Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Chương 82

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chương 82


Một phụ nữ lớn tuổi, một đôi vợ chồng trẻ, và một đứa trẻ.

Anh đậu xe ở một ch* k*n đáo, chuẩn bị tự mình vào căn cứ một chuyến.

Văn Cửu Tắc vuốt đầu cô: "Nhanh lên, đừng lười biếng."

Chương 82: Chương 82

Nhưng Văn Cửu Tắc đã xuống xe, mang theo s·ú·n·g, đi thẳng vào một ngôi nhà gỗ kiểu cũ ở vùng quê.

Văn Cửu Tắc cầm giỏ, trước tiên đi đến xe kéo Tiết Linh xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng điện tử dừng lại một chút rồi lại nói: "Anh đúng là hay thương cảm quá, Văn Cửu Tắc."

Trước kia cô xem những bộ phim hoạt hình thiếu nhi cũng có thể khóc.

Tiết Linh: "Không không không, buông tôi ra! Tôi chỉ đùa thôi mà!"

Tiết Linh vui mừng vỗ vỗ tay vào cánh tay của Văn Cửu Tắc, bảo anh dừng lại để xem khu vườn, muốn nói với anh là có người đang sống ở đây.

Văn Cửu Tắc đi rồi, Tiết Linh tháo mặt nạ ra, đắp mặt nạ dưỡng da rồi xuống xe tập một bộ thái cực quyền.

Nhưng tác dụng tâm lý thì cũng có mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Linh nghĩ đến độ tuổi của ông lão, chắc đây là vợ, con trai, con dâu và cháu trai của ông ta.

Tiết Linh: "Anh vừa gợi ý cho tôi một ý tưởng mới..."

Tiết Linh: "Có nhân viên kiểm tra ở cửa, làm sao tôi vào được?"

Anh không tìm được bất kỳ tin tức nào về người mà anh đang tìm.

Đến đây, manh mối lại đứt đoạn.

Tiết Linh bấm vào màn hình iPad, giọng điện tử vang lên: "Tôi thấy nhà ông lão còn nuôi gà, có thể đổi một con gà nấu canh uống."

Hỏi đường rồi, họ đổi được hai gói muối, rồi tiếp tục lên đường với một giỏ rau và một con zombie.

"Người mà anh nói tôi biết, mấy tháng trước đi cùng đoàn xe, không biết đi đâu rồi."

Đến lúc này, trời đã vào thu, thời tiết ngày càng lạnh, sáng sớm, trên nắp xe phủ đầy sương.

Chẳng lẽ anh đi g.i.ế.c người sao? Tiết Linh tưởng tượng cảnh s.ú.n.g nổ vang lên trong đầu, hơi lo lắng và nấp sát vào cửa kính xe nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đâu có ý này? Cái này rõ ràng là có người chăm sóc, anh định xuống hái sao?

Tiết Linh trừng mắt nhìn anh, nắm lấy cây bắp cải, rứt mạnh một cái.

Tiết Linh vội vàng chỉnh lại khẩu trang và mũ.

Tiết Linh buông giỏ, lén lút đi qua nhìn một cái.

Văn Cửu Tắc không dễ dàng bỏ cuộc, căn cứ Y Thành không có tin tức, xung quanh vẫn còn nhiều căn cứ khác.

Đó là một ngôi nhà nhỏ dùng để chứa đồ cũ, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, trên sàn có trải chiếu, bên trong có bốn con zombie bị nhốt lại.

Văn Cửu Tắc: "Chúng ta không đi cửa chính, tìm cách leo tường, muốn vào thì luôn có cách."

Trước khi đi, anh không yên tâm hỏi Tiết Linh: "Em không định tự lái xe đi mất, để tôi lại đây chứ?"

Văn Cửu Tắc cười khổ: "Không nói gì nữa."

Văn Cửu Tắc ghé cổ cô:"Vậy em đi cùng tôi đi, tôi không yên tâm."

Hái được một lúc, cô bỗng nghe thấy trong ngôi nhà nhỏ bên cạnh có tiếng động. Phản ứng đầu tiên của cô là ông lão nuôi heo, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng gào quen thuộc của zombie.

Cô quay lại bên cạnh Văn Cửu Tắc, ngồi xuống bên một cây bắp cải, ngẩn người.

Rất nhiều người cũng c.h.ế.t yên lặng như vậy trong nhà.

