Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Chương 46
Hóa ra bên trong còn một con vẹt khác.
Thế là cô chỉ đành quay mặt đi, dùng nắm tay đẩy lưng anh, ra hiệu mau mau đi tiếp.
Sợ Văn Cửu Tắc lại nổi ý định, Tiết Linh nhanh chóng chỉ vào đàn cá, lắc đầu rồi làm động tác khoanh tay, ý bảo chúng không ăn được.
Ba năm qua, cô từng thấy động vật bị zombie cắn, hầu như chỉ có thể c.h.ế.t đi mà không giống con người, biến thành zombie.
Chương 46: Chương 46
Con trăn lớn sau lớp kính bất động, Tiết Linh nhìn những hoa văn sặc sỡ trên thân nó, gần như dán chặt vào người Văn Cửu Tắc.
Những con cá trong hồ sống thoải mái, còn những con cá cảnh trong bể kính thì thảm hại hơn nhiều.
Anh hùng hồn lắm mà, giờ thì biết sợ rồi chứ!
Khi anh đập mạnh lên kính, Tiết Linh cũng đ.ấ.m mạnh vào người anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Linh có ý kiến khác, cô viết: "Có thể là do xác zombie chưa ngâm, chúng cắn không nổi."
Phía trước có cầu nhỏ nước chảy, có những hồ lớn nhỏ, từng đàn cá cảnh bơi lượn thong dong trong hồ, không khác gì so với trước tận thế.
Tiết Linh cảm thấy không ổn, còn Văn Cửu Tắc thì lập tức kéo cô xoay người chạy.
Con vẹt trên cây cúi xuống nhìn người và zombie bên dưới, há miệng ra bắt chước: "Auuu!"
Hai người chỉ liếc qua một cái rồi đi tiếp. Văn Cửu Tắc dắt Tiết Linh tới một nơi được xây theo kiểu hang đá.
Một người đàn ông có thể bình thản đối mặt với hổ, cuối cùng cũng phải khuất phục trước mấy trăm con khỉ.
Nơi này là Núi Khỉ.
Vậy còn những con cá đã ăn thịt zombie này thì sao? Chúng sẽ c.h.ế.t à?
Đi hết khu vực này, hai người lại nhìn thấy cá sấu sau lớp kính.
Văn Cửu Tắc cũng chỉ vào hồ cá, nhưng không phải chỉ đàn cá, mà là thứ gì đó ở mép hồ. Tiết Linh nhìn kỹ lại, bên đó có mấy xác zombie đang ngâm trong nước, một đàn cá màu đỏ vàng đang bâu quanh chúng mà rỉa.
Văn Cửu Tắc che đầu cho Tiết Linh, gần như không để cô bị văng trúng, nửa kéo nửa bế cô lao khỏi khu Núi Khỉ.
Những con cá cảnh xinh đẹp thường không ngon lành gì.
Cuối cùng, lớp kính vẫn nguyên vẹn, đành để lại một dấu chấm hỏi to đùng về chuyện mấy con cá sấu kia còn sống hay không.
Lồng công bên cạnh thì trống không, nhưng đàn công vẫn ổn, đang vẫy vẫy cái đuôi dài, thong dong đi lại trên đường.
Thấy có người tới gần, một con công ngẩng cao cái cổ dài, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, không thèm liếc nhìn ai mà chậm rãi đi qua.
Một con cá sấu há miệng bất động, trông y như một bức tượng.
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc: "…"
Tiết Linh do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy anh về phía trước. Thôi vậy, nó đẹp thế này, đừng ăn nó nữa.
Dù chính mình cũng đang thảm hại, nhưng Tiết Linh không nhịn được có chút buồn cười.
Tiết Linh chưa kịp nhìn kỹ bảng hiệu, còn đang tự hỏi đây là khu vực gì, thì đã thấy một con trăn khổng lồ nằm sau tấm kính.
Ở phía bên kia bờ hồ, Tiết Linh còn thấy một ổ trứng trong bụi cỏ, nhưng không biết là của loài chim nào.
Văn Cửu Tắc phì cười: "Bắt chước cũng giống ghê đấy."
Điều cô tò mò hơn là tại sao Văn Cửu Tắc lại có thể dễ dàng dùng d.a.o găm c.h.é.m đứt đầuzombie như vậy.
