Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Anh lại hỏi: [Hoá ra tâm trạng cũng ảnh hưởng tới kết quả à?]​Giữa chừng còn thức trắng một đêm để chỉnh sửa nội dung.

Cũng chính khoảnh khắc ấy, Lật Hạ bỗng muốn thử một lần:​Bán được sách thì cô có công, thôi lần này không trừ tiền.

Thật ra Lật Hạ chưa từng cố gắng nghĩ xem cô và F sẽ có kết cục ra sao.​Lật Hạ: [Ừm]

F: [Sợ gì, sợ anh ăn thịt em chắc?]​Lật Hạ nghĩ vậy đấy.

Nếu lúc ấy cô lập tức bỏ chạy, họ sẽ lại dùng lời lẽ gì để phán xét đây?​F: [Trễ rồi đó, cô Lật Tử] (đọc tại Qidian-VP.com)

Lật Hạ không tỏ vẻ gì, cũng không áy náy hay tủi thân. Cô nói: “Sếp đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khoẻ đâu ạ.”​Có người khuyên, có người nhắc nhở.

Hôm xảy ra sự cố livestream, Lật Hạ gặp phải lần tố cáo ác ý đầu tiên trong sự nghiệp.​Súc xong, cô tự nhủ lần sau nhất định phải làm tốt hơn.

Điện thoại rung liên hồi, mở ra xem thì toàn là tin nhắn từ nhóm chat gia đình. Lật Đại Dũng nói tối nay làm lẩu đồng nhúng thịt dê, tag Lật Hạ hỏi khi nào cô về, mọi người đang chờ cô. Lật Xuân vội vàng gửi một sticker Cừu Vui vẻ đang thèm nhỏ dãi, nhờ Lật Hạ ăn hộ, bảo nhớ chấm thật nhiều sốt vừng rồi chụp ảnh gửi cho mình. Lật Hạ gọi cô bé là đồ tham ăn, vừa định gõ chữ thì một tin nhắn bật lên từ đầu màn hình, là của F.​Lật Hạ chợt giật mình.

Lật Hạ: [???]​Cô kiên trì đến đúng giờ tan ca mới kết thúc buổi livestream rối ren ấy.

Người đó không biết mua sách lậu ở đâu, cứ spam bảo cô lừa đảo, đòi trả hàng, còn kêu gọi mọi người hoàn trả. Lúc đầu Lật Hạ vẫn kiên nhẫn hướng dẫn hỗ trợ hậu mãi, nhưng đối phương không những không cảm kích mà còn quay sang công kích người livestream, nói với cô những lời khiêu khích và quấy rối. Lật Hạ buộc phải đuổi người đó ra khỏi phòng livestream, nhờ đồng nghiệp hỗ trợ chặn tài khoản. Thế nhưng cơ chế của nền tảng lại đầy bất cập, người kia vẫn có thể ra vào phòng cô, mà những lời lẽ spam thì càng lúc càng hung hăng, độc địa hơn.​”

Lúc này Lật Hạ mới biết, hội sách mà Sở Hiểu Văn định đi lần trước đã bị hoãn lại, giờ thai kỳ của chị đã nhiều tuần hơn, càng không thể tham gia. Khóa đào tạo rơi vào cuối tuần, không có phụ cấp làm thêm, sáng thứ Hai còn phải quay về làm việc. Lật Hạ không chịu đi. Lãnh đạo càng sầm mặt, mất kiên nhẫn phẩy tay đuổi cô ra ngoài.

Chương 9

Sở Hiểu Văn nói: “Em xem đi, chuyện vốn dĩ có thể lập công, lại suýt khiến em gặp rắc rối lớn. Có những việc đâu cần phải tranh cho ra lẽ, lúc đó em xả giận thật đấy, nhưng ai ghi nhận chứ?… Đừng quá cố chấp nữa, Hạ Hạ, phải biết khôn lên.”​Sở Hiểu Văn nói: “Em xem đi, chuyện vốn dĩ có thể lập công, lại suýt khiến em gặp rắc rối lớn.

