Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


"Ối giồi ôiii, ngại ghê, nhưng hình như tôi nhớ cô là người đại diện hay xúi nghệ sĩ xào CP với nghệ sĩ khác nhất mà nhỉ?”

Cô bạn sản xuất phim của tôi bình luận bên dưới.

Chương 6

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.

Đến đoạn Trần Tứ về nhà chung cùng tôi nói về vấn đề “giường chiếu”, trường quay cười đến mức ná thở..

“Ừm, sau khi chuyển đi chị vẫn chưa quay lại đây lần nào.”

An Khả Ngưỡng có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Là An Khả Ngưỡng đang gọi.

"Quay chương trình?"

Tôi thở dài.

Ủa khoan, dừng lại khoảng chừng là hai giây?

Tôi nhỏ giọng nói với camera man: “Em sợ quay chụp ở nhà riêng không an toàn.”

Sau khi tập đầu tiên được biên tập xong xuôi, khách mời thường trú được tổ chương trình mời vào trường quay.

Thời điểm Trần Tứ dùng chăn bông làm nệm lót xuống sàn, lúc ngủ say còn thản nhiên cuộn lại, An Khả Ngưỡng cười không nổi nữa.

Tôi quay người định vào nhà thì cậu ta nắm lấy tay áo tôi.

Chỉ những người quen thuộc với An Khả Ngưỡng mới biết, biểu hiện của hắn như vậy là đang chửi thầm, anh có biết phép lịch sự không vậy? Loại câu hỏi vô duyên như vầy mà đem đi hỏi tôi ư?

“Bà chủ?” Chị giúp việc dụi dụi mắt nhỏ giọng nói: “Sao cô lại về vào lúc này? Ông chủ…”

Khóe miệng cậu ta nhếch lên, không nói gì nữa. Trông cậu chàng xem chừng vui vẻ lắm.

Tôi vội vàng rút tay lại.

"Ôi, xem người khác yêu đương thật là thú vị mà.”

Ngay lập tức, giang cư mận dậy sóng. Trên mạng, đủ loại hashtag tung tin An Khả Ngưỡng yêu đương lôi kéo nhau lên top đầu. Nào là Ôn Ninh, nào là Phùng Du. Ôi thôi, như một nồi cháo heo.

"Ừm." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi chương trình phát sóng, cảnh đầu tiên là cảnh tôi và Trần Tứ ai làm việc nấy.

Camera man theo chúng tôi đến tận biệt thự trước đây của tôi và An Khả Ngưỡng.

Uầy, hơi gầy nhưng cơ bắp sờ đã đã, thân nhiệt nóng hổi…

Tối qua Trần Tứ nhường sofa bed cho tôi, còn tôi đưa cậu ta chiếc chăn hình Mary Cat để lót sàn ngủ.

An Khả Ngưỡng bật mode ảnh đế lên, vờ như rất thích rồi vỗ tay theo mọi người.

Cậu ta dụi mắt, xỏ dép lê rồi đứng dậy đi vào toilet.

Tôi xem từng cái một.

Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

Tôi nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ nói: "... Ưm, không muốn bắt máy."

Cậu ta cư xử như vậy khiến cho tôi cảm giác như đang mang sói về nhà vậy.

Ở trường quay, các khách mời cũng sẽ được đọc các bình luận trực tiếp.

Người nào đó đưa điện thoại cho tôi.

"Ảnh đế làm gì đã yêu đương, rõ ràng là anh ta đang lặng lẽ đu CP!"

11.

Thành thật mà nói, khi Trần Tứ nhắc về chuyện quá khứ, tôi có hơi sốc và xấu hổ.

Tôi đứng ở trước cửa, lấy chìa khóa ra. Nhìn ánh đèn rực rỡ chiếu qua cửa sổ phòng khách, điên cuồng cầu nguyện.

Bình luận được đăng không bao lâu, Ôn Ninh đã chặn cô ấy.

