Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Thỉnh pháp!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Thỉnh pháp!


Ánh sáng trên sóng như gương soi búi tóc biếc.

Hải khẩu hữu tiên san,

Minh cũng không nao núng, rút từ ngực ra một tấm bùa vàng, phía trên viết chữ ‘Tán’(散) theo lối viết thảo, đường nét thanh mảnh, hàm chứa ẩn ý cùng một chút cá tính của người viết.

Người đàn ông, hay nói ngắn gọn, chính là Jayce, rất bất ngờ. Nhìn đến cái tên này, hắn không tự chủ nghĩ được đến một vài người mà mình đã nghe đồn đến.

Lý do chọn núi D·ụ·c Thúy: có thơ khắc ở đây, thơ của Trương Thiếu Bảo, tức Trương Hán Siêu.

Giữa hai đầu ngón trỏ và ngón giữa của Jayce đã xuất hiện một tấm ‘The Devil’ cùng với đó là lời nói lẩm bẩm:

Chương 15: Thỉnh pháp!

Dịch nghĩa:

Hắn chạy về phía Minh, tốc độ rất nhanh, chưa gì đã vòng ra phía sau người kia, hai đốm lửa đen đã bao trùm lấy cả bàn tay từ bao giờ, giơ lên tay phải, đập một chưởng thật mạnh về phía lưng Minh.

Hắn ngâm:

“Yên tâm đi, gặp nhau lần tiếp theo sắp diễn ra rồi đây.”

Ba quang kính thuý hoàn.

bản dịch phía trên: Huy Cận

“Được rồi, giờ chơi đùa đã hết!”

“Gian tranh khiến dân oán, mục lương khiến người vong, tế biện khiến ngươi ngu, vong đạo tựa s·ú·c sinh.

Năm trước đã nhiều lần đi về.

Người kia cũng không nói gì, lịch sự nở nụ cười, lấy từ túi áo ra một tấm thẻ nói:

Những chắc chắn là không dễ ăn, vì Minh cũng tiến hành phản đòn, tay phải vung một đường vòng cung về phía sau chém, bức bách Jayce không thể không lui lại. Chưa dừng ở đó, thủ đã xong, hắn lập tức t·ấn c·ông.

Tóc mây gợn ánh huyền.

Phía trên, 【113】 đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó đã là 【DươngM】.

Nhưng con mẹ nó, tâm tình của hắn chợt xao động, ‘giận’ đột nhiên nổi điên, làm hắn khó chịu, bất đắc dĩ đành mở miệng ngăn cản lại sự tình đang diễn ra đến mức khó có thể kiềm chế.

Góc nhìn lại dịch chuyển về với Minh.

Người đàn ông cũng nở nụ cười, nhưng chưa kịp nói lời chấm dứt trò chuyện, ánh mắt đã nhìn lên màn hình điện thoại của Hồ Hiển, con ngươi chợt co lại.

Chạnh nhớ Trương Thiếu Bảo,

Bóng tháp ngời trâm ngọc,

“Cầu mong bạn may mắn, bạn tôi.”

Tiền niên lũ vãng hoàn.

Hắn vốn định sủi ngay lúc đầu, thế nhưng người kia dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn, theo như một người bình thường phản ứng, rõ ràng là sẽ tiến lên giúp đỡ người bị hại, hoặc cũng có thể là im lặng rời đi, đảm bảo an toàn.

Như bông hoa sen nổi trên mặt nước,

Bóng tháp như cài trâm ngọc xanh,

Hữu hoài Trương Thiếu Bảo,

Gần cửa biển có núi tiên,

Kẻ kia, rất rất mạnh, cũng rất rất tài năng, lực chiến ở bậc Cao, có thể nói là đã chạm đến trần nhà, thậm chí còn có nghe đồn, đã từng với cấp Đặc biệt chịu một chiêu mà vẫn sống, thậm chí còn có thể chạy được.

Niệm hoàn tất, bùa chú cũng bắt đầu lập lòe ánh vàng, Minh cũng lui lại năm bước, bàn tay phải bao trọn lấy bùa chú, dáng điệu chỉ thiên, tay trái thì ôm lấy lòng bàn tay phải.

