Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Chương 42


“Vậy cũng là ở dưới triền núi, cách khá xa đó.” Lý Thước nói.

Chương 42: Chương 42

Nàng bò lên lưng Lý Vụ, hai tay hắn nhẹ vòng qua đầu gối sau đó cõng nàng lên đi nhanh về phía trước.

Nàng do dự một lúc mới hỏi: “Liệu ngươi có gặp nguy hiểm không?”

Ngươi phải lấy ra một thứ để cảm tạ ta.”

Lý Vụ đáp cực nhanh: “Ta mà c·h·ế·t thì ngươi chính quả phụ của ta, mọi thứ của ta đều là của ngươi thì sao ngươi lại không có chỗ ở?”

Thẩm Châu Hi trợn trắng mắt mà lườm hắn rồi nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi mới là kẻ cả ngày nghĩ vớ vẩn!”

Nói không chừng giờ phút này hắn đang đi từ sân trước vào đây.

Sau đó hắn quay đầu nói với Lý Thước lúc này đã trượt xuống triền núi: “Đi xem là người nào.”

Hắn cầm lấy bội lan mới hái được sau đó bỏ đống lá già trên đó đi rồi mới bỏ vào rổ.

Nhưng hắn c·h·ế·t ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì nha dịch căn bản sẽ không quản.”

Đây vốn là lẽ thường nhưng qua miệng Lý Vụ sao nó lại ái muội, giống như nàng lo lắng cho an nguy của hắn không phải từ lập trường một bên trao đổi mà từ lập trường một người vợ yêu thương chồng mình vậy.

Chuyện thế này hình như không phải xảy ra lần đầu.

“Không sợ thì tốt.” Lý Vụ nói: “Trước kia ngươi chưa từng thấy người c·h·ế·t à?”

Trần Thiết Quải này coi như vận khí không tốt, nếu hắn c·h·ế·t trong thành thì còn có người kéo hắn tới bãi tha ma chôn.

“Chung quanh còn rơi cái gì không?” Lý Vụ hỏi.

Chỗ tẩu hái bội lan còn cách thi thể kia cả vạn dặm đó.”

“Hắn cũng không nhất định ở trấn trên, có lẽ g·i·ế·t người xong hắn đã bỏ đi rồi.”

Được rồi, đừng nói cái gì mà c·h·ế·t hay không ——

Thẩm Châu Hi giật mình: “Có người bị g·i·ế·t mà chẳng lẽ cứ để thế ư?”

Thẩm Châu Hi hoàn hồn sau đó mạnh miệng nói: “Ta mới không sợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thước dùng mũi chân gạt đám cỏ dại xung quanh sau đó lắc đầu nói: “Không có.”

Sức tưởng tượng của con người luôn có lúc được phát huy một cách siêu mạnh mẽ.

Lý Vụ nhìn thần sắc của nàng biến đổi thì hiểu rõ nói: “Tự mình dọa mình.”

Nàng lại thúc giục hai lần Lý Vụ mới dừng ở ven đường và thả nàng xuống.

“Không ngủ được.” Nàng thấp giọng nói.

“Nha môn còn không mở thì ngươi tới chỗ nào báo quan?” Lý Vụ hỏi.

Lý Côn sốt ruột cao giọng hiến kế: “Xào thịt! Xào thịt”

Hắn dùng nhánh cây thô to kia gẩy mặt của thi thể kia.

“Giả thiết cũng không được!”

Hiện giờ chân Thẩm Châu Hi nhũn ra, tâm thần không yên, cũng không rảnh lo cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.

“…… Đương nhiên đã thấy.”

“Ngươi nói nên thêu cái gì?” Lý Vụ không đáp mà hỏi lại.

Chân Lý Vụ dài, dù phải cõng nàng trên lưng nhưng bước chân vẫn như gió. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Vụ lui về vị trí của mình, ngửa mặt lên, tay gối sau đầu rồi không chút để ý nói: “Không được tìm người khác làm thay, một sợi chỉ cũng phải tự ngươi so.

Lý Thước thấy thế thì lôi kéo Lý Côn lúc này còn đang mờ mịt bước xuống con đường mòn xuống núi.

“Đệ cảm thấy hung thủ g·i·ế·t người là ai?” Nàng hỏi.

Sắc mặt nàng trắng bệch, ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt sợ hãi bất lực nhìn Lý Vụ lúc này bước một bước dài vọt tới.

Đôi mắt không sợ trời không sợ đất của Lý Vụ đúng là có tác dụng trấn an kỳ diệu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không phải cứ để dưới ánh mặt trời là được à?

“Để ngươi tự leo núi ngươi cũng chít chít, giờ ta cõng ngươi cũng chít chít, ngươi đúng là con mẹ nó đồ công chúa mà!”