"Nói chuyện với người đàn ông khác trước mặt chồng mình cảm giác thế nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương trình này sẽ được phát sóng trực tiếp, các khách mời thường trú cũng sẽ cùng khán giả xem từng tập. Mỗi một phản ứng của khách mời cũng sẽ được tổ chương trình cẩn thận quay lại rồi biên tập, khiến cho chương trình thú vị hơn.

Tôi xoay người ôm đầu, không muốn ngồi dậy nghe điện thoại.

"Trời ơi, An Khả Ngưỡng cũng đang đẩy thuyền CP đây này!"

Cúp máy xong tôi quay lại phòng khách, ánh nắng đầu xuân vô cùng rực rỡ.

Sau đó là cảnh ở cửa hàng tiện lợi.

10.

"Cảnh này thế mà không bị cắt ư?" Chị diễn viên gạo cội sửng sốt.

Tôi mất tự nhiên sờ sờ cổ.

Lúc phát sóng trực tiếp, làn sóng bình luận ngày càng nhiều.

Màn hình vẫn tiếp tục chiếu đến đoạn kế tiếp.

“Anh ơi, mình không quay đoạn này được không?”

"Khả Ngưỡng này, với kỹ năng diễn xuất của anh, anh thấy đôi mắt của cô ấy có bao nhiêu phần là diễn?”

Bởi thế tôi hoàn toàn không có thời gian để trả lời tin nhắn.

An Khả Ngưỡng chỉ hơi nhíu mày, trên mặt không có quá nhiều thay đổi.

"Tối hôm qua lúc em gửi tin nhắn, tôi đang trên máy bay."

Nam MC khi xem đoạn đó nở một nụ cười hiền hậu.

Haiz, trước đây dù bận rộn đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng chuẩn bị hành lý thật cẩn thận cho hắn ta.

Lúc tôi ôm chiếc chăn Mary Cat xuống cầu thang, tổ chương trình còn chèn thêm câu: "Tặng chiếc chăn bông yêu thích nhất cho người mình yêu thích."

“Chị sẽ xuống ngay thôi.”

"Chào… chào buổi sáng.”

Hắn ta có cái tật lạ giường nên tôi nghĩ không dễ gì mà hắn chịu đổi sang chiếc chăn bông khác đâu.

"Ừm."

“Không sao đâu, chị tự làm được.”

Hành động này lại làm tôi nhớ tới cảm giác khô nóng khi nãy.

"Áu áuuuuu ~"

“Đang quay chương trình.” Tôi nhỏ giọng giải thích. “Anh ta có ở nhà không?”

Quay trong nhà hơi bất tiện, camera man bèn đứng ở cửa hút thuốc.

"Ủa khoan! Mary Cat đó không phải là con mèo mà An Khả Ngưỡng đã đăng lên Weibo sao!!"

Chẳng qua, không có hot search nào nhắc đến tôi.

Nghĩ đến cảnh quay đêm qua, tôi không dám lên tiếng.

Tôi quét mắt nhìn khắp nhà.

"Chào buổi sáng, Tần Thi.”

Tôi đứng dậy đi vào toilet, đóng cửa lại.

Có một điều tôi phải công nhận, hắn ta diễn quá đỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Ninh phối hợp với hắn nhịp nhàng đến mức gần như đồng thời đăng lên vòng bạn bè.

Tôi đoán An Khả Ngưỡng đã mang nó đi công tác như một thói quen. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không…không, ông chủ đi công tác rồi, chắc sáng mai mới về.”

Ồ, cậu ta hỏi điều này làm gì?

Trợ lý gửi một lèo mấy video cho tôi.

Sợi gân xanh trên trán hắn ta giật giật.

Tôi lên phòng ngủ chính trên tầng hai, loay hoay một lúc lâu trong phòng thay đồ nhưng không tài nào tìm được chiếc chăn bông dự phòng mà tôi đã cất vào.

Đầu óc trở nên trống rỗng trong vài giây.

Haha, bức ảnh này… chẳng phải đang ám chỉ tôi sao.

Trước khi vào trường quay, An Khả Ngưỡng đăng một bức hình Mary Cat lên Weibo kèm dòng chữ “Cách cô ấy thể hiện tình cảm của mình luôn muôn hình vạn trạng".