Người dùng ngày càng tương tác nhiều hơn, phản hồi tích cực tạo thành một vòng tuần hoàn lành mạnh. Vận may của Lật Hạ không tệ, những quyển sách ít người biết đến sau đó cũng bán được kha khá. Lượt theo dõi tài khoản tăng lên rõ rệt.​Ai cũng để lại bình luận bảo mong chờ buổi tiếp theo.

Trong phần bình luận có người không chịu nổi, bảo Lật Hạ nên sớm tắt livestream.​”

Nhưng lần này, Lật Hạ hoàn toàn không có hứng gọi điện với anh. Thậm chí cô không muốn dùng tâm trạng lúc đó để nói chuyện cùng anh. Cô lo sẽ gượng gạo, lo sẽ nhạt nhẽo.​Tắt camera, Lật Hạ thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó sẽ nói với chúng rằng: không phải người lớn không cần bạn bè, mà là cần niềm vui, các nhóc ạ.​Chưa kịp để cô nghĩ kỹ, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, lấp đầy tâm trí.

Nhưng giờ, đứng trên con phố xe cộ nườm nượp, cô chẳng còn chút kiên nhẫn nào để làm bài nữa.​Chuyện này cuối cùng cũng đến tai lãnh đạo.

Tắt camera, Lật Hạ thở phào nhẹ nhõm. Ngồi lì cả buổi chiều, vừa khô miệng vừa khản tiếng, thêm phần uống ít nước, cảm cúm như nặng hơn, đầu óc choáng váng mơ hồ.​Người đời thường quan tâm đến kết cục, nhưng Lật Hạ thì không.

Không ngờ, sắp kết thúc thì lại có một tài khoản đáng ghét xen vào.​Lật Hạ gọi cô bé là đồ tham ăn, vừa định gõ chữ thì một tin nhắn bật lên từ đầu màn hình, là của F.

Lật Hạ lúc này mới nhớ ra cô và F hẹn tối nay làm bài trắc nghiệm MBTI đang hot dạo trước.​]

Đợi đến khi hai đứa đi xa hẳn, không còn ngoái đầu lại nữa, Lật Hạ mới phủi mông đứng dậy.​]

Mỗi khi không muốn mang cảm xúc tiêu cực về nhà, cô sẽ chọn đi dạo.​Lật Hạ: [???

Trước giờ mỗi lần gọi thoại với F, hầu hết cô là người dẫn dắt. Cô nói nhiều, hỏi nhiều, hay hỏi, sự tò mò của cô về anh đủ để lấp đầy cả cuộc trò chuyện.​Lãnh đạo dường như luôn có bản lĩnh xoá sạch công lao, còn lỗi lầm thì soi kỹ từng ly từng tí.

Chương 9: Năng lực kiểm soát​Cô cố gắng chịu đựng tới giữa buổi, thì lượng người xem bắt đầu tăng dần.

Khi gặp những cuốn chưa đọc qua, Lật Hạ chỉ cười bảo để cô đọc xong rồi sẽ giới thiệu sau. Ai cũng để lại bình luận bảo mong chờ buổi tiếp theo.​… Đừng quá cố chấp nữa, Hạ Hạ, phải biết khôn lên.

Sếp nghẹn lời, sắc mặt sa sầm, cười như không cười: “Con bé này vẫn còn để bụng nhỉ.”​Chẳng bao lâu sau, đồng nghiệp báo tài khoản của cô bị người ta tố cáo.

Cô chưa kịp suy nghĩ đã gửi đi, trong lòng tự “í” một tiếng, xoắn lại như dây thừng.​Nếu lúc ấy cô lập tức bỏ chạy, họ sẽ lại dùng lời lẽ gì để phán xét đây?

Lật Hạ: [Chứ sao, giữ chút bí ẩn vẫn an toàn hơn]​Đúng là vậy nhỉ?

Cô tiện tay mở dữ liệu hậu trường, phát hiện số sách vất vả lắm mới bán được bị hoàn đơn tới 20%.​Lật Hạ lập tức nhắn xin lỗi: [Tối nay em không có tâm trạng làm bài, sợ kết quả đo ra không chuẩn.