Người có thù oán với hắn quá nhiều.”

Thẩm Châu Hi dừng một chút mới nói: “…… Người c·h·ế·t rồi sẽ biến thành quỷ.”

Lý Côn vui mừng nhảy nhót thét một tiếng vang dội.

Lúc này Thẩm Châu Hi bỗng thấy may mắn vì bên cạnh còn có người.

Sắc mặt Thẩm Châu Hi lập tức thay đổi.

“Ngươi đánh rắm hả?” Lý Vụ lạnh giọng mắng: “Ngươi coi lão tử là người c·h·ế·t à? Ngươi là cô dâu lão tử đào hết của cải mới cưới được về, nếu ngươi mà c·h·ế·t thì lão tử lên trời xuống đất cũng phải lôi hung thủ ra mà tẩn c·h·ế·t.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nàng được Lý Vụ cõng khi nào chứ?

“Thứ gì?”

“Không có việc gì, đừng sợ.” Lý Vụ nhẹ giọng lặp lại, tay phải nhẹ vỗ lên lưng nàng.

Lý Côn, lại đây giúp ta thái thịt.”

Mặt hắn không có biểu hiện gìkhi nhìn khuôn mặt kia sau đó còn lục lọi vật tùy thân trên người kẻ đó.

“Quỷ là từ đâu tới?”

Tay hắn có vết bầm, trước khi c·h·ế·t chắc hắn đã bị trói tay và đưa tới chỗ này.

“Hắn c·h·ế·t rồi thì nhà hắn chính là không còn ai.” Lý Vụ nói: “Cha mẹ hắn bị hắn làm tức c·h·ế·t đó.”

Lý Vụ nhìn bộ dạng nàng hồn nhiên ngây thơ ngủ một lúc lâu không rời mắt.

Trong mắt Thẩm Châu Hi thì con đường lên núi cực kỳ xa, ấy vậy mà hắn chỉ đi một lát đã qua cả đoạn đường dài.

Sắc mặt Thẩm Châu Hi ảm đạm, nàng nhớ tới thân phận không thể cho ai biết của mình.

Lý Vụ gật gật đầu nói: “Vừa lúc trong nhà còn một miếng thịt, vậy xào thịt đi.

Nếu hiện tại nàng c·h·ế·t thì cũng chẳng ai biết Việt Quốc công chúa đã c·h·ế·t.

Lý Vụ bức nàng lùi đến mép giường, hai cây chổi lông gà bị ép thành hai cái bánh tráng.

Hắn thấp giọng nói.

Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời thì Lý Vụ đã đột nhiên sán đến gần.

“Mệnh con kiến không ai để ý, mặc kệ lúc sống thế nào nhưng nếu lưu lạc thành một khối thi thể c·h·ế·t thảm thì chính là con kiến.

Trong nhà tối tăm nên Lý Vụ không phát hiện ra ánh mắt trốn tránh của nàng.

Hắn chỉ hỏi: “Ngươi lo lắng cho ta hả?”

Lý Thước không nhịn được bật cười nói: “Không đâu tẩu tử.

Đúng là thở phào ——

Dùng lời của Lý Vụ nói thì hắn thiếu chút nữa đã tiễn Thẩm Châu Hi đi.

“Xuống núi rồi nói sau.” Lý Vụ nói: “Điêu Nhi, lấy giỏ tới đây.”

Bữa tối đó nàng ăn còn ít hơn bình thường.

Thẩm Châu Hi cũng học theo hắn, hai người cùng hợp tác nên rổ bội lan càng lúc càng nhiều.

Ngay sau đó nàng như tờ giấy nhẹ rụng vào vòng tay Lý Vụ rồi bị hắn kéo từ trên mặt đất lên.

Thẩm Châu Hi bị hắn hỏi thì ngượng ngùng mạnh miệng nói: “Ta lo lắng ngươi c·h·ế·t rồi thì ta sẽ không có chỗ ở.”

“Đương nhiên là phải thêu uyên ương rồi, dưa ngốc.”

Lý Thước nói: “Đại ca, giỏ hoa trúc hoa đệ đã bỏ ra, huynh xem ăn thế nào?”

Thẩm Châu Hi nỗ lực nhớ lại, trong đầu có mấy hình ảnh đứt quãng: hoàng hôn như lửa, bóng dáng hòa vào nhau, con đường nhỏ bên bờ ruộng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vì sao?”

“Ngươi, ngươi muốn cái gì……” Nàng lắp bắp nói.

Rõ ràng không có gió lạnh nhưng Thẩm Châu Hi lại cảm thấy trong chăn lạnh căm căm.