Biểu cảm trên mặt cứ như đang nói: Người thành phố đúng là chịu chơi thật.

Tôi chẳng buồn trả lời.

Chị ta thoáng thấy bóng dáng cao lớn phía sau tôi, nháy mắt nuốt những lời định nói xuống, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi.

Trời mờ mờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.

Camera man liếc nhìn Trần Tứ đang đứng trong góc.

Nhìn vào phòng ngủ chính, trên giường có chiếc chăn bông in hình Mary Cat…

Luyện tập xong thì trời cũng đã tối.

Tôi vô thức giải thích.

"Bà đây ủng hộ An Khả Ngưỡng làm hội trưởng fanclub CP Tần Tứ! Anh ta vì CP Tần Tứ mà đăng Weibo treo ảnh Mary Cat! Quá dữ!".

“Báo tổ chương trình cắt đoạn này.” Trần Tứ nói.

Tôi sực tỉnh, quay lại liếc nhìn camera đang hoạt động ở trong góc.

Trần Tứ mỉm cười nhìn tôi loay hoay ôm một túi chăn dày thật lớn hình Mary Cat từ từ bước xuống lầu.

Tôi hơi sửng sốt.

“Tôi vào lấy ít đồ rồi đi, chị cứ đi ngủ đi.”

Cậu ta ngoan ngoãn buông tay ra.

Nhưng mà hình như tôi hơi xu. Chưa kịp mở cửa vào, người từ bên trong đã đẩy cửa ra.

"Có một số người nhìn thì thấy chững chạc" Chị diễn viên gạo cội phẫn nộ, "Không ngờ lại ở hậu trường đu CP, đã vậy còn đăng tải lên Weibo."

Khi đi ngang qua tôi, Trần Tứ nói nhỏ:

"Thi Thi, nghe lời, trả lại chăn hoặc em về với tôi."

Hô hấp bên kia có chút dồn dập, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng.

Trên đường đi, tôi lén gửi tin nhắn cho An Khả Ngưỡng thì phát hiện ra rằng hắn ta đã chặn tôi từ đời nào.

Chiếc chăn này chưa bao giờ là chiếc chăn tôi thích nhất. Người thích nó nhất lại là An Khả Ngưỡng.

Ấy vậy mà hắn ta vẫn giữ nguyên được nụ cười và không nói gì.

Nhưng với tài cắt ghép, chỉnh sửa của tổ chương trình, tôi cứ như một cô gái ngây thơ thuần khiết mới biết yêu, hoàn toàn phơi bày tâm trí trước mặt người mình thích.

Camera gắn trên trần nhà trước cửa toilet chuyển động, ghi lại từng bước chân của cậu ta.

Cậu ta gọi cả họ và tên của tôi, tốc độ không nhanh không chậm.

"Haiz, đến cả mấy anh lớn trong ngành còn lăng xê không nổi, khó trách người ta muốn xào CP để nổi tiếng. Ôi, đôi khi ngẩn ngơ tôi cũng mong có cuộc màu hồng giống người nào đó. Nhưng mà thôi, ‘hồng’ (*) kiểu vậy tôi không chịu nổi đâu."

9. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiểu ra được điều này, tôi cảm thấy người nhẹ hẫng.

"Về nhà thôi, Mèo con."

"Chăn đâu?"

"Chị ơi, chị đang lên hot search kìa.”

Biểu cảm của An Khả Ngưỡng khi xem cảnh này cũng rất tự nhiên.

Cả ngày hôm nay tôi đều cắm mặt trong phòng tập, cố gắng nghiên cứu từng động tác, tôi muốn từng cử chỉ trong điệu nhảy phải hoàn hảo nhất có thể.

Cửa nhà hắn ta ngày một rõ ràng trên màn hình, An Khả Ngưỡng sững sờ trong chốc lát, sau đó mặt mày tối sầm lại.

(*) hồng: ở đây chỉ việc nổi tiếng

Ngay khi vừa nói xong, hắn cười xoà, nhẹ nhàng xua đi bầu không khí căng thẳng. Có vẻ như khi nãy hắn lỡ miệng bộc lộ cảm xúc thật.

