Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Chương 165

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Chương 165


Tiết Linh giật lại tóc khỏi miệng anh, giẫm lên người anh mà bò qua:

“Em chỉ thấy anh tìm em khổ quá rồi, muốn tặng anh chút gì đó, có cần phải như vậy không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vừa nãy cái thằng nhóc họVăn kia nói mới đăng ký kết hôn? Với ai? Nó mà cũng kết hôn được á? Tôi nhớ là trước còn đang tìm người cơ mà?”

“Mấy ngày nay ông đi họp bên khu C không cập nhật tin tức, anh ấytìm được người rồi, hôm qua đăng ký ở Cục quản lý, nhiều người chứng kiến lắm.”

Ai lại có kiểu phản ứng như vậy khi nhận được hoa chứ?

Phải, là thật. Không cần tìm nữa.

Tiết Linh ngơ ngác bị anh làm cho rối tung lên, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh làm sao thế?”

Hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều chuyện.

Ngủ quá lâu dễ dẫn đến trí nhớ rối loạn. Đôi khi anh sẽ nghĩ mình vẫn đang sống trong thời kỳ tận thế xa xưa, vẫn còn đang trên đường tìm Tiết Linh.

Có người đang nằm đó, quay lưng về phía anh, chỉ thấy mái tóc đen xõa trên gối.

Cô quay sang nhìn Văn Cửu Tắc, thấy anh vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Đúng lúc này điện thoại vang lên.

Là Tiết Linh.

Anh không kìm được đưa tay phủ lên vai trần mượt mà của cô, cúi đầu ngậm lấy đuôi tóc cô.

“Văn Cửu Tắc, anh bị ngu đi một chút rồi phải không?”

“Sáng nay tôi đến chỗ các anh đón Tiết Linh đi, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhìn một lúc, rồi cúi người ôm cô cùng với cả chăn vào lòng.

“Nhiệm vụ? Bây giờ gọi tôi đi làm nhiệm vụ? Tôi không rảnh.”

“Anh giả vờ đấy à?”

“…”

Tiết Linh dở khóc dở cười: “Anh tưởng mình đang nằm mơ à?”

Văn Cửu Tắc rất ít khi ngủ. Với những người từng bị đóng băng như anh, dùng thuốc đặc biệt để duy trì thể lực còn hiệu quả hơn ngủ.

Mới kết hôn.

……

Tiết Linh ngồi bật dậy, kéo chăn theo mấy cái, gió lạnh lùa vào. Cô cúi sát anh, dùng ngón tay gảy hàng mi anh:

Ngay khi tỉnh lại, trong đầu anh vẫn là những việc chưa hoàn thành, người vẫn chưa tìm thấy.

Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao thế? Tiết Linh có vấn đề gì à?”

Mở mắt ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy là chiếc nhẫn trên tay mình. Bỗng nhiên anh tỉnh hẳn, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Sau khi xác nhận xong, anh mới thở phào, nhìn lại cô:

Văn Cửu Tắc bắt máy, giọng không vui:

Cô vừa buồn cười vừa thấy thương, kéo đầu anh xuống, hôn nhẹ lên mặt anh.

“Hôm nay em đối xử với anh tốt bất thường, cả ngày không cáu gắt, còn chủ động đòi đăng ký, rồi lại tặng nhẫn tặng hoa...”

Văn Cửu Tắc không trả lời, lập tức gọi một cuộc khác:

Thường thì giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu, đến khi có người trong đội nhắc nhở anh chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Văn Cửu Tắc hé mắt mỉm cười, nhìn thấy cô trong ánh sáng rực rỡ gần trưa, nghiêng người về phía anh, làn da không che đậy trắng mịn như kem, mái tóc xõa trước ngực, thấp thoáng sắc đỏ ẩn hiện.

Còn có tấm ảnh anh cầm hộp nhẫn, người chụp đứng rất gần, chụp rõ cả kiểu nhẫn bên trong.