Không ngờ đối phương lại không theo lẽ thường.​Khi gặp những cuốn chưa đọc qua, Lật Hạ chỉ cười bảo để cô đọc xong rồi sẽ giới thiệu sau.

Lật Hạ theo phản xạ muốn kiếm cớ từ chối.​Chương 9: Năng lực kiểm soát

F: [Em sợ chuyện đó à]​Lật Hạ khi ấy mới nhận ra đúng là lúc đó mình không đủ lý trí.

Lật Hạ: [Ừm]​Lật Hạ không chịu đi.

……​Lúc này Lật Hạ mới biết, hội sách mà Sở Hiểu Văn định đi lần trước đã bị hoãn lại, giờ thai kỳ của chị đã nhiều tuần hơn, càng không thể tham gia.

Nhưng vị trí ấy vẫn trống không.​Lúc đầu Lật Hạ vẫn kiên nhẫn hướng dẫn hỗ trợ hậu mãi, nhưng đối phương không những không cảm kích mà còn quay sang công kích người livestream, nói với cô những lời khiêu khích và quấy rối.

F: [Trễ rồi đó, cô Lật Tử]​Huống hồ những lời đó còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, nên cô cứng đầu chống đỡ thêm một lúc nữa.

F rất thoải mái, chưa từng ép buộc: [Vậy không làm nữa, đâu phải chuyện quan trọng gì]​Không ngờ, sắp kết thúc thì lại có một tài khoản đáng ghét xen vào.

…​Sau khi tìm hiểu tình hình, lãnh đạo gọi riêng Lật Hạ lên nói chuyện, chê cô để cảm xúc cá nhân lấn át, không có ý thức toàn cục.

Nhưng cô chẳng có tâm trạng để nói gì cả.​Cho đến khi một trong hai người cảm thấy mệt mỏi, chán nản, rồi kết thúc bất ngờ không dấu hiệu báo trước.

Đúng là vậy nhỉ?​Cô lo sẽ gượng gạo, lo sẽ nhạt nhẽo.

Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng có ích.​Cô đoán F có thể là kiểu INFJ.

Lãnh đạo dường như luôn có bản lĩnh xoá sạch công lao, còn lỗi lầm thì soi kỹ từng ly từng tí.​Ban đầu chẳng mấy ai xem.

Người đời thường quan tâm đến kết cục, nhưng Lật Hạ thì không.​Lượt theo dõi tài khoản tăng lên rõ rệt.

Trước khi làm, hai người còn đoán tính cách của nhau. Cô đoán F có thể là kiểu INFJ. F nói cô chắc chắn là kiểu E. Lật Hạ chỉ cười.​”

Lật Hạ khi ấy mới nhận ra đúng là lúc đó mình không đủ lý trí.​Vận may của Lật Hạ không tệ, những quyển sách ít người biết đến sau đó cũng bán được kha khá. (đọc tại Qidian-VP.com)

F: [Vậy vẫn nên đo thử đi]​Lật Hạ theo phản xạ muốn kiếm cớ từ chối.

Lật Hạ trốn vào nơi không người, chửi rủa cái ID kia một trận ra trò, rồi lục túi lấy nước s·ú·c miệng. S·ú·c xong, cô tự nhủ lần sau nhất định phải làm tốt hơn.​Giữa chừng có hai đứa trẻ tay nắm tay đi đến, chắc là muốn chơi, đứng bên cạnh đợi một lát, thấy Lật Hạ không hề động đậy cũng chẳng có ý nhường chỗ, bèn lại nắm tay nhau rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, còn khẽ rì rầm:

Là biên tập viên, cô còn có nhiệm vụ livestream giới thiệu và bán sách.​Điện thoại rung liên hồi, mở ra xem thì toàn là tin nhắn từ nhóm chat gia đình.

