Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chia tay [edited]
Gạt bỏ đi một vài suy nghĩ linh tinh, hắn trịnh trọng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia vừa đi, người sau đã tiến đến.
Trời chiều đã chuẩn bị vào muộn, tia nắng không còn quá gắt nữa, dễ dàng xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng đáp xuống làn da trắng mịn không tì vết của thiếu nữ, hiện lên một màu vàng êm dịu. Tay trái đung đưa cốc trà sữa, tay phải thì nhanh chóng lướt điện thoại.
Không vội mà giật tay bạn gái ra khỏi người mình, Hồ Hiển cứ việc ngồi yên lặng ở đấy, thời gian ba năm, tính tình của nàng hắn đã biết, và rằng, tình yêu có thể cứu rỗi con người nhưng cũng có thể đẩy ngã c·hết người, nên nếu hiện tại dứt khoát ra đi một lần, sợ rằng ngày mai trên bản tin sẽ lại đưa tin một thiếu nữ gieo mình t·ự t·ử nữa mất.
Hiển lắc đầu, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt, đưa ra phán quyết cho tình yêu cổ tích đã kéo dài ba năm này của mình:
“Em có biết rằng, bộ dạng mít ướt này của em rất dễ trêu người bắt nạt không?” Hiển buồn buồn nói, tay phải quen việc mà đặt lên đầu cô bạn gái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lời này, hai hàng nước mắt của mình nhân lại càng thêm nhiều hơn, giọng nói cũng không nhịn được mà nghẹn ngào:
“Cô chủ, đến lúc về rồi.”
“Làm sao? Muốn ôm mỹ nhân về thì sang mà ôm ấp!”
Sụt sịt mũi, mắt sắp chảy nước, một bộ dáng cực kì đáng thương. Thế nhưng, dù biểu hiện ra là một mặt đau buồn, nhưng động tác không có gì hơn, vẫn rất kiên nhẫn nói:
Gần tiếp cận được đến vị trí của Ly, tên thanh niên càng thêm mừng rỡ, vì người con gái trước mắt này rất xinh đẹp, tâm thần cũng không tự giác được ngơ ngẩn, bị hấp dẫn.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của bạn gái, chợt Hiển lại gợi nhớ lại một vài chuyện lúc trước, kí ức lao nhanh mà qua.
Hiển không để ý đến vẻ mặt xấu hổ kia, nói tiếp:
Chú Minh hướng về quầy lễ tân thanh toán cũng mua lấy một cốc trà sữa, lại về phía cô chủ mình, giọng nói mang theo thương yêu:
Đương lúc hắn định ngồi xuống, một tiếng quát to ở phía sau hắn vang lên, đánh thức hắn khi mà đang trầm mê ở trong sắc đẹp ấy:
“Chắc chắn là thật!”
“Hiển! Tại sao chứ?” Ly thất thanh hô to, gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh quán cà phê, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hai người.
“Lại mưa nữa sao?” Người bạn trai ngồi ở phía đối diện chợt nói.
Cảm xúc như dòng lũ lao nhanh, rất nhanh đã cuốn đi lý trí của nàng, tiếng nức nở to hơn, hai hàng lệ cũng tuôn ra nhiều hơn, để rồi chưa đến mấy giây, nàng khóc:
“Em…” Ly xấu hổ, thầm tự trách chính mình lâu nay đã quá vô tâm với người yêu.
Kết thúc toàn bộ những gì hắn định nói, người thanh niên cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa lưng vào đệm sô pha, yên lặng chờ đợi người con gái kia, có lẽ sau khi rời khỏi nơi đây, hắn cùng với nàng sẽ trở thành quá khứ của nhau.
“Hiển, anh… anh thấy em phiền sao? Em…”
Người bạn trai nghe lời này, biết bạn gái là giận mình thật rồi, biết rằng hôm nay không xuất ra một đống huyết thì chắc chắn sẽ không được để yên, cũng chỉ đành ngậm ngùi chịu vậy, vội vàng xin lỗi, bắt đầu sử dụng hết công suất bộ não của mình để nghĩ lời dỗ dành.
Khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi kinh diễm cùng với thân hình và phòng cách ăn mặc hơi có hơi hướng về lolita nên rất dễ khiến cho người nổi lên ham muốn bắt nạt, cả nam cả nữ. Trong thời gian yêu nhau, hai người gặp tình trạng này rất nhiều rồi, cũng may sao sức khỏe của Hiển cũng không phải dạng bình thường, kết hợp với việc biết vài đường quyền, do đó việc đuổi lũ bắt nạt đi không khó.
Sắc mặt Hiển dần trở nên vô cảm, yêu thương đã hết, nhưng một chút tình cảm vẫn còn. Nhấc tay ra khỏi, lại dùng nó hơi dùng chút sức mong muốn tách Ly dịch xa ra khỏi chính mình.
Ly nghe được bạn trai đáp lời mình, nhất thời như bám vào được một cây cỏ cứu mạng, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đáp:
Nhìn cảnh hai người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình phát cơm c·h·ó, nhất thời, trong quán cà phê đám người khó chịu. Có kẻ còn thầm hận nắm chặt hai bàn tay, đau, thật đau… Kẻ thì muốn có còn không được đây, thế mà còn có người vẫn muốn chê?!
Ly ngây ra như phỗng, mọi người xung quanh cũng nhìn Hiển với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Một tên thanh niên khá điển trai đứng dậy, chậm bước về phía Ly. Những người khác thấy vậy cũng lặng chờ, có kẻ dò đường, ngu gì mà không dùng.
“Ừ!” Hiển gắt giọng cắt lời bạn gái, nhìn kĩ cô nàng, lại hỏi tiếp, “Em có biết hôm nay là ngày nào không?”
“Nay… là chủ nhật?”
Còn về lời oán của bạn gái, hắn cũng không coi nó là thật, vì nhận rõ được sự thật rằng, sắc đẹp kia còn lâu mới tới lượt mình, người bạn gái hiện tại đã khiến hắn tốn rất nhiều ‘tài nguyên’ rồi, chỉ sợ đến người kia, mình có táng gia bại sản cũng chưa chắc tán được.
Xung quanh, nhiều thanh niên thấy vậy, trong lòng không nhịn được mà nổi lên đau xót, âm thầm đã chào hỏi tử tế cả họ hàng hang hốc nhà Hiển lên rồi, rất muốn lấy mình thay vào đó, nhưng thực tế tàn khốc, có muốn cũng không được.
Mà ngồi ở đối diện nàng, bạn trai của nàng lại làm ngơ đi cảnh đẹp trước mắt, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài bầu trời.
Phiền?!
Hai người trong cuộc cũng không rảnh bận tâm người ngoài nhìn thế nào, đối với Hiển, chia tay chỉ là chuyện diễn ra trong một câu nói, chuyện về sau đều là hậu quả. Hắn gây ra nhân, quả đã lập tức kéo đến. Nghe lời nói của bạn gái, hắn hơi nhướng mày, ánh mắt hồ nghi nhìn thiếu nữ, hỏi:
Thiếu nữ cũng không để ý, tiếp tục cúi mặt xuống xem điện thoại, lời nói tùy ý:
Giọt nước tràn qua mi mắt, lan ra đến khóe mắt, lại lấy một loại tốc độ như rùa bò chầm chậm chảy xuống gò má.
Kết quả, hắn thất bại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cũng không muốn dùng sức mạnh với phụ nữ, thế nên âm thanh trở nên gay gắt, lời tựa sương lạnh, đối với người con gái xưa kia mình từng ngày nhớ đêm mong, nằm mộng cũng nghĩ đưa được về bàn tay của chính mình, nói:
Mãi một lúc sau, não bộ Ly mới bắt đầu hoạt động trở lại, khuôn mặt không che giấu đi được kinh ngạc cùng đau thương mà nhìn bạn trai, run giọng nói:
Thanh niên sợ run người, sắc mặt hơi tái đi, vội vàng xoay người rời đi.
“Hức… hức… hu… hu…” Âm thanh dễ nghe vui cười khi xưa giờ đây lại trở nên ai oán khó dịu, người nghe buồn lây.
Chương 1: Chia tay [edited]
Thực sự đã chấm dứt, dù là từ một phía.
Người bạn trai không đáp lời, ánh mắt vẫn hướng về bên ngoài. Hít sâu một hơi, dường như hắn đã hạ được một quyết tâm nào đó, đầu lại chuyển hướng về phía đối diện.
