Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65


“Hôm nay ta túng quẫn nên mới chặn đường muội ấy để vay tiền… Nhà ta nuôi muội ấy ấy lớn như vậy, bao nhiêu năm nay chưa từng bạc đãi muội ấy. Cha mẹ ta giờ đã mất, ta là người thân duy nhất của muội ấy, ngài… rốt cuộc muốn thế nào?”

Trở lại chính phòng, Hoài Trúc và Hoài Thanh đứng hầu bên ngoài, thấy hắn đến, hai người lập tức cúi người hành lễ.

Thái tử vừa định rời đi, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn vào trong phòng: “Ném người ra xa một chút, đừng làm bẩn mắt nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Việt đi theo sau.

Thái tử khẽ gật đầu, hiếm khi nghe thấy tiếng lòng của hai nữ hộ vệ này.

Nhưng sự thật thì sao? Cung nữ thị tẩm có lẽ còn chẳng bằng một người thiếp.

Chú ý đến vẻ mặt lạnh lẽo như băng của người đàn ông, hắn ta sợ đến mức lưỡi thắt lại, vội vàng nói: “Mẹ muội ấy là cô cô của ta, chỉ là sau khi sinh A Quỳ thì không còn nữa. Nhưng ta cũng biết những chuyện xấu… những chuyện kia của bà ấy.”

Quả nhiên con người ta nên sớm nhận rõ thân phận của mình, không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào không thực tế. Nếu không sẽ bị sự sủng ái ngắn ngủi che mờ mắt, từng bước nuôi lớn lòng tham, cuối cùng giống như nàng bây giờ, lo được lo mất, chẳng nắm được gì.

Thái tử thầm nghĩ trong lòng, nàng còn mua hộ giáp cho hắn?

Ngay khi tiếng gọi ấy vừa dứt, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng bên tai mình tĩnh lặng trong một khoảnh khắc, rồi vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng.

“Người này tên là Thích Thành Nghiệp, quê ở Khai Dương, Sơn Đông. Ba năm trước mất cha, năm ngoái lại mất mẹ. Hắn ta là kẻ háo sắc, thích c·ờ· ·b·ạ·c, lén lút dụ dỗ bé gái bán vào thanh lâu, thường xuyên quỵt nợ ở thanh lâu, sòng bạc, trộm cắp. Hôm nay vì dùng ngân phiếu giả bị người ta phát hiện, nên mới bị đánh cho một trận như vậy.”

Đôi mày nhíu chặt cả ngày của Thái tử cuối cùng cũng giãn ra vào giờ phút này.

Nhưng nàng nào ngờ, lần đầu tiên xuất cung, lần đầu tiên đặt chân đến một nơi xa lạ như Phủ Bình Châu, lại có thể bất ngờ chạm trán Thích Thành Nghiệp.

Chắc chắn hắn rất tức giận, chỉ là cố gắng kìm nén không phát tác, không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta như rơi vào hầm băng.

Với nhận thức nông cạn của Thích Thành Nghiệp, căn bản không thể hình dung được tầng lớp của người kia. Nhưng điều này không ngăn cản được sự sợ hãi tột độ nảy sinh trong lòng hắn ta, dường như sinh mạng của hắn ta cũng nằm trong tay đối phương.

Điện hạ đối với nàng cũng vậy.

Tào công công nói điện hạ yêu thích nàng, nàng nghĩ sự yêu thích ấy là có, để ý cũng có, chỉ là không biết đến mức độ nào. Có lẽ cũng giống như bệ hạ yêu thích mỗi một vị nương nương trong hậu cung của mình, sẵn lòng ban thưởng cho họ vàng bạc châu báu và danh phận thể diện.

