: “Ngọc Tần nương nương quả thật là mang thai chưa đầy chín tháng đã sinh ra Cửu hoàng tử.

Lúc đó vui vẻ bao nhiêu, giờ phút này Thuần Minh Đế giận dữ bấy nhiêu, hận không thể đem đôi gian phu d·â·m phụ này nghiền tan xương nát thịt!

Tay chân Vân Quỳ lạnh cóng, đột nhiên cực kì sợ hãi khi ở lại đây.

Ngọc Tần thất thần ngã ngồi xuống, phòng tuyến trong lòng gần như sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Thuần Minh Đế rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt, cơn giận trong lòng như hồng thủy vỡ đê, nuốt chửng hết lý trí của ông ta.

Thái tử làm ngơ trước tiếng khóc và sự giãy giụa của Cửu hoàng tử, ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ trên đất: “Ngọc Tần.”

Chu Võ run rẩy nói: “Trên đường Chu thái y về quê, cũng là Thế tử gia phái người g·i·ế·t người diệt khẩu, tạo ra vụ tai nạn này…”

「Chẳng lẽ là đánh một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo ngọt à?」

Vừa nói xong, Tần Qua xách theo một cậu bé mập mạp đang giãy giụa tiến vào điện.

Trên đời này không có ai dám đối diện trực tiếp với cơn giận dữ của đế vương, cũng chỉ có Thái tử là dám làm ngơ trước lệnh phong khẩu của hoàng đế, mang người của mình rời đi.

Tạ Hoài Xuyên đỡ dao cho nàng ta, còn Ngọc Tần lại dám gọi thẳng tên hắn ta!

Tôn nghiêm của đế vương bị chà đạp không thương tiếc, làm sao ông ta có thể bình tĩnh được!

Ngọc Tần khóc đến xé lòng xé phổi, mỗi một chữ, mỗi một câu của Thái tử đều như lưỡi dao sắc bén, từng nhát chém vào tim nàng ta.

“Mẫu thân! Phụ hoàng!” Cửu hoàng tử khóc lớn gọi.

「Cố ý dẫn ta đến xem, đây chính là kết cục của việc tư thông với người khác. Nếu ta còn dám gặp gỡ các thị vệ nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến ta máu chảy tại chỗ!」

Thế tử Ninh Đức Hầu vừa hận vừa đau, chỉ hận hôm nay sẩy chân trước. Rõ ràng hắn ta đã giăng thiên la địa võng, bày mưu tính kế khắp nơi, ngay cả con gái Khương Thanh Từ của Võ Ninh Hầu cũng là cao môn quý phụ hắn ta tỉ mỉ lựa chọn –

Chương 41: Chương 41

Vân Quỳ còn đang cảm thán trong lòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt nặng nề của Thái Tử. Nàng sợ hãi đến mức tim hẫng một nhịp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Thái Tử lạnh lùng bình tĩnh, mặt mày không có chút ấm áp nào.

Ông ta kìm nén cảm xúc, đột nhiên nhớ ra: “Chu Hưng Nham dường như gặp chuyện bất trắc, đã c·h·ế·t rồi?”

Khi Vân Quỳ hoàn hồn lại, ngón tay lạnh lẽo của nàng đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt.

Thấy cảnh này, Thuần Minh Đế nhắm mắt thật chặt.

Thái Tử tốt bụng nhắc nhở: “Bệ Hạ có lẽ không nhớ, vào tháng năm năm Trinh Ninh thứ mười lăm Ngọc Tần được chẩn đoán mang thai.”

Cánh cửa khắc hoa mở ra, gió lạnh ào ạt thổi vào. Ngọc Tần trên giường cũng tỉnh táo hơn vài phần, vội vàng túm y phục, run rẩy quỳ xuống đất.

Hắn ta đang xem đèn cung đình ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên bị người ta bắt đến đây. Vào điện lại thấy Thái tử và thị vệ lần trước đưa hắn ta đi cưỡi ngựa, Cửu hoàng tử lập tức sợ hãi khóc lớn, tìm phụ hoàng và mẫu thân cầu cứu.

Thuần Minh Đế nắm chặt tay thành quyền, trong mắt bừng bừng sát khí: “Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa thiên điện, chuyện hôm nay không ai được phép tiết lộ ra ngoài! Tất cả cung nhân nhìn thấy, nghe thấy đểu lập tức xử tử tại chỗ…”

“Hoài Xuyên!”