Văn Cửu Tắc nhìn khu vườn, nói: "Cà tím, rau xanh, ớt, ôi còn có cả dưa chuột nữa, lát nữa tôi sẽ xuống hái một ít."

Khi đang lái xe, Văn Cửu Tắc thấy Tiết Linh vẫn quay lại nhìn, bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện này nhiều lắm, hầu hết đều là người ở nông thôn, cả nhà biến thành zombie hết rồi, chỉ nhốt trong nhà thôi. Họ cũng không muốn đi đến căn cứ, cứ sống ở nhà."

Là Tiết Linh phát hiện ra trước tiên, cô tinh mắt nhìn thấy bên vệ đường có một mảnh vườn nhỏ được bao quanh rất cẩn thận, cây cối trồng rất tỉ mỉ, không có cỏ dại, có thể nhìn thấy ngay những quả ớt đỏ tươi treo trên cành.

Ít nhất, người mà anh tìm vẫn còn sống cách đây vài tháng, nhưng giờ không biết họ đi đâu.

Tiết Linh dừng tay lại, chỉ về phía ngôi nhà phát ra âm thanh.

"Đừng lo, giỏ em cầm đi." Văn Cửu Tắc cười, đẩy cô vào vườn rau.

Văn Cửu Tắc không thèm để ý, lấy một quả cà tím bỏ vào giỏ, chỉ đến khi Tiết Linh kéo tay anh hai lần, anh mới ngước mắt nhìn qua, tùy tiện nói: "Tôi thấy rồi, trong nhà đó nhốt mấy con zombie."

Tiết Linh thì không sợ lạnh, cô dậy từ sớm, đi dạo một vòng bên bờ sông, dù không cần hít thở nhưng cũng cố gắng hít một chút không khí trong lành.

Tiết Linh: "…" (đọc tại Qidian-VP.com)

Căn cứ Y Thành quả thực có một số người từ thành phố An Đông, nhưng thành phố An Đông rộng lớn như vậy, muốn tìm người quen của Văn Cửu Tắc quá khó.

Với tính bướng bỉnh của mình, anh đã đi khắp các căn cứ trong một tháng, cuối cùng cũng nghe được một tin tức có thể là về người mà anh tìm.

Không lâu sau, Văn Cửu Tắc cùng một ông lão lớn tuổi đi ra từ sân, cả hai đứng ngoài cửa vườn, chỉ trỏ cái gì đó, có vẻ như đang hỏi đường, bầu không khí lại khá thân thiện?

Văn Cửu Tắc có lẽ vì tìm người mệt mỏi, nằm trong xe không muốn dậy.

"Em muốn xem thì đi xem thử."

Ra khỏi tầm nhìn của Tiết Linh, biểu cảm trên mặt Văn Cửu Tắc trở nên lạnh nhạt hơn. Anh hỏi nhân viên làm việc tại cửa căn cứ xem có nơi tìm người hay không, đồng thời cũng hỏi một số tin tức khác.

Sau khi thề sẽ không tức giận bỏ đi, Văn Cửu Tắc mới thả cô ra, mang balo và tự mình vào căn cứ Y Thành.

Cảm giác gần đây ít vận động, cơ thể cứng đơ, khớp cũng không linh hoạt nữa, vẫn nên tập thể d·ụ·c một chút.

Căn cứ gần nhất với thành phố An Đông là căn cứ Y Thành. Căn cứ này khá bảo thủ, ngoài cổng không có khu giao dịch, phải vào trong thành phố, nhưng lại có nhân viên kiểm tra, không chỉ kiểm tra người trên xe mà còn kiểm tra cả đồ đạc mang theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Cửu Tắc hỏi đường, rồi đề nghị đổi ít rau, ông lão gật đầu đồng ý, vào trong nhà lấy cho anh một cái giỏ, bảo anh tự đi hái rau trong vườn.

Mặc dù có thể chẳng có tác dụng gì.

Anh không muốn cô thấy cảnh đó rồi cảm thấy buồn.

Tiết Linh tức giận hái ớt, quyết định để anh ăn ớt cho đến đau bụng.

Tiết Linh liếc nhìn ông lão ngồi bên cửa vườn, bước đi có phần cứng ngắc, trong khi vẫn mạnh tay véo cánh tay của Văn Cửu Tắc qua lớp tay áo.

Háo rau mà cũng phải cô làm, nếu bị phát hiện thì sao đây! Ông lão tuổi cao như vậy, đừng để cô làm ông hoảng sợ đột tử chứ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chương 82