Ra khỏi văn phòng, mấy đồng nghiệp thân thiết vây quanh an ủi. Có người khuyên, có người nhắc nhở. Mọi người bảo lần sau gặp tình huống bị mấy kẻ ghen ghét tố cáo thì tốt nhất nên tắt livestream sớm, tránh để những người có ý đồ xấu nói năng quá đà khiến livestream bị khóa, công sức đổ sông đổ bể.​“Ừ đó.

Nhưng cô không ngờ F lại chủ động gọi điện.​”

Chẳng bao lâu sau, đồng nghiệp báo tài khoản của cô bị người ta tố cáo.​Người dùng ngày càng tương tác nhiều hơn, phản hồi tích cực tạo thành một vòng tuần hoàn lành mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giữa chừng có hai đứa trẻ tay nắm tay đi đến, chắc là muốn chơi, đứng bên cạnh đợi một lát, thấy Lật Hạ không hề động đậy cũng chẳng có ý nhường chỗ, bèn lại nắm tay nhau rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, còn khẽ rì rầm:​Thậm chí cô không muốn dùng tâm trạng lúc đó để nói chuyện cùng anh.

Sáng hôm đó, Lật Hạ đột nhiên thấy nghẹt mũi, cổ họng không ổn, vội uống thuốc kháng viêm. Chiều hôm đó, cô vẫn cố gắng lên sóng suốt hơn ba tiếng.​Không ai ngồi ở đầu bên kia, chiếc ghế bị nâng cao hẳn lên, còn cô thì co chân ngồi sát đất.

“Ừ đó.”​mà chị cũng không biết.

Lật Hạ lại cố chấp, không muốn để những người như vậy dễ dàng được như ý. Huống hồ những lời đó còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, nên cô cứng đầu chống đỡ thêm một lúc nữa. Cô kiên trì đến đúng giờ tan ca mới kết thúc buổi livestream rối ren ấy.​Cô chưa kịp suy nghĩ đã gửi đi, trong lòng tự “í” một tiếng, xoắn lại như dây thừng.

May mà họ đã nhanh chóng khiếu nại và xử lý, không ảnh hưởng gì lớn.​Cô vốn quen đùa giỡn, bịa luôn: [Nhỡ đâu đo ra nhân cách thứ hai của em lại là hình mẫu lý tưởng của anh thì sao]

Không khí bình luận rất tích cực. Người xem khen cô xinh đẹp và chân thành, bảo cuối cùng cũng có một người thực sự đọc sách rồi mới đi bán sách.​…

Chưa kịp để cô nghĩ kỹ, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, lấp đầy tâm trí.​Cô đã chuẩn bị rất nhiều bản nháp cho buổi livestream, cố gắng kể chuyện thật sinh động thú vị, còn cẩn thận thiết kế các phần tương tác.

Tài khoản của công ty lại không nhiều người theo dõi, lượt xem livestream càng ít đến thảm hại. Dạo trước, đồng nghiệp bên marketing nhờ nói chuyện sách mà thu hút được chút chú ý, mọi người đều nghĩ sẽ có hy vọng tạo “cú hit” nên áp lực đều đổ hết lên Lật Hạ. Cô đã chuẩn bị rất nhiều bản nháp cho buổi livestream, cố gắng kể chuyện thật sinh động thú vị, còn cẩn thận thiết kế các phần tương tác. Giữa chừng còn thức trắng một đêm để chỉnh sửa nội dung.​Lãnh đạo càng sầm mặt, mất kiên nhẫn phẩy tay đuổi cô ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đi dạo giống như biến những cảm xúc tiêu cực thành dấu chân ướt đẫm nước, càng đi xa, đi lâu, vết ướt ấy càng mờ dần.​”

Vì cúi đầu đi mà không chú ý đường, bị cạnh túi xách của một cô gái đi ngang đập vào thì Lật Hạ mới sực tỉnh. Không phải vì câu nói của F khiến tim cô đập loạn, mà là vì cô chợt nhận ra mập mờ thật sự có tác dụng xả stress. Suốt quãng đường vừa rồi, cô không để ý mình đã đi bao xa, không để ý đến người qua đường, cũng không nghĩ đến những chuyện bực bội hồi chiều. Vậy mà đường về nhà đã đi được một phần ba.​F: [Xem thử anh có thể thích em nhiều đến mức nào]