Tiếng quát to vừa dứt, ở đâu đó trên địa phận Việt Nam, trong một gian từ đường rộng lớn, hương hỏa lượn lờ, ánh đèn cúng đỏ ngòm huyền bí, ở gian thờ lệch về bên trái. Hướng ánh nhìn lên, trong lòng khám thờ tô đỏ vàng uy nghi, một tấm bài vị nằm yên bên trong, bên cạnh là một cuốn chỉ vải đỏ, mà trên tấm bài vị, ghi hai chữ, ‘Nguyễn Trãi’.

“Không lẽ người thanh niên trẻ tuổi kia quen biết với Dương?”

Minh nhìn qua Hồ Hiển một cái, người sau bất đắc dĩ nở nụ cười, bình tĩnh tiến lên vác theo con tin đang nằm dưới đất, rời đi nơi sắp đổ nát này.

“Cửa biển có núi tiên,

Bia rêu lốm đốm nền.”*

Lúc này, một người thanh niên mặc áo ngũ thân màu xanh lam đậm, đầu đội khăn vấn, chân xỏ một đôi guốc gỗ, từ từ tiến vào.

Jayce thu hồi nụ cười, khuôn mặt vui vẻ lịch sự đã mất, hiện vẻ khó coi. Hắn đã dự đoán được người này sắp đuổi đến, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Thả xuống mục tiêu trong tay, hắn thở ra một hơi, giọng nói nghiêm túc:

Tiên cảnh truỵ nhân gian.

Minh dùng tốc độ nhanh nhất mặc niệm bài thơ ở trong đầu mình, đến một chữ cuối cùng, khốn khổ khốn nạn mà tránh đi một đốm lửa đen đầy nguy hiểm của Jayce.

Tháp ảnh trâm thanh ngọc,

“Ha ha, yên tâm đi, tôi là người thuộc Cục cảnh sát, em có thể yên tâm.” Người đàn ông giơ lên một tên đàn ông khác đang b·ất t·ỉnh, dường như là thế, “Còn đây là một tên t·ội p·hạm t·rộm c·ắp vặt, tôi đã giăng lưới khá lâu, nay mới có thể đưa gã vào tròng.”

Năm xưa lối về quen.

Thời gian cực tốc rút ngắn, điểm cuối đã đến, kiếm… đã đến!

Non bồng nơi cõi tục,

Nguyên văn:

tác giả: Nguyễn Trãi

Lời dứt, khói hương đột nhiên b·ốc c·háy đi nhanh một chút, sau đó co lại thành một quả cầu, bay ra khỏi cửa, phóng về nơi nào đó.

Minh không quá bất ngờ, chỉ là càng thêm siết chặt phần đuôi kiếm, bắt đầu phản công!

Tay trái cũng cầm vào đuôi kiếm, hợp lực, chân hơi nhún, sau đó bật sức, cú nhảy hướng lên một góc ba mươi độ, hai tay cũng dần đưa kiếm lên trên đầu. Dưới tác động của quán tính và lực hút Trái Đất, điểm cuối được tính toán ngay trên đầu Jayce.

Đúng là cảnh tiên rớt xuống cõi trần.

Thỉnh tiên tổ… về!”

“Thỉnh pháp!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tự thôi miên chính mình, hắn ổn định lại dòng suy nghĩ, nở nụ cười. Với Jayce, có vẻ như, hắn không lúc nào là không treo trên mặt mình một nụ cười, dù nhạt hay đậm.

vị trí: Ức Trai thi tập

Bi khắc tiển hoa ban.

Hồ Hiển nhìn thấy hình ảnh trước mắt, thầm nghĩ sao số mình lại đen đến vậy?

Mặt nước nổi đài sen.

