Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Chương 98
Chính xác hơn thì... là vịt rượt theo Tiết Linh mà đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái nồi là do cô thu nhặt được trên đường, lúc ấy Văn Cửu Tắc còn thắc mắc sao cô lại tha về cái thứ to đùng đen xì đó.
Dù sao đối phương vẫn chưa vào căn cứ, vẫn còn đang ở bên ngoài.
Tiết Linh: “Hừ hừ~”
Sau khi nói ra câu “đêm nay có tôi canh, anh cứ ngủ ngon”, cô lập tức đi quanh dò xét xung quanh để kiểm tra nguy hiểm tiềm ẩn.
Giờ cô vứt nồi xuống trước mặt anh, thúc giục: “Nhanh nhanh, g.i.ế.c ngỗng nấu đi, hôm nay ăn thịt om nồi sắt!”
“Gì đấy?”
Thấy được sự d.a.o động trong mắt anh ta, người phụ trách căn cứ mỉm cười nói:
Ha ha, đáng đời.
Một gã to con còn hung dữ trừng mắt nhìn họ mấy lần, trông có vẻ khó tính.
Tôi dắt ngỗng về cho anh ăn đấy, anh còn dám chọc tôi?
“Hiện tại ở chỗ chúng tôi đã có hơn năm trăm người đăng ký rồi.”
Nhưng chưa kịp nằm ấm chỗ, Tiết Linh đã chạy về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cháu gái có vẻ lo lắng, đại gia Thịnh chỉ đành xua tay bảo: “Đừng nói nữa, chờ tới căn cứ Bắc Chính rồi tính, loại vắc-xin đó bây giờ e là không thể lấy được.”
Đội trưởng giật mình: “Nhiều vậy sao?”
“Lúc bị nó đuổi sao chạy nhanh thế, bình thường đuổi theo tôi chẳng thấy em dùng sức gì cả.”
Vịt này là do Tiết Linh dẫn dụ đến từ một tiếng trước.
Chương 98: Chương 98
Xem ra đội hành động đặc biệt kia chỉ chọn tinh anh thật sự.
“Có mười mấy người đã quyết định đăng ký khảo hạch, chính là mấy người kia.”
Tiết Linh: “?”
Đội trưởng và đồng đội nhanh chóng đi qua, không bận tâm đến mấy người lạ mặt này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối phương tiết lộ cho anh ta một thông tin:
Trên gương mặt hơi xám tái của cô còn có chút hưng phấn không che được, phía sau là một con ngỗng lớn đang hùng hổ dang cánh gào thét, thỉnh thoảng vươn cổ định mổ cô một cái.
Đã tự vỗ n.g.ự.c nhận việc tuần tra lãnh địa, Văn Cửu Tắc cũng không khách sáo gì, nằm lười biếng trong xe chờ cô về.
Trong lúc thất vọng, đội trưởng bất giác nhớ đến Văn Cửu Tắc.
“Xùy…” Văn Cửu Tắc đau đến rít lên, lại giữ chặt lấy con ngỗng.
“Nếu cậu có ý định, bây giờ có thể đăng ký luôn. Mấy hôm nữa sẽ tổ chức kỳ khảo hạch, căn cứ chúng tôi sẽ dẫn người đi Bắc Chính tham gia.”
Đội trưởng nghe xong thì lập tức nản lòng. Anh ta hiểu rõ bản thân, có chút năng lực nhưng chưa tới mức xuất sắc.
Thế là con ngỗng bị đem đi hầm.
Ấn tượng của anh ta về Văn Cửu Tắc rất sâu sắc. Hơn hai tháng đi đường, mỗi lần gặp tình huống nguy hiểm, Văn Cửu Tắc đều chủ động ra tay giúp đỡ, lần nào cũng khiến anh ta thầm thán phục về bản lĩnh và gan dạ.
May mà da thịt cô bây giờ cứng như đá, bị mổ cũng chẳng để lại vết gì.
Cô lập tức ra tay đánh bật tay Văn Cửu Tắc đang giữ con ngỗng, khiến con ngỗng được cơ hội nhào tới mổ một phát đau điếng vào tay anh.
Vợ anh ta bị bệnh gan, từ trước tận thế đã thường xuyên phải vào viện. Sau tận thế không có điều kiện điều trị, tình trạng ngày càng tệ hơn.