“Dĩ nhiên thấy, văn phòng tôi ở ngay cạnh đó, sao, giờ gọi cho tôi là muốn chia sẻ niềm vui à? Không lẽ còn định đòi quà cưới từ tôi?”

“Em đang sống sờ sờ ở đây, anh còn nghĩ là giả?”

Một lát sau, cô đột nhiên bật dậy: “Không đúng! Mấy giờ rồi, hôm nay chúng ta phải đi thăm mộ Văn Ymà!”

Ông ta cúp máy, quay sang hỏi trợ lý:

Cao Ninh Hải xem mấy bức ảnh trong bài đăng, đều là ảnh chụp từ xa. Người đàn ông nổi tiếng khó gần trong đội dị thường, trong ảnh lại đang ôm một cô gái trẻ.

Mặt không còn âm trầm nữa, ánh mắt cũng không sắc nhọn như trước. Bình thản đến mức chẳng giống anh.

Văn Cửu Tắc tự xác nhận lại, vai dần thả lỏng, ngã người nằm xuống.

“Hay là hôm nay mình khỏi đi nữa?”

Trợ lý lặng lẽ đưa màn hình đang mở tràn tin từ mạng xã hội ra trước mặt lãnh đạo: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chú à, chú có biết hôm qua tôi mới đăng ký kết hôn không? Hôm nay là ngày thứ hai đấy.”

“Dậy mau, dậy mau!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được!”

Văn Cửu Tắc không trả lời, lấy thiết bị liên lạc ra gọi cho một người:

“Bộ nhẫn này cũng nổi đấy, hồi đó tôi mua tặng vợ tôi cũng là kiểu này, hình như tên là ‘Một đời chờ em’. Chọn nhẫn này để cầu hôn… không ngờ vị át chủ bài nhà mình cũng lãng mạn phết đấy.” Cao Ninh Hải bình luận. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Văn Cửu Tắc? Dậy đi, đừng ngủ nữa!”

Chương 165: Chương 165

Anh nắm lấy tay Tiết Linh, quan sát bàn tay đã đeo nhẫn của cô, sau đó lại cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô, ánh mắt lại đảo quanh ngôi nhà mới lạ này như đang tìm kiếm điều gì.

Tiết Linh vẫn đang ngủ say, từ góc nhìn của anh chỉ thấy tai và gò má cô. Lớp lông tơ trên má còn đang khẽ rung theo từng nhịp thở.

Lần này đến lượt Tiết Linh nghi ngờ: “Không phải anh đang giả vờ đáng thương để dụ em chủ động đấy chứ?”

“Vừa nãy tôi với Tiết Linh đăng ký kết hôn ở chỗ quản lý, anh thấy rồi chứ?”

Nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn sẽ trở về ngôi nhà không thường trú này, ngủ một giấc trong bóng tối.

“Không biết thì mở hệ thống ra mà xem. Gì cơ, tôi chưa xin nghỉ phép? Được rồi, giờ tôi xin, chú viết giúp tôi tờ đơn rồi ký tên vào.”

Không giống ánh sáng mờ mịt mà anh quen. Văn Cửu Tắc đưa tay che trán, cảm nhận được một cảm giác mát lạnh đặt lên giữa chân mày.

Chưa mở mắt, đôi mày anh đã tự động nhíu lại vì cảm giác căng thẳng quen thuộc.

Đầu dây bên kia là đội trưởng đội dị thường khu A – Cao Ninh Hải: “…”

Cô gọi mấy tiếng, anh chẳng phản ứng gì. Cô kéo tai, véo mặt anh cũng chẳng động đậy.

Cô đã quay về.

“Chưa nghe ai đi thăm mộ ngay sau ngày cưới bao giờ.” Văn Cửu Tắc vẫn nhắm mắt nói.

Trong vài giây hỗn loạn ấy, ánh sáng xuyên qua rèm trắng chiếu thẳng vào mắt.

“Ừ, đầu óc bị em ăn mất rồi.” Anh ôm cô ngồi xuống chiếc ghế sofa mới:“Không phải giả, vậy thì tiếp tục thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Chương 165