Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Dừng lại!
Dù biết rằng nó sẽ không hiểu, chắc chắc cũng không thèm nghe lời, nhưng bốn người vẫn vô tình buột miệng ra câu thoại kinh điển vô tác dụng này.
Hắn thở dài một hơi, chà đi vết máu, lại nhìn về phía người đàn ông màu xám. Lại quay đầu nhìn về nhóm ba người, nói:
Người thanh niên lắc đầu, nói ra ý nghĩ trong lòng:
“Tên kia khó có thể dùng biện pháp thường quy để tiêu diệt. Thần lực, năng lượng bậc cao hơn chúng ta một bậc, không thể đánh.”
Người thanh niên nghe vậy không đáp, chỉ là khẽ nhíu mày, giọng nói có chút không xác định:
Đúng vậy, ba người bọn họ cũng có thăm dò một chút, kết hợp với tình báo từ Bộ quản lý gửi tới, cho ra kết luận như vậy.
Oanh!
Đương nhiên, hỗn chiến như thế nhưng khi chiêu thức va chạm lại không xảy ra xung đột, tương phản còn gia tăng cường độ tấn công.
“Mọi người đã có kế hoạch gì rồi sao?”
“Không có người mời gọi, còn lâu bọn họ mới rời đi cái ổ.”
Con mẹ nó, mày chạy cái gì?
【Nhạc công】
“Ông bạn này… thật sự rất giống người bình thường.”
Những thứ này quá trông chờ vào may mắn, xui thì dính lời nguyền như bọn họ, chiến lực đến đây là dừng, hết cơ hội tiến thêm. Mà bọn họ là còn may đấy, chứ nếu như gặp phải lời nguyền nguy hiểm đến tính mạng, hoặc cũng có thể nói mạnh hơn, gọi nó là chú sát, mệnh từ đây cũng xong.
Trung tâm dự báo khí tượng và thuỷ văn quốc gia.
Đất liền.
Kiếm lướt qua, bắt đầu chia cắt thành mười bộ phận tương ứng với mười viên tiền xu.
.
Tiếng sáo trúc vang lên, giai điệu không rõ lắm là ở đâu, nhưng mang theo một cỗ sức mạnh kì diệu, kẻ nào nghe được cũng đều cảm thấy thể lực dồi dào, cực kì ham muốn tìm kẻ địch làm một trận thật soảng khoái.
Nhóm ba người lắc đầu.
Hân thương sinh ư ngược diệm,
“Mọi người giúp tôi tạo cơ hội.”
Tốc độ sau khi phân giải chợt tăng mạnh, chốc lát đã đuổi kịp người đàn ông màu xám, xếp thành hình tròn bao vây quanh gã.
Cá chim, nhưng nó lại hơi khác vì đầu rất cứng, đâm đến thế nhưng không gãy xương mà c·h·ế·t đi, lực xung kích không thành ngay lập tức thả mình rơi tự do xuống mặt nước.
Xem như là boss, người đàn ông màu xám chạy thật nhanh. Nhóm ba người thì đạp nước mà đi, cực kì giống Lăng Ba Vi Bộ, ở phía sau là Quang Siêu đang lái ca nô đuổi theo, tốc độ cũng nhanh, đuổi đến sau đít ba người.
Đối diện với ông lão là một người đàn ông khác. Lúc này người kia chỉ cười, lắc đầu điểm phá:
Vi vu~ (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông chú trung niên nâng lên búa tạ, bắt đầu đập vào khoảng không. Đừng bảo lão vẩy nước, vì từng khối cơ bắp đang ở độ lớn bình thường bắt đầu hiện lên, săn lại. Làn da nâu đen nổi lên một tầng màng mỏng phản chiếu ánh sáng, dường như chính là mồ hôi.
(Lẽ nào trời đất dung tha)
Nhóm ba người thấy một loạt động tác nhanh chóng của Quang Siêu, đồng thời hiện ra ngạc nhiên cùng tò mò, người thanh niên ở giữa nói:
Người thanh niên đáp tiếp:
Người đàn ông màu xám lại vào trạng thái bất động, tựa như có ai đó đã tắt chế độ tấn công, chỉ bật chế độ phòng thủ. Hắn ngoại trừ quần áo có vết cắt chém ra cùng với những vết rạn đang gia tăng thì đều bình thường.