“Vài ngày tới mọi người cứ ở tạm đây. Ở đây đều là những người giống các cậu, đến từ phía Nam, Đông Nam.”
Nếu là Văn Cửu Tắc, rất có thể sẽ vượt qua được kỳ khảo hạch đó.
Văn Cửu Tắc thấy một người một ngỗng đuổi nhau xồng xộc đến gần, lật người nhảy xuống xe khống chế con ngỗng ngạo mạn kia.
Anh giữ chặt cổ và mỏ con ngỗng, cười nói:
Văn Cửu Tắc khoanh tay nhìn, không cản, chỉ tùy tiện hỏi:
“Phải biết rằng, bây giờ muốn vào căn cứ Bắc Chính rất khó. Nếu không có cống hiến gì lớn, cũng chỉ được cấp giấy tạm trú nửa tháng.”
Người phụ trách căn cứ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho nhóm đội trưởng ở khu vực gần cổng căn cứ nhất.
“Tôithấy không giống rau dại đâu, em chắc chứ?”
Thực ra giữa các căn cứ cũng có cạnh tranh. Nếu người do căn cứ họ giới thiệu được chọn, bản thân căn cứ cũng sẽ được hưởng không ít lợi ích.
“Dù nhiệm vụ có nguy hiểm, nhưng chỉ cần được tuyển vào đội hành động đặc biệt đó, căn cứ Bắc Chính sẽ cung cấp mọi thứ, kể cả loại vắc-xin mới nhất.”
“Còn giúp nó mổ tôi, em đứng về phe ai vậy?”
“Rau dại!” Tiết Linh viết lên giấy.
Anh ta do dự, không biết có nên đi báo cho Văn Cửu Tắc chuyện này không.
Văn Cửu Tắc thấy cô vui vẻ bận rộn thì lại muốn trêu, cố ý làm vẻ thần bí hỏi:
Tất cả đều cạo đầu húi cua, mang theo khí chất l* m*ng, trên cánh tay có hình xăm đầu sư tử xanh đen.
Anh ta vốn là đội trưởng một đội nhặt phế liệu ở căn cứ Tân Tứ, cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng tích góp bao lâu cũng không đổi được đủ thuốc men chữa trị. Nếu có thể vào đội hành động đặc biệt của căn cứ Bắc Chính...
Lúc này, đội trưởng của đoàn xe đến từ căn cứ Tân Tứ cũng đã tìm được người phụ trách cấp cao trong căn cứ.
Chỉ một câu hỏi của anh, lập tức khiến cô… không chắc nữa rồi.
Tiết Linh lười cãi nhau, lôi từ xe ra một cái nồi sắt.
Người phụ trách nói: “Thế vẫn chưa là gì đâu. Ngoài căn cứ chúng tôi, còn mấy căn cứ khác cũng có người đăng ký. Tổng cộng hơn vạn người, nhưng chỉ chọn hơn một trăm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Linh thì không ngồi yên, đi loanh quanh xung quanh, lát sau cầm về một nắm cỏ xanh ném vào nồi.
Nhiều người trong đội bắt đầu d.a.o động, kể cả đội trưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phát hiện bị nhìn, mấy người kia lập tức liếc sang, ánh mắt không mấy thân thiện.
Người phụ trách căn cứ cười nói: “Không cần gấp, cứ về suy nghĩ thêm cũng được.”
Mùi thơm bốc lên, Văn Cửu Tắc ngồi một bên vắt chân, gió thổi bay mái tóc anh đã dài đến cổ.
Khi cả trăm người trong đoàn xe đang mỗi người một hướng dò hỏi thông tin trong căn cứ, thì cách căn cứ vài cây số, Văn Cửu Tắc đang nấu món... vịt om nồi sắt.
Đội trưởng dẫn vài người đi ngang một căn nhà nhỏ, theo hướng chỉ của người dẫn đường, thấy trong sân có mấy người đàn ông đang ngồi hoặc đứng.
“Phía căn cứ Bắc Chính đang chiêu mộ nhân lực để lập đội hành động đặc biệt. Chỉ cần ai có năng lực, thể chất tốt, kỹ năng chuyên môn gì đó đều có thể thử đăng ký.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.