Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 536
Lăng Dư nhìn lại cô: "Không cắt tóc nữa sao?"
TBC
"Quá nhiều quá nhiều, em đếm không xuể." Tiểu Ngư đau đầu giơ tay: "Em muốn Cửu Cửu và anh trai giúp em đếm."
Lăng Dư gật đầu: "Ngủ ngon."
Cơn ho giả của Diệp Cửu Cửu đột nhiên biến thành ho thật: "Khụ... khụ... khu...
“Anh trai chắc cũng muốn ngủ cùng chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không làm gì cả." Diệp Cửu Cửu ngượng ngùng giơ tay lên che miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng, cố găng che giấu nhịp tim không đều của mình.
Tiểu Ngư ừ một tiếng: "Con trai không được ngủ cùng con gái đúng không?"
Lăng Dư cách cửa sổ đóng kín nghe thấy tiếng Tiểu Ngư ríu rít, thôi thì để cô bé vui vẻ thêm mấy ngày nữa.
Chúc anh ngủ ngon. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Ngư kéo kéo mái tóc hơi xoăn dài đến vai của mình: "Tóc của em dài thế này mà cũng không cắt à?”
"Ngủ sớm một chút." Diệp Cửu Cửu cười với anh, sau đó đóng cửa sổ.
Chương 536
"Đúng." Diệp Cửu Cửu khựng lại: "Vợ chồng, người yêu, mẹ và con trai nhỏ vẫn có thể ngủ cùng nhau."
Hai người họ bây giờ giống như mình lúc vụng trộm ăn sô cô la, vừa sợ vừa lo bị phát hiện.
Tiểu Ngư nằm trong hõm cổ Diệp Cửu Cửu thì thâm bên tai cô: "Anh trai nhìn chúng ta.' (đọc tại Qidian-VP.com)
Lăng Dư hơi khó chịu với đứa trẻ ngáng chân này: "Em không đếm lê à?"
Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh, sau đó ôm Tiểu Ngư bắt đầu kể chuyện cho cô bé: "Tại một ngọn núi bên kia biển có một nhóm yêu tinh xanh...
Diệp Cửu Cửu giật mình vì câu nói bất thình lình của cô bé, suýt nữa ném cô bé ra ngoài: ˆ... Đừng nói bậy.'
Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé: "Em muốn cắt giống anh trai sao?"
Diệp Cửu Cửu nhìn thấy một tia chờ mong trong ánh mắt anh nhìn cô, cô vô thức ừ một tiếng: "Nhìn thì có vẻ chưa dài lắm, đợi thêm mấy ngày nữa cắt cũng không sao.'
"Thế à." Radar tò mò của Tiểu Ngư hiện tại lại không phát huy tác dụng, hoàn toàn không để ý đến thông tin mà Diệp Cửu Cửu tiết lộ, cô bé đá giày rồi trèo lên giường, sau đó kéo chăn nhỏ của mình nằm lên gối, đắp bụng rồi nói: "Em nằm xong rồi, Cửu Cửu có thể kể chuyện rồi."
Giọng cô trong trẻo, cố tình nói chậm lại nghe rất dịu dàng, nhẹ nhàng như lông vũ lướt trên má, Tiểu Ngư thoải mái ưỡn người, từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Không cần đếm, ngày mai chúng ta hái xuống rồi đếm." Diệp Cửu Cửu vuốt tóc bên tai, sau đó thẳng lưng: 'Không còn sớm nữa, về phòng ngủ thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cửu Cửu, sao chị không trả lời em?" Tiểu Ngư nằm trên đầu gối của hai người, không vui nhìn Cửu Cửu và anh trai đang mơ hồ, cô bé không nói nên lời, chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Hai người đang làm gì vậy?"
Diệp Cửu Cửu vô thức mím môi, xấu hổ nhìn anh một cái, đang định mở miệng thì Tiểu Ngư chen vào giữa hai người.
"Chị đóng cửa sổ xong sẽ đến." Diệp Cửu Cửu đi đến bên cửa sổ đóng cửa, trước khi đóng, cô nhìn Lăng Dư đang bê ghế ra hiên, nhỏ giọng nói với anh:
Tiểu Ngư nghe thấy hơi thở và nhịp tim của hai người có chút hôn loạn, sau đó lại nhìn anh trai mím môi: "Có phải hai người trộm ăn kẹo không?”
"Thế em còn nói gì nữa." Diệp Cửu Cửu cúi xuống bế cô bé lên: "Được rồi, chúng ta về phòng ngủ thôi, chào anh trai ngủ ngon."
Tiểu Ngư nhìn anh trai, trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói không: "Em muốn buộc tóc hai bên, còn có hoa nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.