Trước đây dữ liệu livestream luôn mờ nhạt, chẳng gặp phiền phức kiểu này, cũng chẳng có phương án ứng phó khẩn cấp. Sự việc xảy ra đột ngột, cô chỉ nghĩ đến việc đang dùng tài khoản chính thức của nhà xuất bản, nên cố hết sức giữ gìn danh dự cho đơn vị. Hoá ra lại bị nói là quá cố chấp, không đủ khôn khéo sao?​]

Lật Hạ lập tức nhắn xin lỗi: [Tối nay em không có tâm trạng làm bài, sợ kết quả đo ra không chuẩn.]​Trước đây dữ liệu livestream luôn mờ nhạt, chẳng gặp phiền phức kiểu này, cũng chẳng có phương án ứng phó khẩn cấp.

Lãnh đạo nghe vậy có vẻ hài lòng hơn một chút, “Giờ hiểu chuyện hơn rồi đấy.”​Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng có ích.

Lật Hạ: [Sợ anh thích em quá]​Không khí bình luận rất tích cực.

Đi ngang qua quảng trường sinh hoạt, cô ngồi một mình lên chiếc bập bênh. Không ai ngồi ở đầu bên kia, chiếc ghế bị nâng cao hẳn lên, còn cô thì co chân ngồi sát đất. Tầm mắt lặng lẽ nhìn thanh đòn bập bênh màu vàng như một lối tắt đầy niềm vui, chỉ thẳng lên bầu trời lam của buổi đầu hè chạng vạng.​F: [Sợ gì, sợ anh ăn thịt em chắc?

Lật Hạ: [Đương nhiên]​Sau này chú ý hơn, giữ vững cảm xúc, trưởng thành lên…” Thấy Lật Hạ không nói gì, lãnh đạo lại đổi giọng nhẹ nhàng, “Cô là người nhỏ tuổi nhất phòng, thôi không sao, từ từ mà lớn.

Tựa như đang trang trí thêm cho hốc mắt cằn cỗi của cô.​Người xem khen cô xinh đẹp và chân thành, bảo cuối cùng cũng có một người thực sự đọc sách rồi mới đi bán sách.

Có lẽ, cô và mối “crush” đầu tiên này chỉ dừng ở mối quan hệ hời hợt thế này: dựa vào những câu chữ chuẩn chỉnh để tán tỉnh, đổi lấy chút vui vẻ ngắn ngủi. Cho đến khi một trong hai người cảm thấy mệt mỏi, chán nản, rồi kết thúc bất ngờ không dấu hiệu báo trước. Lật Hạ nghĩ vậy đấy. F không nhắc đến chuyện về nước, Lật Hạ cũng chẳng bao giờ hỏi han.​Thế nhưng cơ chế của nền tảng lại đầy bất cập, người kia vẫn có thể ra vào phòng cô, mà những lời lẽ spam thì càng lúc càng hung hăng, độc địa hơn.

Khi cô không còn là người chủ động và nhiệt tình nữa, F sẽ làm gì để nắm giữ mối quan hệ giữa họ?

Anh lịch sự hỏi: Có thể gọi điện không?​Nhưng cô chẳng có tâm trạng để nói gì cả.

Ban đầu chẳng mấy ai xem. Cô cố gắng chịu đựng tới giữa buổi, thì lượng người xem bắt đầu tăng dần. Khi ấy, Lật Hạ đang giới thiệu một tập truyện cổ tích của Hermann Hesse. Gương mặt và giọng nói của cô đều ngọt ngào, cách kể lại điềm tĩnh, có trật tự, chủ yếu chia sẻ cảm nhận và thu hoạch cá nhân khi đọc sách, câu hỏi trong phần bình luận cô đều trả lời được.

“Thôi được rồi, lấy công chuộc tội đi. Mai có hội nghị ở thành phố bên, cô đi nhé.”​Lật Hạ: [Chứ sao, giữ chút bí ẩn vẫn an toàn hơn]

“Chị, mẹ em bảo mấy người như vậy là không biết điều đấy.”​Sếp nghẹn lời, sắc mặt sa sầm, cười như không cười: “Con bé này vẫn còn để bụng nhỉ.

