Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chương 46


Thẩm Ngôn Ngọc chỉ có thể bỏ lại người vợ kiều diễm quấn quýt, vội vàng mặc quan bào vào cung.

Bỏ qua những chuyện khác, việc Tạ Hoài Xuyên dùng Thẩm phu nhân để ly gián quan hệ quân thần của họ, quả là một nước cờ hay.

Thẩm Ngôn Ngọc khẽ gật đầu đáp vâng. Hai người ngồi đối diện nhau đánh cờ.

Ba tháng tiếp theo, những nhà có ý định kết thân với phủ Võ Ninh Hầu đều bị hắn âm thầm bày kế. Nhà thì bị bị vạch trần chuyện nuôi tình nhân có thai, nhà thì em họ xa tìm đến đòi danh phận. Phủ Võ Ninh Hầu biết tin, tự nhiên sẽ không để con gái mình rơi vào biển lửa, lần lượt từ chối những nhà quyền quý này.

Vốn tưởng rằng đêm qua xảy ra chuyện, trưởng bối sẽ thông cảm, sáng nay có thể lười biếng một chút. Không ngờ mới sáng sớm hắn đã bị Thái tử điện hạ triệu kiến.

Trở về tẩm điện, nha đầu vẫn còn lười biếng ngủ say sưa.

Thông Chính Ty rộng đường ngôn luận, thiên hạ thần dân đều có thể trình bày oan khuất, tố cáo việc bất công. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái tử giơ tay: “Thẩm khanh ngồi đi.”

Thái tử: 「…」

Thái tử cười nói: “Thẩm phu nhân nhân từ hiền hậu, thông minh xinh đẹp, Thẩm khanh có phúc rồi.”

Thẩm Ngôn Ngọc xuất thân hàn môn, là Thám hoa của kì thi mùa xuân năm xưa. Thái tử cũng vì coi trọng sự cương trực không a dua, trầm ổn chín chắn của hắn, nên mới âm thầm đề bạt. Hiện tại hắn chưa quá ba mươi nhưng đã đứng vào hàng Cửu Khanh.

Thái tử khẽ nhíu mày, lạnh giọng đuổi người ra, một mình bước vào điện.

Vừa định xách nha đầu lười biếng kia dậy, hắn đột nhiên nhớ lại tiếng lòng của Thẩm Ngôn Ngọc khi đánh cờ vừa nãy——

Cuối cùng, Thái tử suýt thắng một ván, lúc này mới đứng dậy cười nói: “Thẩm khanh và phu nhân cầm sắt hài hòa, cô nhìn thấy rất vui mừng. Hôm nay là cô làm phiền Thẩm khanh và phu nhân đoàn tụ rồi.”

Hai nha hoàn hầu hạ ngoài cửa đều lo lắng cho tính mạng nàng, sợ nàng cậy được sủng ái mà kiêu căng, chọc giận Thái tử.

Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, trong quá khứ vợ hắn và Thái tử không hề có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào.

Khi còn làm Tham nghị của Thông Chính Ty, hắn từng nhận được một tờ đơn tố cáo từ dân gian, trong đó vạch trần những tội ác của quan viên quản lý Dưỡng Tế Viện như ăn không ngồi rồi, tư nuốt lương thực triều đình cấp, ngược đãi người tàn tật đến c·h·ế·t và đủ loại hành vi phạm tội khác.

Thái tử bình tĩnh lắng nghe những ý nghĩ dơ bẩn không thể để ai biết của kẻ đạo mạo kia, ngón tay khẽ gảy quân cờ, vẻ mặt vẫn bình thường.

「Đây là còn chưa có nương nương đâu! Đợi sau này Thái tử phi vào cung, nàng ta còn thất lễ như vậy, bị đánh c·h·ế·t cũng là nhẹ.」

Hắn trình tờ đơn tố cáo này lên ngự tiền, đợi khi điều tra rõ ràng, những quan viên này cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Thẩm Ngôn Ngọc: “Vâng.”

Hôm nay nghỉ tắm gội, Thái tử không triệu kiến quan lại ở Sùng Minh Điện – nơi thường ngày nghị sự, mà bày một ván cờ ở thiên điện của Thừa Quang Điện chờ hắn đến.

「Đêm qua kêu la đến trời long đất lở, không hầu hạ điện hạ thì thôi, còn dám để điện hạ hầu hạ mình rửa ráy. Sáng nay cũng không dậy hầu hạ điện hạ rửa mặt dùng bữa, vậy mà ngủ đến tận trưa! Sao nàng ta dám…」 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ngôn Ngọc kể chuyện hoa tiên cho Thái tử nghe, còn việc hắn âm thầm bày kế những nhà kia thế nào, không cần phải nói cho người ngoài biết.