Thái tử suy nghĩ một lát, phân phó: “Tìm đến y quán năm xưa Thích thị làm việc, hỏi rõ tất cả chi tiết liên quan. Còn nữa, tất cả những nơi mà Thích thị đã từng đến trước và sau khi mang thai, nào là phủ nha, chùa miếu, hội chùa, trong núi,… Tất cả những người có thân phận đáng ngờ mà bà ấy từng gặp, cũng như những sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở huyện Khai Dương năm đó như cướp bóc hoành hành, thiên tai, tế tự, săn bắn, tất cả quan lại ngoại lai, vệ quân, tăng nhân, đạo sĩ đều phải điều tra kỹ càng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

「Không biết điện hạ có bằng lòng mặc bộ… hộ giáp kia không.」

Có lẽ là hắn có ý định cho nàng một danh phận, dù sao người muốn ghi tên vào sổ sách hoàng gia thì trong vòng chín đời đều phải là người có tên có tuổi, thanh bạch rõ ràng. Nếu điện hạ thực sự điều tra rõ ràng chuyện mẹ nàng sinh ra nàng như thế nào, e rằng sẽ không còn nâng đỡ nàng nữa.

Thái tử lại hỏi: “Về phía cha mẹ nàng, gần đây có điều tra được manh mối mới nào không?”

Nàng không hiểu vì sao điện hạ lại gọi nàng như vậy. Rõ ràng trước đó hắn còn luôn miệng không cho nàng cậy sủng mà kiêu, dù đã đích thân nói ra chữ “có ý”, song quay đầu lại vẫn không chịu thừa nhận.

Chưa đợi hắn ta chửi rủa hay cầu xin, hai thị vệ lập tức tiến lên, mạnh mẽ đè nghiến người đàn ông đang giãy giụa kịch liệt xuống đất.

Trớ trêu thay, đúng vào lúc hắn ta buông lời xằng bậy, nàng thân tàn ma dại, bị mọi người vây quanh chế giễu, Thái tử điện hạ lại xuất hiện.

Hắn ta hoảng loạn đảo mắt một vòng, lập tức nghĩ ra câu trả lời: “Tuy rằng bây giờ ta không biết, nhưng có thể cung cấp manh mối cho ngài. Ngài muốn biết gì ta đều…”

Ngẫm cho cùng, có lẽ là ông trời thấy nàng sống quá yên ổn, nên cố tình đẩy nàng trở về vũng bùn lầy, để nàng nhìn rõ nguồn gốc của mình. Bởi vậy hôm nay mới để nàng chạm mặt Thích Thành Nghiệp.

Hắn có thể tưởng tượng được người cậu háo sắc kia của nàng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt dơ bẩn thế nào. Từ nhỏ Thích Thành Nghiệp đã coi nàng như vợ tương lai, còn người mợ tham tiền hám lợi kia lại đẩy nàng ra bán với giá cao khi còn bé như vậy…

Thái tử thờ ơ nhấp một ngụm trà, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh nến mờ ảo, vẻ uy nghiêm lạnh lùng lộ ra ba phần âm trầm.

Triệu Việt lập tức chắp tay nhận lệnh.

Lại chú ý đến khuôn mặt hung ác của thị vệ bên cạnh người kia, hắn ta lập tức nhớ ra, chính kẻ này đã bẻ gãy tứ chi hắn ta ngoài phố!

Thái tử nhíu mày: “Hắn ta là biểu ca của Vân Quỳ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

「Hóa ra là chê gã Chu viên ngoại béo ú, bụng phệ, chạy theo cái mặt, tìm cho mình một chủ nhân như thế này.」

Cũng còn chút lương tâm.

Sắc mặt Thích Thành Nghiệp trắng bệch, tim đập dữ dội, nhưng vẫn không thể đoán ra ý đồ của người kia.

Chưa đợi hắn ta nói xong, đã nghe thấy người đàn ông khẽ cười, đứng dậy từ ghế thái sư, thờ ơ nói: “Ngươi buôn bán bé gái, trộm cắp tài sản, sử dụng tiền giả. Dù cô không g·i·ế·t ngươi, quan phủ cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Thích Thành Nghiệp lăn lộn lừa đảo nhiều năm, sớm đã lợn c·h·ế·t không sợ nước sôi, lập tức nói: “Bà ấy bụng mang dạ chửa, chi tiêu vốn đã nhiều hơn người khác. Sau này sinh con còn phải mời bà đỡ. Bà ấy phủi tay không quan tâm, là mẹ ta đổ bô thay tã nuôi nấng muội ấy lớn lên, những thứ này chẳng lẽ không cần tiền?”