Có thi thể ở phía sau nên nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lúc nàng xoay người lần thứ 5 thì Lý Vụ mở miệng hỏi: “Không ngủ được à?”

“Đúng không?” Lý Vụ nói: “Nếu chúng đã c·h·ế·t một lần thì lão tử có thể đánh chúng c·h·ế·t lần hai.

Ba anh em họ Lý chả có ai thèm để việc của Trần Thiết Quải trong lòng, nhưng Thẩm Châu Hi lại trước sau không thể quên được một màn nhìn thấy trên núi.

Thẩm Châu Hi cắn môi không nói lời nào.

Vụ mua bán này rất có lời nhưng Thẩm Châu Hi lại không lập tức đồng ý.

Nhưng nàng có biết thêu cái gì đâu…… Thẩm Châu Hi nỗ lực nhớ lại mớ kiến thức thêu thùa nghèo nàn của bản thân sau đó mơ màng ngủ mất.

Tuy Thẩm Châu Hi bị hắn thuyết phục nhưng lúc xử lý bội lan nàng vẫn không nhịn được nhớ tới thi thể lộ xương trắng kia.

Trên người hắn sạch sẽ, không còn một xu nào cả.”

Lý Vụ che mắt Thẩm Châu Hi rồi xoay người nàng trước khi ngồi xổm xuống trước mặt nói: “Đi lên thôi.”

Cái tay kia nhẹ nhàng chậm chạp vỗ trên vai nàng không ngừng.

Bóng tối trong phòng càng thêm xa lạ, nàng muốn nhanh chóng ngủ nhưng lại sợ lúc ngủ sẽ mơ thấy khuôn mặt Trần Thiết Quải.

Nàng hái hái sau đó bỗng chột dạ hỏi Lý Thước: “Có khi nào bội lan này hút dinh dưỡng từ thi thể kia mà lớn lên không?”

Hai người đi vào bếp nấu bữa tối, Thẩm Châu Hi thì ở trong sân mân mê đám bội lan của mình.

“Vậy thi thể kia phải làm sao đây?”

“Làm gì có vạn dặm.” Thẩm Châu Hi vẫn sợ hãi nói: “Chỉ cách vài bước dưới triền núi thôi mà.”

Thẩm Châu Hi thấy phía trước đã có nhà dân nên sợ bị người ta nhìn thấy.

Thẩm Châu Hi biết rõ đáp án cho nên nàng im miệng không nói.

“Còn sợ không?” Lý Vụ hỏi.

“Thế còn phải xem là ai bị g·i·ế·t —— Trần Thiết Quải là tên vô lại nổi danh trấn trên, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, thích đánh bạc như mạng.

Ai ngờ Lý Vụ lại nói tiếp: “… tự tay làm túi thơm bội lan.”

Thẩm Châu Hi bị hắn nhìn thì mặt nóng lên, theo bản năng tránh ánh mắt của hắn.

“…… Ta nghĩ hung thủ g·i·ế·t hại Trần Thiết Quải còn ở trấn trên nên không ngủ được.”

Lý Vụ đứng trước mặt nàng, hoàn toàn chắn thi thể kia.

Lý Vụ nhìn nàng một cái rồi nói: “Nếu trong cung có một tiểu nô tỳ mất tích thì có người quản không?”

Nếu thật sự có quỷ thì cũng nên là nó sợ lão tử.”

Hắn đứng dậy đi vào hậu viện, rất nhanh đã cầm theo hai cái rổ lớn hình tròn.

Đến chân núi rồi Thẩm Châu Hi mới ngượng ngùng kéo cổ áo Lý Vụ nói nhỏ: “…… Ta có thể tự đi rồi.”

“Ngươi không sợ quỷ ư?”

Thẩm Châu Hi ngủ ở một bên giường, hai cây chổi lông gà được đặt hoàn mỹ ở giữa để ngăn cách hai người.

Đêm đó nàng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Thẩm Châu Hi nhớ tới cung nữ bị mẫu phi đánh c·h·ế·t và thi thể tứ tán trong cấm cung vào cái ngày thành phá.

“Thêu cái gì?” Thẩm Châu Hi ngây ngốc hỏi.

Một lát sau Lý Thước ném nhánh cây nói: “Là Trần Thiết Quải ở trấn trên, hắn bị người ta thọc bảy nhát đao, c·h·ế·t vì mất máu quá nhiều.

Nàng tự giễu nói: “Nếu ta mà c·h·ế·t thì cũng chỉ là một con kiến thôi phải không?”

“Nếu đã gặp qua thì càng không có gì phải sợ.” Lý Vụ không để bụng.

“Ta chỉ giả thiết thế thôi ——”

Huyện lão gia sẽ vì một kẻ như thế mà hao tâm tốn sức tra án hả?”