Hắn cầm một quân cờ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vi thần chậm trễ việc cưới vợ, thứ nhất là vì công vụ bận rộn, không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện hôn nhân, thứ hai là chưa gặp được người tâm đầu ý hợp. Thần xuất thân hàn môn, vào triều làm quan chỉ vì muốn thi triển hoài bão, mang lại phúc lợi cho dân, công danh lợi lộc đều là thứ yếu, càng không vì một bước lên trời mà lấy công chúa, hay là dựa dẫm vào nhà quyền quý, quên đi gốc gác của mình.”

Thái tử cầm quân đen, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào bàn cờ. Trong lúc đặt quân, Thẩm Ngôn Ngọc báo cáo tình hình xử lý các vụ thiên tai lớn ở vài nơi trong Đại Chiêu năm ngoái, nhắc đến tên vài tên tham quan đã nắm được chứng cứ phạm tội, rồi tóm tắt ngắn gọn những vụ án lớn mà Cẩm Y Vệ đã xử lý trong hai năm qua.

「Trước khi ta đi, Thanh Từ còn không chịu buông tay nữa kìa.」

Người ngoài chỉ biết Thẩm Ngôn Ngọc và Võ Ninh Hầu là quan hệ cha vợ con rể, nhưng không biết thực ra Thẩm Ngôn Ngọc đã sớm là tâm phúc của hắn.

「Nếu thật sự sủng ái, sao đến giờ vẫn chưa có phân vị gì.」

Không lâu sau, hắn lại nhận được một phong thư cảm tạ, cũng là của người đã gửi đơn tố cáo trước đó. Chữ nhỏ cài trâm hoa thanh tú của con gái, giấy dùng loại được chế từ nước ép hoa lan, phủ một lớp vân hoa lan mờ ảo. Hắn đưa lên mũi khẽ ngửi, có thể ngửi thấy mùi hương lan nhè nhẹ.

Thẩm Ngôn Ngọc: “…”

Chương 46: Chương 46

Thẩm Ngôn Ngọc tuy không được trọng dụng, nhưng có thể lợi dụng chức trách, giúp hắn thu thập tấu từ bốn phương, mở rộng đường ngôn luận, thấu hiểu tình hình dân chúng, kịp thời điều tra xác minh những hành vi dối trên gạt dưới của quan lại quý tộc dưới thời Thuần Minh Đế.

Thái tử không lộ vẻ gì đánh giá hắn một cái. Quả nhiên người không thể xem bề ngoài, Thẩm Ngôn Ngọc mặc triều phục trông lạnh lùng uy nghiêm, không vướng chút bụi trần, thật khó liên tưởng đến hình ảnh ôn nhu nóng bỏng trong giấc mơ của Vân Quỳ.

Sắc mặt Thẩm Ngôn Ngọc nghiêm túc lại.

「Hóa ra là đang dò xét lòng trung thành của ta.」

「Nhạc phụ và anh vợ đều tận tâm phò tá Thái tử, lẽ nào Thanh Từ vốn có ý tiến cung tham gia tuyển chọn Thái tử phi? Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vì điểm này mới cố ý lợi dụng Thanh Từ để hãm hại Thái tử sao?」

Không ngờ một câu hỏi tùy tiện lại gây ra hiểu lầm như vậy.

Ba tháng sau, hắn đích thân đến nhà cầu hôn.

Thẩm Ngôn Ngọc vào điện, khom người hành lễ: “Vi thần bái kiến điện hạ.”

Nguồn gốc của hoa tiên, nét chữ, mối liên hệ với Dưỡng Tế Viện… quá nhiều manh mối, không khó để điều tra ra.

Thẩm Ngôn Ngọc rất thích nàng ấy như vậy, sau khi dỗ dành an ủi nàng ấy, hắn cũng hiếm khi buông thả một đêm.

「Cuối cùng cũng có thể đi rồi, ta còn phải mua hai món trang sức mang về tạ lỗi với Thanh Từ.」

Đặc biệt là khi đôi chân thon dài trắng như tuyết quấn quanh eo hắn, dù phải c·h·ế·t trên người nàng… hắn cũng cam lòng.

Thái tử: “Sao đến năm ngoái mới cưới vợ? Cô nhớ, năm xưa Thẩm thám hoa cài hoa dạo phố, biết bao nhiêu danh gia vọng tộc muốn bắt rể dưới bảng, ngay cả hai vị công chúa của bệ hạ cũng có ý với khanh.”

Hắn cầm hoa tiên này, lặng lẽ ngồi suốt một đêm, xác định rõ lòng mình.

Có điều dù đã chuyển đi kịp thời, vợ hắn vẫn hít phải một lượng nhỏ mị dược. Khương Thanh Từ xuất thân danh môn khuê các, ngày thường ngay cả chuyện phòng the cũng giữ lễ nghi, đêm qua lại nhiệt tình chưa từng có.

Hắn sớm biết Thẩm Ngôn Ngọc có thủ đoạn, nhưng không ngờ ngay cả chuyện hôn sự cũng là do hắn tự tính kế. Có lẽ đến giờ Thẩm phu nhân vẫn còn bị hắn lừa gạt.

