Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chương 53
Có thanh niên đi tới gõ cửa cuốn bên kia, bên trong lập tức truyền đến tiếng động mạnh ầm ầm, còn xen lẫn tiếng gầm gừ của zombie: “Anh Xuyên, cô ấy nói đúng…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm thanh niên đang định đi vào tòa nhà đó lập tức sởn gai ốc: “Trời đất, thật hay giả vậy!?”
Giai đoạn đầu của tận thế, trật tự đạo đức vẫn còn, cô bé chỉ muốn tìm người thân của mình, không hề nghĩ tới sẽ gặp phải kẻ xấu.
Cô bé không quan tâm mọi người nói gì, chỉ hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Giúp tôi tìm chị gái của tôi, chị ấy ở gần đây…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bé ôm mấy gói mì ăn liền, quay người định bỏ đi, không ngờ lại có một chiếc xe máy khác chắn ngang, một thanh niên gầy gò khác tặc lưỡi nói: “Còn mặc đồng phục trường trung học số 1 nữa chứ, chậc chậc chậc, là nữ sinh học giỏi à…”
“Ôi trời! Quân phòng thủ đã rút lui rồi, thành phố Thanh Chu sắp thất thủ rồi, con mau đi tìm bố mẹ đưa con chạy trốn đi…”
Chương 53: Chương 53 (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên mấy thanh niên đi xe máy phóng nhanh từ giữa đường tới, trong đó người thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim dừng xe trước mặt cô bé, còn huýt sáo với cô: “Em gái xinh đẹp, sao em lại ở đây một mình vậy?”
“Chị ơi! Chị ở đâu…”
Anh ta không để ý đến mấy thanh niên đang trêu chọc, tự mình xuống xe máy, lấy bật lửa châm một điếu thuốc:
Cô tìm chị họ ở gần tiệm bánh mì nhà họ Trương cả ngày, mãi đến khi dòng người tản đi, tất cả các cửa hàng xung quanh bị cướp sạch, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng chị họ đâu.
Cô bé nhìn chằm chằm vào huy hiệu, ánh mắt sáng lên, thấy nhóm thanh niên kia đi về phía một tòa nhà thương mại, cô bé vội vàng chạy tới, kéo tay áo người thanh niên dẫn đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh ta.
Nhìn những thanh niên này, cô bé nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không biết phải làm sao, nếu là thời bình, cô có thể gọi người, có thể báo cảnh sát, nhưng bây giờ ngoài hoang mang sợ hãi, cô không còn cách nào khác.
Cô bé ôm số đồ ăn ít ỏi còn lại, cảnh giác nhìn bọn họ, thấy bọn họ không có ý định ra tay với mình, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảy năm trước…
Nhưng ngay khi cô bé định rời đi, vô tình liếc thấy băng tay của tên cầm đầu, trên đó có huy hiệu cảnh sát…
Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim nghẹn họng, những thanh niên khác thấy anh Xuyên không lên tiếng, cũng lần lượt thu hồi ánh mắt thèm thuồng.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, có thanh niên trêu chọc: “Ồ, anh Xuyên, anh không vừa mắt người ta, người ta lại vừa mắt anh rồi…”
Nhóm người này tuổi còn trẻ, nhìn qua đều là những thanh niên mười tám mười chín tuổi, giống như học sinh trường nào đó, cũng giống như chỉ là đám côn đồ ngoài đường.
Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim ngồi trên xe máy bên cạnh cô bé cũng xuống xe theo, chỉ vào bên kia nói: “Anh Xuyên, cô ấy, cô ấy…”
Ôn Dao đảo mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một cô bé trong đám đông hỗn loạn.
Cô đơn chiếc bóng, không nhà để về, không gặp lại người quen nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người sống sót ở thành phố Thanh Chu thành từng nhóm lái xe chạy trốn…
Thế là cô bé lại ôm đầu, bước lên hai bước, kéo tay một ông chú chủ tiệm tạp hóa quen mặt: “Chú ơi, chú có nhìn thấy…”
Những người xung quanh đang tranh giành đồ ăn vô tình va vào cô bé, cô bé loạng choạng suýt ngã, đập đầu vào cột điện bên cạnh.
Còn khu nhà cô ở bên cạnh đã bị dán niêm phong, bên trong hàng rào sắt bị khóa chặt, mấy chục con zombie hung dữ đang điên cuồng đập cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng điệu lẻo mép, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì.
Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim phía trước quay đầu lại: “Anh Xuyên, khó khăn lắm mới gặp được một em gái xinh đẹp như vậy, lại còn ở một mình, hay là chúng ta đưa em ấy đi nhé?”
“Anh Xuyên, anh cứ đưa cô em này đi theo đi, nhìn tội nghiệp quá.”
Khi đại dịch zombie bùng phát, cô vẫn đang học ở trường, vì là học sinh nội trú nên cô không kịp về nhà, mà cùng chị họ học cùng trường loạng choạng chạy về phía nhà.
Có thanh niên phụ họa: “Dù sao để em ấy ở lại đây cũng chỉ có nước c·h·ế·t, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp chùa mà!”
“Mấy cậu mệt chưa? Nếu mệt thì nghỉ ngơi ở đây đi, cả thành phố Thanh Chu này, hình như chỉ có chỗ này là an toàn nhất, sáng mai chúng ta lại tiếp tục lên đường.”
Cô bé có khuôn mặt non nớt trắng trẻo, mặc đồng phục xanh trắng dính đầy bụi bẩn, chân lội bì bõm trong vũng nước, nước mắt lưng tròng, ánh mắt bàng hoàng.
Người thanh niên được gọi là anh Xuyên có dáng người cao gầy, mặc áo khoác đen phối quần công nhân, ngũ quan sắc bén, vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất có sự trầm ổn và ngông cuồng không phù hợp với lứa tuổi.
Trời dần tối, cơn mưa phùn cũng dần tạnh, vũng nước phản chiếu ánh tà dương trên bầu trời, cũng phản chiếu đường phố đổ nát hoang tàn.
Nhìn bóng chiếc xe tải nhỏ phóng đi, Ôn Dao đứng bên cạnh cô bé trên mặt đất.
Có người vỗ mạnh vào vai thanh niên kia: “Cậu muốn cứu người ta sao? Cậu là đang thấy người ta xinh đẹp nên có ý đồ xấu xa chứ gì…”
Ngay khi cô bé định nhân cơ hội chạy trốn, thanh niên cao to ngồi trên xe máy phía sau tháo mũ bảo hiểm xuống: “Hai người rảnh rỗi lắm à?”
Đợi đến khi bọn họ trốn tránh, cuối cùng chạy đến gần khu nhà mình ở, đã là mấy ngày sau, hôm đó chính phủ tuyên bố quân phòng thủ rút lui, thành phố Thanh Chu đại loạn, cô và chị họ cũng bị dòng người xô đẩy tách ra.
Đến khi đẩy cô bé ngã xuống đất, người đàn ông trung niên đầu hói mới nhìn rõ mặt cô bé, lập tức vừa sốt ruột vừa hối hận: “Là Dao Dao à? Sao con lại ở đây một mình?!”
Nói rồi cô bé chỉ vào tòa nhà thương mại phía trước: “Ví dụ như tòa nhà đó, lúc trưa cửa sắt vừa mới bị đóng lại, nhốt bên trong mười mấy con zombie…”
Thẩm Dật Xuyên liếc mắt lạnh lùng, giọng nói trầm trầm: “Cô ấy cái gì mà cô ấy, cậu còn thấy bản thân mình chưa đủ vướng víu, còn muốn dẫn theo một kẻ vô dụng hơn nữa trên đường sao?”
Bọn họ không phải là đám côn đồ ngoài đường, bọn họ là sinh viên trường cảnh sát! Bọn họ là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp làm cảnh sát!
Ông chú không kịp nói thêm gì nữa, ném cho cô bé mấy gói mì ăn liền coi như là chút lòng tốt cuối cùng.
Nhưng người chú tốt bụng ngày xưa lại phẩy tay, cáu gắt nói: “Đi đi đi, đừng cản đường tao!”
Trở về cố hương, cô nhớ lại ngọn nguồn câu chuyện.
Thẩm Dật Xuyên nghiêng đầu nhìn cô bé với vẻ khó hiểu: “…Tại sao tôi phải giúp cô?”
“Còn có trong cửa cuốn kia nữa, cũng nhốt mấy con zombie…”
Cô bé bất lực nhìn những người xung quanh chạy trốn hỗn loạn, miệng không ngừng gọi: “Chị ơi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.