“Ly…” Hiển nhẹ giọng gọi, giai nhân cũng đáp lại, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, nín khóc, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Hồi ức lướt qua mà đi, ánh mắt lại nhìn về giai nhân đang ngồi bên cạnh, cũng không tự chủ được mà tự hỏi mình, rằng chính mình kiếp trước giải cứu thế giới hay sao mà kiếp này có thể kiếm được người bạn gái vừa xinh đẹp, lại vừa giàu có như thế này.
“Hôm nay là sinh nhật anh!” Hiển công bố đáp án cho câu hỏi kinh điển từng khiến nhiều cặp đôi tan vỡ.
“Ly, chuyện tình cổ tích của chúng ta kết thúc ở đây thôi, em có thể bỏ tay ra khỏi người tôi được rồi.”
Thi thoảng gặp được một vài tin tức thú vị, thiếu nữ hơi nhếch miệng lên cười một chút, hai núm đồng tiền rất tự nhiên mà xuất hiện, giây phút này, thiếu nữ như mang trong mình những gì đẹp nhất, kinh diễm mọi người.
Thấy người yêu tạm yên ổn ở vị trí, người bạn trai nói tiếp:
“Là thật?”
“Yên tâm, chú Minh đã đứng đợi sẵn hai đứa mình ở bên ngoài rồi, bao giờ về thì chỉ cần ới chú ấy một cái là được thôi, nên anh cứ ngồi lại một lát đi.”
Ly nghe những lời kia, phát giác có điều gì đó không ổn, liền đặt điện thoại với cốc trà sữa xuống bàn, dự định nói điều gì đó, nhưng người bạn trai đã ngay lập tức giơ tay lên ra hiệu im lặng.
Người bạn gái này thực sự quá xinh đẹp, đến nỗi mà trước đó để mà tán được em ấy thì chỉ sợ mộ tổ nhà hắn có bốc lên một đống khói xanh cũng chưa chắc làm được.
“Đừng, đừng mà Hiển! Em… em đã sai ở đâu cơ chứ? Chỉ cần anh nói, em nhất định sẽ sửa mà!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời dứt, nhân lúc hai tay cô nàng có dấu hiệu buông lỏng, Hiển lập tức giựt ra, đầu không ngoảng lại nhanh chóng rời đi, để giai nhân ở lại một mình, ngọc lệ không tự chủ được mà cứ thế lăn dài trên má, bộ dáng rất đẹp, kích phát ý muốn bảo hộ, hoặc cũng có thể là chọc người khi dễ.
Chậm nuốt một ngụm nước bọt, Ly rất sợ mình lại sẽ trả lời sai câu hỏi tiếp theo này, cẩn thận suy nghĩ, nhưng cuối cùng rơi vào bế tắc, giọng nói nức nở, gợi người thương tiếc:
Ly cũng đã không còn khóc nữa, nhưng khóe mắt vẫn có hơi đỏ lên. Chú Minh nhìn thấy, lòng cũng nhiều thương xót, nhưng với chức trách mà mình đã làm hơn năm mươi năm, hắn không nói thêm lời gì, dù nhà Ly đã coi hắn như nửa cái người nhà.
Thế nhưng, thứ nàng bám vào không phải là một sợi dây thừng hay là một cái phao, mà đó chỉ là một cọng cỏ, nên Hiển đã chốt hạ một sự tình mà không ai có thể nghĩ đến:
Móng tay được trang trí đơn giản, có lẽ, đây là một loại sở thích chung của các thiếu nữ hiện nay.
“Nhưng… nhưng… anh… anh định chia tay với em! Tại sao chứ? Chúng ta vẫn đang còn tốt mà.” Lời nói của nàng đứt quãng, đã mang theo nức nở. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hức… hức… Hiển, em… em xin lỗi mà, em thực sự không biết hôm nay là ngày nào… nhưng em thật sự rất yêu anh mà, xin anh, xin anh đấy, đừng chia tay được không? Chỉ cần không chia tay, anh muốn điều gì em cũng cố gắng đáp ứng.”
“Ly, cảm ơn em đã đồng hành cùng anh trong suốt quãng thời gian qua, anh thực sự rất hạnh phúc. Nhưng càng về sau…”
“Có lẽ do tình cảm của anh đối với em đã phai nhạt nên hiện tại, anh cũng mất đi chữ ‘yêu’ mất rồi!”