“Mỗi ngày đều có rất nhiều thi thể vô danh, không ít một cái này.

Mà thiên hạ này thứ nhiều nhất chính là con kiến.” Lý Vụ nói.

Lý Thước nhặt nhánh cây từ trên mặt đất sau đó đi tới trước mặt thi thể kia và ngồi xuống.

“Hiện tại chúng ta có đi báo quan không?” Thẩm Châu Hi hỏi.

Hắn hẳn đã nhìn thấy nam thi bên dưới sườn núi nhưng hắn không hề ngừng lại mà lập tức chạy tới chỗ Thẩm Châu Hi.

“Ta muốn ngươi ——”

Một đường này nàng đều nghĩ tới một vấn đề nên lập tức buột miệng hỏi: “Cứ mặc kệ hung thủ g·i·ế·t người ư?”

“Ta muốn ——” Ánh mắt Lý Vụ sáng lập lòe nhìn chằm chằm nàng.

“Không biết.” Lý Thước lắc lắc đầu nói: “Nửa Ngư Đầu trấn đều là chủ nợ của Trần Thiết Quải, hắn vay tiền không được sẽ nhân cơ hội trộm đồ.

“Ngươi làm gì!” Thẩm Châu Hi sợ tới mức vội kéo chăn ôm chặt trước ngực.

Mọi người chỉ biết cô dâu mới của Lý Vụ đã c·h·ế·t.

“Như vậy đi ——” Lý Vụ xoay tròng mắt nói: “Ta có thể lôi hung thủ g·i·ế·t hại Trần Thiết Quải ra ngoài ánh sáng nhưng ta không làm việc lỗ vốn.

Tính xâm lược trong ánh mắt hắn quá lớn, Thẩm Châu Hi thấy mình như bị mãnh thú theo dõi, động cũng không dám động, chỉ có cổ họng là không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Hai người ầm ĩ một đường về nhà, vừa lúc thấy Lý Thước và Lý Côn bước ra từ phòng bếp.

Lý Thước ngồi xổm xuống cạnh nàng hỏi: “Tẩu tử có biết phơi bội lan thế nào không?”

“Chẳng lẽ cứ để hắn phơi thây ở đây ư?” Thẩm Châu Hi không đành lòng nói: “Nhà hắn còn có người nào không? Có lẽ cúng ta nên báo để người nhà tới mang thi thể hắn về an táng……”

Lý Vụ bỗng nhiên lật người, cứ vậy nhìn nàng, đôi mắt đen kia không chớp tí nào.

Lý Thước nhếch miệng cười nói: “Tẩu làm theo ta là được.”

Lý Vụ nhanh chóng trượt xuống sườn núi nhỏ.

Nàng nghiêng đầu, cách đám lông gà nàng vẫn nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của Lý Vụ trong bóng đêm, cứ thế lập lòe.

“…… Phơi thế nào?” Thẩm Châu Hi lộ vẻ nghi hoặc.

Nàng vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy hung thủ giống như đang trốn trong căn phòng này, hoặc đang trốn sau cây hoa quế mà rình coi trong nhà.

“Mệnh ta tiện cực kỳ, không dễ mà c·h·ế·t được đâu.” Lý Vụ không thèm để ý mà vươn tay về phía nàng, cách một lớp chăn vỗ vỗ vai nàng dỗ dành nói: “Mau ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy ngươi nên nghĩ xem túi thơm bội lan của ta phải thêu cái gì mới tốt.”

“Sao ngươi nói chuyện lúc nào cũng th* t*c thế?” Thẩm Châu Hi nhíu mày.

Lý rắm thối ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ còn Thẩm Châu Hi lại nghe tai nọ ra tai kia.

Lý Vụ lại coi như không nghe thấy, chỉ lo đi về phía trước.

Phải là tự tay ngươi thêu, sao, có làm được không?”

Thẩm Châu Hi không nói chuyện, trong lòng lại không đồng ý.

Lý Vụ lại hung tợn nói: “Ai bảo ngươi nghĩ vớ vẩn? Của cải của lão tử đều ở trên người ngươi, ta c·h·ế·t cũng không cho ngươi c·h·ế·t.”

Thẩm Châu Hi không nhịn được cười, kinh sợ trong lòng vì sự tự tin đến cuồng vọng của hắn mà tiêu tán không ít.

Thẩm Châu Hi trầm mặc.

Thẩm Châu Hi nằm trên lưng Lý Vụ, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ quen thuộc.

“Đã biết……” Lý Côn lẩm bẩm nói.

Là nàng nằm mơ sao?

Mãi tới khi Thẩm Châu Hi chậm rãi yên ổn hắn mới nghiêng người nhưng vẫn chắn tầm nhìn của nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Chương 42