Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Chương 70
Quý Minh Trần không hề để ý đến tấm chăn trên người, đôi mắt như có móc câu nhìn lên người đẹp dịu dàng đột nhiên xuất hiện trong không gian riêng tư của anh...
Có lần, cậu giấu một khối gạch đỏ nhặt được dưới gầm giường, không may bị mẹ phát hiện, người phụ nữ vốn dĩ dịu dàng gọi cậu dậy ăn sáng lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta ném cốc sữa trên tay xuống.
Sau khi cô dậy, người hầu gái còn mang bữa sáng đến cho cô, giờ này không phải giờ ăn, rõ ràng là đầu bếp nhà ăn đã bị gọi dậy làm thêm giờ, đặc biệt làm cho cô.
Hình ảnh đột nhiên vỡ vụn như thủy tinh, có m.á.u dính nhớp b.ắ.n lên lông mày và lông mi của cậu bé.
Trong giấc mơ hỗn loạn, Quý Minh Trần khi thì nhìn thấy người phụ nữ điên cầm dao, đ.â.m lia lịa vào cậu bé nằm dưới đất.
Ôn Dao không biết tại sao mình lại nghĩ đến những điều này, cũng không biết là vì tâm trạng gì, sau khi ra khỏi phòng cô không xuống lầu, mà đi về phía phòng của Quý Minh Trần.
Ôn Dao không ngờ anh lại tỉnh, bình tĩnh giải thích: "...Chăn của anh rơi xuống đất, tôi lại đây nhặt giúp anh, không có ý gì khác." (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Minh Trần cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong phòng khách cổ kính mờ ảo, hàng mi dài của anh khẽ run, đôi mắt đào hoa quyến rũ và nguy hiểm mở ra.
Đêm hôm đó, mưa xuân rơi xuống khu vườn đầy hoa bên ngoài cửa sổ, trong phòng tối om, cậu bé ôm đầu bị thương, lặng lẽ co rúm ở góc ghế sofa, nhìn họ cãi nhau.
"..." Vậy là anh căn bản không hề ngủ sao?
"Là nó!!!"
Khi thì lại nhìn thấy vô số lồng sắt nhốt phụ nữ và trẻ em, những đứa trẻ bị rút máu, biến thành xác c.h.ế.t nằm trên bàn thí nghiệm lạnh lẽo, còn những người phụ nữ thì nắm chặt song sắt gào thét điên cuồng.
Không có chăn đắp, nhìn anh có vẻ lạnh lẽo trong phòng khách mờ ảo này, Ôn Dao không biết tại sao lại đi vào, như bị mắc chứng cưỡng chế nhặt tấm chăn trên đất lên, rồi đắp lại cho người đàn ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không ngờ hành động nhẹ nhàng này lại khiến người đàn ông khẽ mở mắt, đôi mắt đào hoa dưới ánh nến nhìn cô một cách mập mờ, ánh mắt như có thể kéo thành sợi, quấn quýt si mê.
Vì vậy tối nay Ôn Dao ăn cơm xong liền đi ngủ, đồng thời dặn người hầu gái ba giờ gọi cô dậy.
Giống như một cái bóng, giống như một con quái vật, cũng giống như một con rối, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, thậm chí khi bị gọi dậy lúc ba giờ sáng, cô còn có chút không muốn dậy.
Giờ phút này cứ như thể ngày tận thế chưa từng xảy ra, người thân yêu chưa từng chia ly, cô bây giờ chỉ là dậy sớm đi học thôi.
Bên ngoài cửa sổ tối đen cũng không nghe thấy tiếng gầm rú của bất kỳ con zombie hay quái vật nào, gió đêm se lạnh thổi vào mặt, khiến người ta mơ màng như thể những năm tháng đen tối đau khổ này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ dài bảy năm, dài đằng đẵng và đáng sợ của loài người...
Được rồi, lần này người ta không chủ động câu dẫn cô, vậy mà cô cũng không nỡ rời bước.
"Con trai chúng ta đã c·h·ế·t, c.h.ế.t rồi!!"
Giường êm ái, chăn lụa trơn nhẵn, cảm giác ngủ ở đây khác biệt hoàn toàn với chiếc giường gỗ ọp ẹp trong ký túc xá của trại huấn luyện.