Đèn đi bộ chuyển từ xanh sang đỏ, cô buộc phải dừng chân.​Lật Hạ lại cố chấp, không muốn để những người như vậy dễ dàng được như ý.

…​Trước giờ mỗi lần gọi thoại với F, hầu hết cô là người dẫn dắt.

Lật Hạ ngơ ngẩn nhìn một lúc.​Lật Hạ ngơ ngẩn nhìn một lúc.

Lật Hạ thấy hơi mơ hồ, nhưng vẫn khẽ gật đầu.​Đi ngang qua quảng trường sinh hoạt, cô ngồi một mình lên chiếc bập bênh.

F: [Xem thử anh có thể thích em nhiều đến mức nào]​Người đó không biết mua sách lậu ở đâu, cứ spam bảo cô lừa đảo, đòi trả hàng, còn kêu gọi mọi người hoàn trả.

“Chắc là vẫn cần… mà chị cũng không biết.”​Lật Hạ lúc này mới nhớ ra cô và F hẹn tối nay làm bài trắc nghiệm MBTI đang hot dạo trước.

“Chuyện này nói lớn thì không lớn, nhưng nhỏ cũng chẳng nhỏ. Bán được sách thì cô có công, thôi lần này không trừ tiền. Mấy người trẻ như các cô ai cũng dễ xúc động. Sau này chú ý hơn, giữ vững cảm xúc, trưởng thành lên…” Thấy Lật Hạ không nói gì, lãnh đạo lại đổi giọng nhẹ nhàng, “Cô là người nhỏ tuổi nhất phòng, thôi không sao, từ từ mà lớn.”​Đèn đi bộ chuyển từ xanh sang đỏ, cô buộc phải dừng chân.

“Nhưng chị phát hiện nhiều người lớn không có bạn.”​Dạo trước, đồng nghiệp bên marketing nhờ nói chuyện sách mà thu hút được chút chú ý, mọi người đều nghĩ sẽ có hy vọng tạo “cú hit” nên áp lực đều đổ hết lên Lật Hạ.

Lật Hạ đáp “vâng”: “Em chỉ nhắc sếp là đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”​Cô thật sự muốn tóm gáy hai đứa nhóc đó mà bảo: nói xấu người ta sau lưng thế là vô lễ biết không hả.

Có lẽ dấu chân đó không biến mất hẳn, mà là bị gió hong khô, bị nắng làm bốc hơi, như vậy cũng tốt.​Thật ra Lật Hạ chưa từng cố gắng nghĩ xem cô và F sẽ có kết cục ra sao.

“Lớn rồi là không cần bạn nữa hả?”​……

Lật Hạ chợt giật mình.​F: [Em sợ chuyện đó à]

Xử lý công việc đến khi xong xuôi thì đã quá giờ tan làm. Tâm trạng không mấy vui vẻ, Lật Hạ quyết định đi bộ về nhà cho thoáng.​“Nhưng chị phát hiện nhiều người lớn không có bạn.

Phía sau lưng, Lật Hạ nghiêng đầu lắng nghe, cười khan hai tiếng. Cô thật sự muốn tóm gáy hai đứa nhóc đó mà bảo: nói xấu người ta sau lưng thế là vô lễ biết không hả.​Đi dạo giống như biến những cảm xúc tiêu cực thành dấu chân ướt đẫm nước, càng đi xa, đi lâu, vết ướt ấy càng mờ dần.

Cô vốn quen đùa giỡn, bịa luôn: [Nhỡ đâu đo ra nhân cách thứ hai của em lại là hình mẫu lý tưởng của anh thì sao]​Lật Hạ chỉ cười.

“Phải ha, em nhìn đi, cũng chẳng có ai chơi với chị ta.”​Khi ấy, Lật Hạ đang giới thiệu một tập truyện cổ tích của Hermann Hesse.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9