Trần Tứ tay đút túi, bày ra vẻ mặt như đang xem kịch mà thong thả đi sau tôi.

Khi chiếu đến cảnh Trần Tứ tập hát, người dẫn chương trình không khỏi thốt lên: “Giọng hát cậu ta quá hay rồi.”

Bọn họ biên tập đoạn này lãng mạn đến mức ngay cả tôi cũng thấy mặt mình hơi nóng.

Hồi chưa ly hôn, lúc ở nhà mỗi khi nhắc đến Trần Tứ là hắn bĩu môi khinh thường người ta ra mặt.

"Mang trả lại cho tôi."

Tôi toát mồ hôi lạnh. Ôi quỷ thần ơi, úm ba la, không phải hắn ta, không phải hắn ta.

Dường như giọng tôi có tác dụng an ủi tâm trạng của hắn.

“Hừ” một tiếng, cậu ta hỏi: “Chị ở đây lâu rồi à?”

Giang cư mận lập tức bùng nổ.

Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật. Hắn ta không có ở nhà! Hắn ta không có ở nhà!

Vầng, em là người ít khả năng nhất trong giới giải trí đấy ạ.

"Sáng nay lúc tôi về" hắn ta dừng lại một chút, "Chăn trên giường đã biến mất."

Có vẻ như đã đến lúc chấp nhận quá khứ.

"Tần Thi", hắn ta kiên quyết, "Đừng bày trò chọc giận tôi, tôi không có thời gian dỗ dành em đâu."

Ngay sau đó, một ý tưởng lạ kì chợt vụt lên trong đầu tôi.

“Chị muốn tôi giúp không?” Trần Tứ hỏi tôi.

"An Khả Ngưỡng, đó là chăn tôi tự bỏ tiền ra mua."

Tôi luyện nhảy của tôi, cậu ta chạy theo lịch trình của cậu ta.

Hắn ta hỏi tôi: "Em về rồi à?"

Mặt nạ của An Khả Ngưỡng tan ra thành từng mảnh nhỏ, hắn ta diễn không nổi nữa.

Tôi quay lại nhìn cậu ta, gương mặt cậu ta bỗng nhiên dễ thương hơn một chút, dường như sợ tôi một đi không trở lại.

An Khả Ngưỡng hơi khác lạ, hắn không nể mặt mà nói mỉa "Ai mà biết được."

Dường như Trần Tứ không biết được rằng dáng vẻ thiếu niên ngây thơ của cậu ta quyến rũ đến mức nào.

Nói xong liền hất tay người kia ra.

Camera man chán đến mức chuyển từ đứng sang ngồi một chỗ mà quay, mọi người trong tổ chương trình đều bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Tôi đứng phắt dậy chộp lấy điện thoại di động.

Phù, may là tôi và hắn ta không có chụp chung bức ảnh nào.

"Chồng" mà Trần Tứ nhắc đến là An Khả Ngưỡng hay là chính bản thân cậu ta?

Cô ấy nhắn tin cho tôi: "Trời m.á, coi nó gấp kìa há há há.”

Giọng cậu ta hơi mơ hồ, không chút phòng bị. Có vẻ như cậu chàng còn buồn ngủ lắm.

"Kiểu này chắc là thật rồi, kỹ năng diễn xuất của Tần Thi vốn không tốt mà.” Chị diễn viên gạo cội không sợ phật lòng người khác, nhưng lại vô tình đổ thêm dầu vào lửa: "Rõ ràng cô ấy diễn không nổi ánh mắt như vậy đâu, đúng không Khả Ngưỡng?”

"Alo..."

Tôi mở mắt ra liền thấy Trần Tứ trả lời điện thoại: "Chị ấy nói không muốn nghe."

Thấy tôi không thèm để ý, An Khả Ngưỡng hiếm khi tỏ ra dịu dàng.

Cậu ta mặc áo thun trắng rộng thùng thình, tóc hơi rối, thò đầu ra từ trong chiếc chăn mềm mại, mơ mơ màng màng nhìn tôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6