Chương 70: Chương 70
Người đàn ông cũng cáu kỉnh quát cô ta: "Cô lại lên cơn điên gì vậy! Không phải đã nói rồi sao? Bây giờ nó chính là con trai cô..."
Anh yên lặng nằm đó, giống như hoàng tử trong tòa lâu đài này.
"Nó không phải..."
Nhưng ngay lúc cô quyết định quay người rời đi, người đàn ông trên ghế sofa khẽ nhấc tay, theo động tác nhấc tay của anh, tấm chăn nhung đỏ sẫm đắp trên người trượt xuống đất.
Trước khi cô kịp lên tiếng, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói khàn khàn: "Tôi mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu bé vốn dĩ tính tình trầm lặng ngoan ngoãn, dưới sự giám sát và dạy dỗ ngày này qua ngày khác, dần dần hiểu được cách lấy lòng người phụ nữ, cũng dần dần học được cách trở thành người giống như anh trai trong những ngày anh trai vắng nhà.
Ôn Dao trước đây không có điều kiện để tận hưởng cuộc sống, bây giờ bị Quý Minh Trần dẫn dắt, lại bắt đầu cảm thấy thỉnh thoảng sống buông thả hưởng thụ một chút cũng không tệ... (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh nến trên giá đỡ bằng kim loại, hoa hồng đỏ trên bàn trà thủy tinh trong suốt, còn có đồng xu vàng sáng bóng trên tay anh... tất cả đều trở thành vật trang trí cho anh.
Giữa chiếc ghế sofa bọc da cổ điển dát vàng, nằm nghiêng một người đàn ông có dung mạo tuyệt mỹ, anh mặc áo sơ mi trắng, trên người đắp một tấm chăn nhung đỏ sẫm, hai tay buông thõng tự nhiên bên cạnh ghế sofa, rõ ràng là tư thế nằm tùy tiện, nhưng lại hoàn mỹ như một bức tranh nghệ thuật được tỉ mỉ trau chuốt, mỹ lệ và quyến rũ...
"..."
Khi cốc thủy tinh và chất lỏng màu trắng vỡ tan trên mặt đất, tóc cậu bé bị túm lấy, cậu thờ ơ, bị người phụ nữ hung hăng đập vào tường:
Dù sao ai biết được tai họa sẽ đến lúc nào, bản thân có thể sống đến khi nào?
Ăn sáng xong Ôn Dao định rời đi luôn, nhưng khi cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng có một cảm giác quen thuộc khó tả.
"Là nó hại c.h.ế.t Ngôn Triệt!"
...
Cánh cửa cao rộng cuối hành lang không đóng kín, hé ra một khe hở bằng nửa người, nhìn từ khe hở vào, phòng khách kiểu Âu sang trọng bên trong ánh sáng lờ mờ.
Người phụ nữ tuyệt vọng khóc lóc: "Nó không giống anh nó chút nào, nó không phải Ngôn Triệt, nó không phải, nó không phải con trai tôi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Người phụ nữ đập đầu cậu bé đến chảy máu, sau đó lại suy sụp tinh thần, khóc lóc thảm thiết.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, cố ý nói như vô tình: "Đứng ở cửa hai phút ba mươi sáu giây, trong phòng này có gì đẹp mà khiến Ôn tiểu thư của tôi nán lại lâu như vậy?"
Nội thất bên trong biệt thự cổ kính được bài trí rất đẹp, trong phòng bật đèn ngủ màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi bay rèm cửa màu trắng hồng phấn, cảnh vật rất ấm cúng.
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chạm vào, không được chạm vào! Con coi lời mẹ nói là gió thoảng bên tai phải không?"
Ôn Dao ban đầu định chào anh rồi đi, giống như trước đây chào ba mẹ trước khi ra khỏi nhà, kết quả chưa kịp chào, lại nhìn người đàn ông đang ngủ say mà đứng chôn chân hồi lâu.
Khắp nơi là tiếng khóc, tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó là m.á.u đỏ tươi lan tràn từ góc sàn nhà, hình ảnh dần dần tối đi, tối đi, cho đến khi chìm vào bóng tối...
Mọi nơi đều tối đen như mực, chỉ có bên cạnh ghế sofa đặt vài cây nến, ngọn lửa bập bùng trên cây nến theo gió nhẹ lay động, ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra chiếu sáng một khoảng nhỏ...
"Nó chỉ là vật thí nghiệm của anh, nó là con rối, là quái vật..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.