Đôi môi tái nhợt của Thích Thành Nghiệp không khỏi run rẩy: “Ngươi… các ngươi rốt cuộc là ai? Đây là đâu?”

Nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ của người đàn ông, Thích Thành Nghiệp không khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.

Mãi cho đến khi liều mình trốn thoát khỏi cái địa ngục ấy, nàng mới như kẻ c·h·ế·t đuối vớ được cọc, dù bờ bến ấy cũng đầy rẫy chông gai, nhưng vẫn còn tốt đẹp hơn gấp bội cuộc sống ngột ngạt gần như nghẹt thở trước kia.

Hắn ta nghĩ ngợi một lát: “Hay là nói, ngài chê xuất thân của muội ấy, không cần muội ấy nữa? Chuyện này không liên quan đến nhà ta! Mẹ muội ấy tư thông với người khác, bọn ta hoàn toàn không hề hay biết…”

Trở lại Tùng Viên, tâm trí Vân Quỳ vẫn còn rối như tơ vò. Nửa ngày ngắn ngủi mà bao phen sóng gió, đến tận giờ phút này, nhịp tim nàng vẫn còn dồn dập không yên.

Nàng cũng đoán được vì sao điện hạ lại muốn thẩm vấn Thích Thành Nghiệp một mình.

Thích Thành Nghiệp nghẹn lời: “Ta…”

Thái tử dường như suy nghĩ một lát, sau đó lạnh giọng ra lệnh: “Cắt lưỡi hắn ta ném ra chợ, kẻ đòi tiền thì cứ đòi tiền, người muốn báo thù thì cứ báo thù, không cần quan tâm hắn ta. Mười ngày sau, nếu hắn ta chưa c·h·ế·t thì giao cho phủ nha Bình Châu.”

Thích Thành Nghiệp lập tức kích động: “Ngươi là chủ gia hiện tại của A Quỳ? Nàng ta… nàng ta là tiểu thiếp của ngươi, hay là tình nhân không danh không phận bên ngoài?”」

Hắn đặt chén trà xuống, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên: “Ngươi biết bao nhiêu chuyện về mẫu thân của Vân Quỳ? Khai thật ra.”

“Cô nương sinh ra đã xinh đẹp, hàng xóm láng giềng đều cho rằng vợ chồng Thích Vinh nuôi nấng làm con dâu. Sau này cô nương càng lớn càng xinh đẹp, mợ nàng là La thị lại đổi ý, nói dung mạo như vậy để ở nhà cũng là họa, muốn gả cô nương làm thiếp cho nhà giàu trong huyện, tuyên bố lễ sính dưới nghìn lượng thì không gả.”

Thích Thành Nghiệp lập tức ngây người, chữ “cô” kia như một chiếc búa tạ giáng mạnh vào đỉnh đầu hắn ta. Đầu óc hắn ta ong ong, như bị người ta rút đi ba hồn bảy vía.

Thích Thành Nghiệp bị dòng nước lạnh buốt dội từ trên xuống, lập tức tỉnh lại. Tứ chi hắn ta đều đã bị gãy, toàn thân đau đớn co rút. Mở mắt ra, hắn ta hoảng loạn nhìn quanh mới phát hiện ra mình đang bị giam giữ.

Triệu Việt trước đó đã phụng mệnh điều tra gia thế của Vân Quỳ, biết sơ qua chuyện này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Phía sau núi Tùng Viên, một gian hình phòng tạm thời được dựng lên. Thích Thành Nghiệp vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Triệu Việt đã đem tất cả những tin tức thu thập được từ đám tú bà và những người biết chuyện khác báo cáo đầy đủ.

Dân đen dù ngu dốt đến đâu, cũng biết xưng hô kia đại diện cho thân phận tôn quý đến nhường nào.

「Dù sao cũng là tấm lòng của cô nương, chắc điện hạ sẽ không nổi trận lôi đình đâu.」

“Ngài…” Hắn ta há hốc mồm, nhưng không thốt ra được một chữ nào.