Tiếng bọt nước tung toé cùng tiếng ngâm kì lạ từ trên mặt biển vang vọng. Từ trên mặt nước nhìn xuống, một bóng đen cực lớn đang từ từ tiếp cận.
“…”
Từng tiếng nổ mạnh tựa như kinh lôi vang vọng, ẩn ẩn có xu thế lấn áp tiếng sấm ban đầu. Không khí đột ngột bị nén lại, lại được giải phóng ngay lập tức khiến áp suất thay đổi phát ra từng tiếng nổ vang kia.
Chưa đến một giây, tia sét biến mất, chỉ để lại giữa không trung một viên đá.
Dưới bậc thang thứ Nhất, chỉ cần không phải đám quái thai cùng cấp độ như Phạm Ngọc Dương thì đều không phải là vấn đề. Nói như thế không phải là bảo bọn họ yếu, mà vì ba người cũng có thể coi như là thiên tài, đến được bậc Cao.
Ca nô rất chắc chắn, chuyên chở Quang Siêu đánh cháy máy nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại. Hắn hơi giơ tay, làm động tác kéo về phía mình. Viên đá cũng theo đó là rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ông lão hơi suy tư, chợt nói lớn:
Cầm chắc một đầu dây, Quang Siêu vẩy mạnh. Xâu tiền xu bất ngờ lập loè ánh sáng màu vàng, dây đỏ không còn mềm mại nữa mà lập tức cứng lại, thẳng ra.
Chưa hết, lại có lục tục từng điểm đen nhỏ đang dần trồi lên. Tốc độ thật nhanh, tựa như phi lao, nó phóng ra khỏi mặt nước đâm thẳng đến người đàn ông màu xám.
Lời ông lão nói đúng sự thật, không phải ai khác mà là chính mình.
Bố ai mà biết được, xem phim thì bị nhiễm.
Nhóm ba người có phong cách khác biệt kia nhìn thấy Nguyễn Quang Siêu, cũng nghĩ đến thứ gì, thêm một lần nữa đổi ánh mắt, không giấu được ngạc nhiên.
Chủ nhân muốn xuống pháp chỉ!
Chương 46: Dừng lại!
“Thuận thiên!
Bùa là màu vàng, mực cũng là chu sa, đúng những vật liệu quen thuộc, nhưng hệ văn thì lại khác.
Hãm xích tử ư họa khanh.*”
“Xem ra, dù là mượn nhờ sức mạnh của tổ tiên thì vẫn không thể thắng qua được một tia thần lực sao?”
“Họ Nguyễn cũng xuống núi rồi sao?”
“Anh bạn này rất trẻ, tuổi tác không kém chú mày là bao đâu.” Anh nông dân quay sang nhìn người thanh niên, nói.
“Hắn đã bị tôi vây lại trong phạm vi ba trăm mét, vẫn phải nhờ mọi người kiềm chế lại, giúp chế tạo cơ hội. Việc kết liễu để tôi vậy.”
Bốn người nhìn thấy, bốn mặt nhìn nhau, khuôn mặt đều hiện rõ vẻ không hiểu.
Hắn đã xác nhận rất nhiều lần, người đàn ông màu xám kia thật sự không ra tay đánh lại, điều này làm hắn trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng tình thế hiện tại nếu để chậm sợ sẽ sinh biến, nên giải quyết sớm bao nhiêu thì ổn bấy nhiêu.
Màu đỏ rực, không có trong tưởng tượng nóng mà mang cảm giác mát lạnh.
Lửa nổi lên, người đàn ông màu xám cũng chịu một chút ảnh hưởng, như là cơ thể hơi co lại, da dẻ xuất hiện từng vết rạn nhỏ bé không đáng kể.
Đương lúc bọn họ định động thủ, người đàn ông màu xám động.
Hai người bên cạnh cũng đã để ý từ sớm, vẻ tò mò cùng nghi hoặc lại càng thêm đậm. Nhưng hiện tại đang ở trạng thái chuẩn bị bùng nổ đánh nhau, vì thế tạm gác lại, ánh nhìn lại hướng về người đàn ông màu xám. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm sao? Những người như chúng ta cũng đều giống người bình thường đấy thôi, tất nhiên là trước lúc đánh nhau.” Anh nông dân kì quái nhìn, không hiểu tại sai người thanh niên lại nói lời ấy.