“???” Mọi người trực tiếp không còn gì để nói.
Rõ ràng, hắn đã tán được cô nàng này, không phải thành công, mà là quá thành công.
Người bạn gái cũng rất dễ nhìn, hơi trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật nét mềm mại, đã xinh rồi nay lại còn xinh hơn. Nhưng nhìn thấy bạn trai không còn bị vẻ đẹp của mình kinh diễm nữa, liếc nhìn sang, lại lâm vào trầm mặc tự ti, mà máu ghen lúc này cũng đột ngột nổi lên, không để ý bàn bên, khó chịu nhìn bạn trai, dùng đế giày đạp lên bạn trai, khiến người kia đau điếng, mặt nhăn nhó, lúc này mới trách cứ:
Mây đen đang ở đằng xa kéo tới, gió cũng hơi nổi lên.
“Hôm đấy hình như em ở nhà thì phải, còn anh thì có bận một chút chuyện, lời thì anh đã nói rõ từ trước rồi, nhưng em cứ nhõng nhẽo đòi anh phải mua trà sữa. Anh cũng chỉ đành hết cách chiều em, vội vàng chạy đi mua, còn phải lẻn vào trong biệt thự để đưa đến tận tay của em. Ly, nói thật, yêu em rất mệt mỏi, anh cũng đã chán yêu rồi, nên là mình chia tay thôi.”
“Ly, tránh xa anh ra một chút.”
“Làm cái gì?!”
Biện pháp cứng đã ngâm nước nóng, chỉ đành hướng ánh nhìn về phía biện pháp mềm.
Câu chuyện của hai người được cả quán cà phê chú ý đến, người trước vừa rời đi, lại đã có một số thanh niên tự nhận mình cao tay rục rịch đứng dậy, dự định là gì cũng quá dễ để đoán được.
Chỉ sợ nhiều người muốn gặp cái phiền này cả đời, mà con mẹ nó mày mở miệng ra bảo bạn gái xinh như hoa kia là phiền?!
Cách lối đi chính, đối diện với bàn hai người cũng có một cái bàn nữa, trùng hợp, cũng có một cặp đôi đang ngồi. Người con trai ăn mặc nhẹ nhàng trẻ trung, nhưng ánh mắt lại không nhìn về phía bạn gái ngồi ở đối diện mà đã bị tiếng khóc hấp dẫn rời đi để rồi kinh diễm trước vẻ đẹp của Ly.
Làm người phải biết điểm dừng, được người bạn gái hiện tại cũng rất tốt rồi.
Ly nhận được chiếc khăn tay cũng có chút mừng thầm, cứ ngỡ người kia đã suy nghĩ lại, nhưng không, nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng như băng kia, không hiểu tại sao nàng cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh, và cũng nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt hắn đã biến mất sạch sẽ.
Nhìn đến bóng lưng đã từng rất to lớn, rất ấm áp, rất yêu kia khuất bóng, lòng buồn, đôi mắt cũng hơi lóe lên màu đỏ quỷ dị, rồi nhanh chóng biến mất.
“Ly, chính xác thì chúng ta vẫn nên chia tay!”
Vội vàng tiến lại chỗ bạn trai, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết kia đã xuất hiện khó hiểu cùng đau thương. Đôi mắt bồ câu đã phủ lên một màn nước mỏng, chỉ sợ sắp chảy ra đến nơi rồi.
Không lâu lắm, âm u đã hoàn toàn bao trùm lấy cả bầu trời, chớp hơi lóe lên một cái rồi biến mất không còn tăm tích. Nhưng dường như điều ấy không khiến cho thiếu nữ bỏ ra thời gian để tạm ngưng việc lướt điện thoại, mãi cho đến khi hai tiếng sấm ầm ầm đến chậm mới nhắc nàng rời đi màn hình, hơi ngẩng đầu lên, trước hết là liếc nhanh qua phía đối diện, sau đó mới nhìn ra bên ngoài.
Âm thanh thật dễ nghe, càng làm cho những ai nghe được lại hơi nghiêng người về phía bọn họ, mong muốn nghe thêm, cũng tiện thỏa mãn tò mò của chính mình.
“Ly, em quá phiền!”
Đôi tay ngọc mát rượi cầm lên đôi bàn tay của người kia, Hiển cảm thấy nó hơi run run.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.