「Xem ra người đàn ông này cũng có tiền có thế, nếu không sao có thể nuôi nàng ta sung sướng như vậy, mặc đẹp như thế, còn có cả nữ hộ vệ đi theo?」

Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, nói cô nương này đâu phải là “thiếp”, rõ ràng là phu nhân chính thất của người ta. Phu quân người ta có quyền có thế, đến đây để chống lưng cho nàng.

Chính vì đã vô số lần chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng không có biểu cảm của hắn, nàng có thể chắc chắn rằng, giữa những lời lẽ nhơ nhuốc kia, tâm trạng của điện hạ tuyệt đối không hề phẳng lặng như vẻ ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khép đôi mắt lại, trong đầu nàng chỉ toàn là những ký ức tủi nhục thời thơ ấu.

Nhưng dù vậy, thân phận chính thê của Thái tử vẫn là điều nàng vạn vạn lần không dám mơ tưởng. Đó phải là những khuê tú được các danh gia vọng tộc dày công bồi dưỡng, thông minh hiểu chuyện, dịu dàng hiền thục, ngay cả sợi tóc cũng không thể tìm ra một chút tì vết nào, sau này mới có khả năng ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ.

Mất thì cứ mất thôi, điện hạ vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về nàng.

Thôi vậy, như thế này cũng tốt.

Những lời lẽ cay nghiệt của Thích Thành Nghiệp, nàng đã nghe quen tai từ thuở ấu thơ. Nó giống như vết thương đã lên sẹo bao năm, nay lại bị người ta nhẫn tâm cậy ra hết lần này đến lần khác, đau đến tê dại. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn chai sạn trước những lời mắng nhiếc, sỉ nhục ấy.

Thích Thành Nghiệp ngẩn người: “Vân… Vân Quỳ?”

Thái tử: “Chính là A Quỳ mà ngươi quen.”

Đó là sự tồn tại mà cả đời này hắn ta cũng không thể ngước nhìn.

Thái tử cười lạnh một tiếng: “Nếu cha mẹ ngươi không nhìn trúng số tiền tích cóp được từ việc hái thuốc bao năm của bà ấy, sao lại chịu đựng sự chỉ trỏ của người đời mà cưu mang mẹ con họ?”

Thích Thành Nghiệp như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh lăn từng giọt lớn xuống trán: “Ngươi… các ngươi…”

Hắn ta lăn lộn ở thanh lâu sòng bạc, cũng gặp không ít quan lớn quý nhân, nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy. Khí thế uy nghiêm sắc bén, cử chỉ hành động đều toát ra một sự áp bức bẩm sinh. Những người bên cạnh hắn cũng đều uy phong lừng lẫy, thủ đoạn tàn nhẫn, không giống gia đinh bình thường, nhưng ở bên cạnh hắn lại đều giữ im lặng, tuân lệnh một cách tuyệt đối.

Thái tử xoa thái dương, chỉ cảm thấy ồn ào.

Thái tử nắm chặt tay thành quyền, đáy mắt sâu thẳm như mực cuộn trào dòng chảy ngầm dữ dội.

Bao nhiêu năm qua, nàng chưa từng một lần dò hỏi tin tức về nhà cậu, chỉ coi như bọn họ đã c·h·ế·t hết mà thôi. Vào cung, đối với nàng chính là đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ.

Dù đã nhập cung, làm cung nữ, có tên mới, bắt đầu một cuộc sống khác, nàng vẫn mãi là A Quỳ của ngày xưa.

「Hóa ra là muốn điều tra cha của nàng ta, nhưng ngay cả cha mẹ ta cũng không biết, ta biết làm sao được mà hỏi…」

Có lẽ đặc biệt hơn chút, cũng chỉ vì nàng là người đầu tiên bên gối hắn.

「Nàng ta còn đổi tên nữa, chẳng lẽ là đi làm ngựa gầy, được người ta chuộc ra rồi sao?」

Nghĩ đến đây, Thích Thành Nghiệp lập tức nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Ngài là chủ gia của muội ấy, vậy chúng ta là người nhà rồi! Ta là biểu ca của muội ấy, muội ấy là do cha mẹ ta nuôi lớn, ở nhà ta mười năm, chúng ta đã tốn không ít tiền vào muội ấy…”

…… (đọc tại Qidian-VP.com)

Không thể phủ nhận trong lòng nàng quả thật có một tia vui mừng âm thầm, tự lừa dối mình.