Không có ai thay nước, hệ thống cung cấp oxy cũng đã dừng hoạt động từ lâu. Nước trong bể đã chuyển thành màu xanh đục, khỏi cần nói cũng biết những con cá cảnh bên trong đã c.h.ế.t sạch.
"Chạy mau!" Văn Cửu Tắc nói.
Tiết Linh: "!"
Văn Cửu Tắc nghe thấy tiếng áo thun của mình bị xé rách.
Cô không dám nhìn kỹ đám rắn kia, nhưng vô tình thấy một cái tổ rắn trống rỗng, liền lo lắng không biết con rắn đó đã trốn ra ngoài chưa, sợ rằng dưới chân mình bất cứ lúc nào cũng sẽ có rắn bò qua.
Nhưng khi zombie tươi rơi xuống nước, đàn cá lập tức tản ra, không hề đụng đến.
So với những khu vực khác, nơi thì trống trơn, nơi thì động vật đã chạy mất, thì đám khỉ ở đây lại hoành hành, mở rộng lãnh thổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
May mà cô vẫn còn chút lý trí, không cào lên người anh mấy vết mà chỉ xé rách áo.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân của đám khỉ rượt đuổi, không biết chúng vớ được thứ gì, ríu rít ném loạn lên người họ.
Rời khỏi khu này, áo thun cũ của Văn Cửu Tắc gần như bị Tiết Linh giằng xé đến mức nát bươm, chẳng khác nào một đống giẻ rách.
Hai người đi qua vài khu,bên trong có thể nhìn thấy bộ xương còn sót lại của những con chim đã c·h·ế·t, nhưng cũng có những khu trống không.
Khi dừng lại, trên người anh toàn là vệt bẩn, trong tóc còn dính đầy đất cát, nhìn không thể nào tệ hơn.
Trong rừng lại vang lên một tràng quái dị: "Auuuuu!"
Hai người ngồi xổm bên hồ quan sát hồi lâu mà không thấy gì khác lạ. Lúc đó có hai con zombie đi tới, bị Văn Cửu Tắc c.h.é.m gọn rồi ném xuống hồ, coi như bổ sung bữa ăn cho đàn cá.
So với những loài chim bị nhốt trong lồng, thì những con thiên nga, uyên ương, hạc đỉnh hồng được thả tự do bên bờ hồ lại có số phận tốt hơn, sống sót nhiều hơn.
Văn Cửu Tắc ngồi xuống quan sát một lúc, rồi gõ lên kính.
"Xác mới thì không ăn, phải ngâm một thời gian mới ăn, chẳng lẽ ngâm lâu rồi sẽ bớt độc, có thể ăn được?" Văn Cửu Tắc suy đoán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Zombie chê cá không ngon, nhưng cá thì không chê zombie.
Tiết Linh thấy vui lên một chút, chỉ vào con vẹt rồi kêu: "Auuu!"
Tiết Linh: Nhìn thấy cảnh này ai mà còn thèm ăn cá nổi chứ!
Tiết Linh hiểu quá rõ anh. Vì ngay khi anh hỏi xong câu này, liền giơ tay thử ấn vào mép kính, trông như định tháo kính ra để lôi cá sấu ra kiểm tra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc bộ đồ tơi tả như ăn mày, hai người tiếp tục đến khu vực tiếp theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Càng ở trạng tháizombie lâu, cơ thể chúng càng trở nên cứng chắc, da dẻ có độ đàn hồi cao, thậm chí đ.â.m d.a.o vào cũng nghe "keng keng" như c.h.é.m vào kim loại, d.a.o kém chất lượng còn có thể bị gãy, thì cá làm sao mà cắn được?
Văn Cửu Tắc dõi mắt theo nó, hỏi: "Không biết công có ăn được không nhỉ?"
Thấy có người xuất hiện, một con khỉ bắt đầu kêu lên, rồi cả bầy cùng nhau réo rắt.
Tiết Linh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng Văn Cửu Tắc ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên. Trên tán cây phía trên họ, có hai con vẹt sặc sỡ đang đậu.
Vừa bước vào, trên núi giả, trên cây cối xung quanh, đâu đâu cũng toàn là khỉ! Liếc sơ qua ít nhất cũng phải mấy trăm con.
Đủ loại đất cát, đá vụn, hạt khô rơi lộp bộp lên người, như mưa trút xuống.
"Còn sống hay c.h.ế.t rồi?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.