“Hiện tại cảm nhận được rõ ràng sao? Anh bạn này… không có mật chất!”
【Nông dân】
Sát cơ!
Không khí đột ngột rơi vào trong lúng túng, cuối cùng vẫn phải là ông chú trung niên mở lời hoá giải:
Lời dứt, bầu trời lại nổi lên một màu máu đỏ rực.
Tro liên tục rơi, nhưng bất cứ mảnh nào chạm đến dưới mặt nước biển đều cấp tốc biến mất.
Người thanh niên bật cười, lại cực kỳ ngông cuồng nói:
Vù…
Hai người kia cũng giật mình, nhịn không được mà thầm hít một hơi thật sâu, vì lúc kiếm xuyên qua, bọn họ hoàn toàn không thể cảm ứng được. Cực kì nguy hiểm, vì đồng nghĩa với trường hợp gặp đánh lén mà không đưa ra động tác phản chế kịp thời thì có thể đi đầu thai được rồi.
Hắn gật đầu với đám người, cũng nhận được gật đầu đáp lại. Nhiều người có thể sẽ bảo hắn làm bộ người trên người, hỗn láo, nhưng thật sự tính nết hắn như thế, hướng nội, khả năng giao tiếp bình thường, chưa đến mức sợ sệt không đáp lại một câu.
Người thanh niên chỉ cười không nói.
“Lão Viện trưởng.”
Nó cực kì to lớn, đường kính ước chừng hơn mười mét, ánh sáng cũng là màu đỏ rực.
Rào rạt…
“Cũng đúng. Vậy còn Hội thánh đức thì sao? Con có ý nghĩ như nào?”
Nó… tràn đầy xung quanh, không nơi có thể trốn, không đường có thể chạy!
Ba người gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dù rằng nhiều lời muốn nói, nhưng đợi đến lúc giải quyết nguy cơ đã.
Một tia sét lặng yên không một tiếng động đánh xuống.
“Vậy sao, thực sự là anh mày không cảm thấy gì.”
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ.)
.
“Không phải, khi em nhìn anh bạn này, thấy không giống. Khó để nói rõ, nhưng giống như là ‘đồng loại’ ấy, không giống chúng ta.”
Quang Siêu nhìn hư ảnh kiếm trong tay mình, nhẹ nói:
Nhưng Chức Nghiệp giả tồn tại đủ các loại tình huống oái oăm có thể bất ngờ xảy ra, thí dụ như ba người bọn họ, dính phải lời nguyền.
“Ở trong nước ngoại trừ người kia còn có ai có khả năng nữa sao?”
Phải biết, lão Bộ trưởng rất nhiều lần cầu trợ giúp, nhưng cũng không thấy bọn họ đồng ý lấy một lần, lần này thế mà được ‘mời’ xuống?
Rõ ràng mày mới là boss ở đây!
Quang Siêu lại bắt đầu đọc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Biết rằng càng ra xa đất liền thì ưu thế cho nhóm mình càng giảm, Quang Siêu không chần chờ thêm nữa, tay phải cầm kiếm vung về phía sau, ngắm chuẩn, rồi dùng lực ném mạnh, cực kì chính xác xuyên qua kẽ hở giữa anh nông dân và người thanh niên, mục tiêu rõ ràng.
“Thiên địa chi sở bất dung!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Và tất cả những kĩ năng kia đều là chiêu cuối cùng, không phải nói cũng biết bọn họ đều đang dốc hết toàn lực!
Tiếng nổ, tiếng sáo, đàn cá, tương ứng với ba loại nghề nghiệp đặc biệt:
Máu thấm bùa chú, bắt đầu lan đến những kí tự kì quái ở phía trên.
Khó hiểu.
Vì,
“Mời? Ai có thể?” Ông lão cực kì ngạc nhiên.
【Thợ rèn】
Kéo vạt áo dài, lấy ra một xâu tiền xu, ước chừng có khoảng mười cái, mỗi viên đều được in bốn chữ: Thuận Thiên Nguyên Bảo.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chạy?
Quang Siêu không dám làm bừa vì một chiêu khốn địch lúc nãy đã ngốn một nửa lượng năng lượng tích chứa, nên để ổn thoả một điểm hắn mới nhờ ba người kia ‘tạo cơ hội’ nhưng không ngờ lại không dùng.