「Giờ này, nếu nàng vẫn chưa tỉnh, vậy thì cứ hôn nhẹ từng chút một dọc theo vành tai, hoặc hôn vào cổ nơi có thịt ngứa, chắc chắn sẽ đánh thức được nàng…」 (đọc tại Qidian-VP.com)

「Đầu năm mới, đến Đông Cung cùng Thái tử nói chuyện nhà?」

Thái tử không muốn càng giải thích càng rối, dứt khoát đổi cách nói: “Là cô sắp chọn Thái tử phi, chỉ là những năm gần đây chinh chiến nam bắc, không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện tình cảm. Nghe nói Thẩm khanh và phu nhân ân ái, nên muốn thỉnh giáo vài điều.”

「À đúng rồi, cũng nên mua thêm ít ruột heo (*) và cao bôi trơn.」

Tấu chương từ các nơi trong Đại Chiêu vốn do Thông Chính Ty thu thập rồi dâng lên. Nhưng nay Nội Các trở thành trung tâm hành chính, Thuần Minh Đế từ khi lên ngôi lại trọng dụng Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, không còn dựa vào Thông Chính Ty để hiểu rõ tình hình bên dưới, tâu báo việc triều chính lớn nhỏ. Địa vị của Thông Chính Ty đã không còn như trước.

Ngược lại, nước cờ của Thẩm Ngôn Ngọc lại lộ rõ vẻ nóng vội hơn một chút.

Thái tử làm như không nghe thấy, tùy ý nói: “À đúng rồi, nếu cô nhớ không nhầm, Thẩm khanh năm nay hai mươi tám rồi nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn cố ý nhường nhịn, nhưng Thái tử không muốn hắn được như ý. Ván cờ dở tệ kéo dài đến tận giữa trưa mới kết thúc, Thái tử cũng nhân tiện nghe hết những cảnh tượng sống động trong lòng hắn.

Thái tử trừng mắt cau mày.

「Cũng không biết điện hạ định an bài phân vị gì cho nàng ta.」

Thái tử mặc bộ đồ thường ngày ở nhà màu xanh đen, khẽ giơ tay kêu bình thân: “Cô triệu kiến không đúng lúc, có quấy rầy Thẩm khanh không?”

Quả thật là một kẻ phong lưu ph*ng đ*ng!

Thẩm Ngôn Ngọc nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vi thần và nàng, xem như là tình cờ gặp gỡ.”

(*) Ý chỉ bao cao su. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm qua Triều Dương Điện xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thẩm Ngôn Ngọc không ngờ vợ mình lại bị Thế tử Ninh Đức Hầu gài bẫy, suýt chút nữa mất đi thanh danh trong sạch. May mắn có Thái tử kịp thời cứu giúp, mới không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

「Ngài cũng biết là không đúng lúc mà.」

「Vẫn nên nhanh chóng đánh xong rồi đi thôi.」

Thẩm Ngôn Ngọc luôn cảm thấy lời Thái tử có ẩn ý, càng không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc đến vợ mình.

Ngón tay vén màn che, nha đầu mềm như mông cuộn tròn thành một cục nằm gọn trong chăn, hàng mi dài cong vút khẽ khép trên bọng mắt, gương mặt hồng hào, mũi nhỏ xinh xắn, bờ môi đỏ thắm.

Nhắc đến vợ, ánh mắt vị Thông Chính Sử trẻ tuổi tràn đầy dịu dàng, nhớ lại cảnh tượng ái muội trong phòng đêm qua, vẻ e ấp ngượng ngùng của vợ, gương mặt kiều diễm trăm vẻ, thật sự là điều hắn chưa từng thấy.

Thực ra, ngay từ khi nhận được đơn tố cáo, hắn đã âm thầm điều tra rõ thân phận của nàng.

Thẩm Ngôn Ngọc trước mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn cần có, chắp tay nói: “Vi thần sợ hãi.”

Thái tử lơ đãng lắng nghe, cuối cùng khẽ cười nói: “Thôi vậy, hôm nay ta và khanh không bàn chuyện công, chỉ nói chuyện nhà.”

Thái tử cười nói: “Vậy nói cách khác, Thẩm phu nhân là người Thẩm khanh tâm đầu ý hợp?”

“Thẩm khanh không cần căng thẳng, cô chỉ hỏi vu vơ thôi.”

Thái tử: 「…」

Đầu năm mới, quan lại Đại Chiêu được nghỉ năm ngày.

Thái tử mặt không biểu tình suy nghĩ về hai món đồ xa lạ này.

Thái tử lạnh lùng nhếch môi. Nếu không nghe được tiếng lòng, hắn còn tưởng vị Thông chính sử do một tay hắn đề bạt là người biết tự kiềm chế, hành xử đúng theo lễ nghĩa, uy nghiêm chính trực. Nhưng hoá ra cũng chỉ là một kẻ tục nhân chìm đắm trong chốn dịu dàng.

Thẩm Ngôn Ngọc vội nói: “Được chia sẻ lo lắng với điện hạ là phúc phận của thần, sao có thể gọi là quầy rầy được chứ!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chương 46