Thế mà hắn lại nói sẽ mãi mãi che chở cho nàng, không cho phép bất kỳ ai ức h**p nàng, thậm chí còn trước mặt bao người, gọi nàng một tiếng “phu nhân”…

Dù sao nàng cũng đã ngủ với người đàn ông anh vũ bất phàm nhất trên đời, đã hưởng thụ sắc đẹp tuyệt đỉnh của nam nhân, cũng chẳng còn gì hối tiếc.

Chương 65: Chương 65

Triệu Việt lắc đầu: “Mẫu thân của Vân Quỳ cô nương chưa từng tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cha của cô nương cho ai cả. Thuộc hạ đoán, ngay cả bản thân bà ấy cũng chưa chắc biết.”

Ánh mắt hắn ta run rẩy nhìn về phía người đàn ông ngồi trên chiếc ghế thái sư trước mặt. Người ấy mặc một bộ cẩm bào thêu chỉ vàng màu đen, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Chỉ ngồi im như vậy không nói một lời, nhưng khí thế mạnh mẽ kia đã khiến người ta lạnh sống lưng.

Hắn nhíu mày, cuối cùng hỏi: “Vậy cha nàng là ai, ngươi hoàn toàn không biết đúng không?”

Bị lũ trẻ hàng xóm vây quanh chửi rủa là đồ con hoang, phải giặt quần áo thuê kiếm sống, mụ chủ nhà kia ghét bỏ nàng xuất thân không sạch sẽ, nhất quyết không cho nàng giặt. Rồi còn cả những tiếng “con tiện tì nhỏ” đầy ác ý của mợ, đến cả người anh họ cũng học theo, từ bé đã quen miệng gọi nàng như thế…

Nàng có tài đức gì mà dám nhận tiếng “phu nhân” ấy?

Hắn nhắm mắt lại, mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh, làm như không hề nghe thấy.

Thái tử trầm ngâm một lát, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Qua. Người sau lập tức xách một thùng nước đá dội thẳng vào mặt Thích Thành Nghiệp.

Thái tử nhớ lại lời Triệu Việt bẩm báo trước đó, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Thích Thành Nghiệp run rẩy hàm răng, lập tức kể hết những gì mình biết: “Mẹ muội ấy làm việc ở hiệu thuốc trong trấn của bọn ta, bình thường cũng không ở cùng bọn ta. Sau này đột nhiên có một ngày, cha mẹ ta bị gọi đến trấn, lúc đó mới biết bà ấy lên núi hái thuốc bị ngã động thai. Đại phu bảo bà ấy nghỉ ngơi, nếu không cái thai sẽ khó giữ. Nhưng bà ấy vốn chưa từng thành thân, sao lại có con được? Bà ấy không chịu nói cha của A Quỳ là ai… Cha mẹ ta đành phải đưa bà ấy về chăm sóc. Thời gian đó nhà chúng ta cũng bị liên lụy, bị người ta chỉ trỏ bàn tán.”

Thái tử bước ra khỏi ngưỡng cửa, tiếng kêu thảm thiết xé lòng nhanh chóng truyền đến bên tai.

Nghĩ đến đây, Vân Quỳ khẽ thở dài một tiếng.

Thái tử lạnh giọng: “Nói.”

Cứ như là giữa cơn mưa mắng nhiếc, có người đứng ra minh oan cho nàng, rằng nàng cũng là con gái nhà lành, là người phụ nữ đường đường chính chính gả làm vợ người ta.

Thậm chí nếu thẩm vấn được nhiều thông tin hơn từ miệng Thích Thành Nghiệp, ví dụ như gã Chu viên ngoại kia. Biết đâu hắn ta còn có thể thêm mắm dặm muối bịa đặt ra biết bao chuyện hoang đường, liệu Thái tử điện hạ có thực sự phân biệt được thật giả hay không?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65