Dù rằng hiếm khi ra ngoài, nhưng Quang Siêu cũng không phải kẻ ngốc. Hắn thấy ba người này lù lù bất động ở đây, tất có điểm kỳ quặc, nên trước khi nhảy ra đánh một trận sảng khoái, hắn hướng nhóm ba người hỏi:
Hắn lại nói với đám người:
Ù ù…
Không có lý do gì khác, đừng nhìn tạo hình chán nản, bọn họ đều có người cần bảo vệ.
Ông lão ngồi trên ghế sofa, trầm mặc một lúc, mãi sau mới lên tiếng:
“Thật có cảm giác này.” Ông chú trung niên cũng đưa ra lời đồng tình.
“Phế thần, không lên nổi thần toạ bị đoạ xuống, giờ lại như con c·h·ó cút xuống ‘đây’ mơ tưởng xây thần điện!” (đọc tại Qidian-VP.com)
.
“Dù chỉ là hai câu… nhưng…”
“Đứng lại!” x4
Ba người không chần chờ chút nào gật đầu, bắt đầu màn trình diễn của bọn hắn.
Tiếng sấm chợt nổ mà không báo trước, khiến cho lồng ngực đám người run rẩy, từ làn da cũng có thể cảm nhận được không khí đang run nhè nhẹ.
Đám người đều hiện lên suy nghĩ như thế, ánh mắt mang theo kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn về phía Quang Siêu.
Mà người đang thu được tâm điểm chú ý, dù chỉ có ba người, Quang Siêu, nôn ra một ngụm máu.
Người thanh cười lớn, nước mắt hơi rịn ra, chúng tỏ tâm tình của hắn lúc này, cực kì buồn cười, cực kì khoái trá!
Không đến năm giây, thứ kia ngoi lên mặt nước, kèm theo một tiếng ngâm xướng lạ kì, một cột nước cực mạnh bắt đầu phun ra.
Trong ánh chớp sáng quắc, tiếng rồng gầm thét như ẩn như hiện, để cho đám người không nhịn được mà nổi lên da gà, sống lưng phát lạnh.
Người thanh niên lắc đầu, nói luôn đáp án, tránh ông lão nghĩ đi quá xa:
Hư ảnh dần hiện lên, mang hình hài của một thanh kiếm dài.
Trời đất đột nhiên đen lại, sấm rền vang vọng bốn bờ, chớp lấp loé ánh bạc chiếu sáng khắp không gian.
“Sẽ không, bọ họ đều biết. Thệ ước năm xưa sẽ không để bọn họ giở trò.”
Mười đồng xu bắt đầu run rẩy kịch liệt, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn, kích động.
(Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
“Vậy bên ngoài nước sẽ có gì đó mò đến sao?”
Nghĩ vậy, cũng không chần chờ thêm nữa, lấy từ vạt áo bên hông một tấm bùa, hắn cắn đầu ngón trỏ, nhỏ một giọt máu.
Ông lão vỗ trán một cái, đã hiểu, lại cười, nhưng lời mang đầu buồn rầu cùng hoài niệm nói:
Gã nhanh chóng gia tăng khoảng cách, định hướng ra biển.
Xa xa…
Đương lúc ba người tán nhảm, Nguyễn Quang Siêu đã đến bên cạnh. Liếc nhìn bọn họ đứng trên mặt nước, hắn cũng có chút tò mò tại sao lại làm được, nhưng tình hình hiện tại không cho hắn cơ hội nên đành để sau.
“Có lẽ, thứ này có thể làm được.”
Đó là lý do vì sao nhiều người, thí dụ như Minh và Khánh, dù không phải hạng người sợ c·h·ế·t, nhưng nguy hiểm như thế, bọn họ vẫn còn ràng buộc thân tình nên cũng chỉ đành nghĩ đến rời đi, dù rằng Bộ quản lý có điều lệ sẽ chú ý người nhà liệt sĩ.
Nhưng bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, sợ rằng nếu không xử lý đợi lúc nó từ ngoài biển rồi mò về thì sẽ có người sặp xui xẻo, không chỉ ở tài, mà còn ở mệnh.
Nếu có ai hỏi lý do?
Anh nông dân lau mồ hôi, gãi đầu, một mặt chất phác cười:
“Ài, đúng là đã đến tuổi rồi, suy nghĩ không còn linh mẫn như trước nữa.”
Hướng nội, thích tự thu hẹp lại chính mình, chứ không phải là sợ hãi giao tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.