Trong đầu Thuần Minh Đế mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng không dám nghĩ sâu thêm, trầm giọng chất vấn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Vân Quỳ đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Lúc đó ông ta chìm đắm trong niềm vui có con, tưởng rằng Bát hoàng tử yểu mệnh đã trở về tìm ông ta nên gần như không hề nghi ngờ, sủng ái đứa con út trắng trẻo mập mạp này đến tận xương tủy. Thậm chí còn đặt tên cho hắn ta là “Thọ”, hy vọng hắn ta khỏe mạnh sống lâu.

Cửu hoàng tử quỳ trên đất khóc lóc bất lực, toàn thân nhuộm máu tươi, thân thể nhỏ bé mập mạp quay lại, dùng sức lay lay chân ông ta: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao mẹ lại c·h·ế·t? Sao người không cứu mẹ!”

Hắn ta chạy tới ôm lấy cánh tay Ngọc Tần: “Mẫu thân, vì sao Thọ Nhi phải c·h·ế·t, Thọ Nhi không muốn c·h·ế·t! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trong ký ức, Thái tử điện hạ dường như chưa bao giờ nắm tay nàng.

xoay người tại chỗ hai vòng, trực tiếp rút đao trong tay thị vệ bên cạnh, vung về phía cổ Ngọc Tần.

Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, sắc mặt Ngọc Tần trắng bệch, đồng tử vốn trống rỗng mê ly đột nhiên co rút lại, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng c·h·ế·t!”

Năm Trinh Ninh thứ mười lăm…

Ngọc Tần sờ bàn tay đầy máu, ôm lấy thân thể đẫm máu của Tạ Hoài Xuyên, cả người run lên, đôi mắt đau khổ trống rỗng chợt lộ ra vẻ kiên quyết.

Ngọc Tần run như cầy sấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Không, đừng mà, Thọ Nhi nó thật sự là cốt nhục của Bệ hạ…”

Thế tử Ninh Đức Hầu gầm lên: “Ông ta c·h·ế·t vì tai nạn, liên quan gì đến ta?”

Thuần Minh Đế nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Chu Võ: “Ngươi nói tiếp!”

Thái tử khẽ cười: “Thế tử không chịu thừa nhận cũng không sao, cô còn một người nữa.”

Cái c·h·ế·t của Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu không thể nói là không liên quan đến nàng.

Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thanh nhã ngày thường gần như dữ tợn: “Đúng là đôi cẩu nam nữ cùng sống cùng c·h·ế·t, quấn quýt không tời!”

Nàng ta không khỏi rụt người lại, ngay cả tận xương tủy cũng thấm đầy hơi lạnh.

Tuy nhiên hắn ta không biết bước nào xảy ra sai sót, không chỉ bị người khác cắn ngược lại một miếng, còn liên lụy đến Ngọc Tần…

Thuần Minh Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong mắt toàn hàn ý thấu xương.

Nàng rụt cổ lại, tiếp tục nhìn vào trong điện.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, một cảm giác bao bọc xa lạ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn dắt đi, rời khỏi trung tâm của cơn bão táp này.

Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy máu tươi văng khắp nơi, theo sau đó là tiếng khóc chói tai gần như tan vỡ của một người phụ nữ.

Chỉ cần Thái Tử bước chân vào thiên điện là có thể thuận lý thành chương gán cho hắn tội danh cưỡng h**p người khác, đến lúc đó phụ tử Vò Ninh Hầu làm sao còn có thể trung thành với hắn? Tấu chương trong tay Thông Chính Sử càng có thể khiến hắn thanh danh bại hoại, người người phỉ nhổ.

Nhưng phụ hoàng mặt mày hiền từ ngày thường lúc này mặt lại xanh mét, ánh mắt nhìn hắn ta chỉ có sự lạnh lùng và xa cách.

Chu Võ mới dám nói tiếp: “Cuối tháng ba, Ngọc Quý nhân âm thầm đưa tin cho Thế tử gia, nói nguyệt sự chậm trễ, không dám mời thái y chẩn mạch. Thế tử gia mới mua chuộc Chu thái y Chu Hưng Nham ở Thái Y Viện, lùi thời gian mang thai của Ngọc Quý nhân lại một tháng.”

Từ trước đến nay đều là nàng theo sát phía sau, lẽo đẽo đi theo hắn.

Bên tai là tiếng khóc thét của Cửu hoàng tử, cả căn phòng nồng nặc mùi máu tươi, máu gần như tràn đến đầu ngón chân nàng.

Ông ta còn gì mà không hiểu nữa.

Tại sao, tại sao lại như vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41