(Hỗn độn: Ô nhiễm)

Chạnh nhớ tới ông Trương Thiếu Bảo,

Mọi chuyện diễn ra ở chỗ Nguyễn Quang Siêu, nói thật ra, đã diễn ra trước đó vài giây rồi, và cả quá trình đọc miêu tả thì dài dòng, nhưng chân thực phát sinh mới chỉ trong mười giây, hoặc có thể ít hơn.

Lời nói là thế, nhưng…

Một đám lửa đen hiện lên trên đôi bàn tay hắn, không chút nào nghĩ ngợi, Jayce lao đến kẻ địch mà hắn vừa mới trốn tránh này, cũng vì thế mà đã làm nhiệm vụ của hắn gần như là thất bại.

“Vậy cũng thật cảm ơn anh, nghe nói dạo này hay mất cắp vặt, không ngờ là do thằng này gây nên, mong anh có thể để nó chịu xử phạt đúng đắn trước pháp luật.”

“Đề nghị anh nên bỏ người đó xuống, tôi đã gọi 113!” Hồ Hiển đe dọa.

Nhìn kỹ người thanh niên kém mình vài tuổi ở trước mặt, Jayce gật đầu, chấm dứt cuộc trò chuyện:

Cùng với đó là đủ loại chiến tích từ to tới nhỏ.

Quả cầu khói đi với tốc độ cực nhanh, có lẽ là bằng với tốc độ ánh sáng, khi mà mới chỉ một giây sau, nó đã vô thanh vô tức nhập vào lá bùa. Tờ bùa chú nhận được sức mạnh, bất ngờ sáng rực lên, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành một thanh kiếm không chuôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Âm thanh của Minh vang lên, chen vào đoạn đối thoại giữa hai người, khiến bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

Kiếm đã vào guồng, ánh mắt chăm chú nhìn, tinh thần đẩy lên hết mức có thể, chỉ ước mong một đòn hạ gục kẻ địch mạnh mẽ này.

Nhưng thứ quan trọng nhất, là kẻ này mới chỉ tiếp xúc chất được năm năm, thời gian quá ngắn.

Liên hoa phù thuỷ thượng,

“Chaos: Contamination!”

*tên bài thơ: núi D·ụ·c Thúy (đọc tại Qidian-VP.com)

Xong xuôi hết cả, hắn mới từ từ lùi người ra, nhìn về phương đông, nói nhỏ:

“Nay không cần lấy quẻ, xin người ban phép!”

Với Jayce, lúc đầu nhìn đối thủ mò từ đâu tới sức mạnh mới làm hắn có chút hoảng hốt, nhưng tình hình hiện tại cũng không đứng về phía hắn, thất bại thì vừa mất tiền vừa dính nội thương, không chịu được.

Nên, đánh!

Tấm bia đá nói về ông đã lốm đốm rêu phong.

“Mẹ, tốn tiền!” Hắn thầm chửi bậy, tay phải kẹp lấy tờ bùa vàng, vận chuyển ‘chất’ trong cơ thể, kích phát tấm bùa chú.

Trên một con hạc thờ gần đó, ánh nến có chút reo rắt, hơi chút chập chờn, cuối cùng bình tĩnh lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Tạ tiên tổ!”

Jayce thầm nghĩ, nhưng hắn lại tự mình bác bỏ, tên kia là người nào, Top chiến lực ở Việt Nam, nhất là ở thế hệ trẻ tuổi, còn người này, theo hắn nhìn ra, chỉ là một người bình thường, thậm chí ‘Chất’ còn chưa tiếp xúc, lấy tư cách gì mà cùng người kia tiếp xúc?

Mà tên của người thanh niên kia, là, Nguyễn Quang Siêu.

Hồ Hiển nghe vậy, thở ra một hơi, cũng cười cảm ơn:

Cả hai đều không ngăn cản, đều biết rằng, kẻ thắng mới có thể cầm được mục tiêu đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ha ha, thế thì cho tôi xin phép rồi, chỉ hi vọng ta sẽ không có lần gặp nhau sau!”

Hai tay của người thanh niên đè lấy nhau, hướng về phía khám thờ, cúi cong người, nhắm mắt lại, thành tâm mặc niệm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương?!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Thỉnh pháp!