Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Phân Rõ Thị Phi
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, tạm thời sẽ không.”
Lục Diễm thần sắc bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm, mày mắt cũng giãn ra:
Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái. Mãi cho đến khi Hoa Thanh Nguyệt chịu không nổi khẽ đấm hắn một cái, Lục Diễm mới chịu buông tay.
“Chuyện này, cho dù không phải hai vị đến tìm ta, ta cũng muốn hai người cấp cho Lục phủ một công đạo.”
Định Vương cùng Liễu Quốc Công đang được các quan khách chúc rượu liên tục, bỗng nhiên Định Vương phi cùng Liễu phu nhân ghé tai nói mấy câu, sắc mặt hai người đàn ông lập tức trầm xuống.
“Lục đại nhân vì sao lại đem Như Thư quận chúa cùng tiểu nữ của ta vào Đại Lý Tự?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần đại ca ca không giận Thanh Nguyệt, vậy là tốt rồi.”
Liễu Quốc Công nhíu mày:
Xem ra về sau...
"Nghe người bên Tam phòng nói, hình như là vì một nữ tử chẳng có chút quan hệ thân thích gì, tám đời cũng không dính dáng, sợ là nguyện vọng hôm nay của Vương gia chỉ e khó thành rồi!"
Quả nhiên, lời này vừa ra khỏi miệng, khí thế sắc bén của Lục Diễm lập tức tiêu tán quá nửa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Định Vương vừa nói, trong mắt đã ánh lên một tia độc lệ.
Lời vừa dứt, giọt lệ vừa đọng nơi đuôi mắt nàng liền tan biến, giọng nói của hắn cũng dịu đi rất nhiều so với ban đầu:
Đặc biệt hiện tại Định Vương vẫn chỉ là một vị Trữ Quân chưa minh lộ, càng không thể để truyền ra bất kỳ lời bất lợi nào.
Trải qua mấy ngày ở chung, Hoa Thanh Nguyệt đã rõ cách nào có thể khiến hắn vui lòng.
“Vương gia,” Liễu Quốc Công lạnh giọng nói, “Con gái nhà người ta có gây gổ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, sao lại có thể đưa vào Đại Lý Tự? Đây chẳng phải là xem thường chúng ta quá lắm sao?”
“Tất cả đều là do Thanh Nguyệt vô dụng, lại đúng lúc này bị thương, nếu không nhất định sẽ hầu hạ đại ca ca thật tốt.”
Vì vậy, Định Vương vội vã nói:
Song nàng vẫn nhìn rõ được biến hóa trong cảm xúc của Lục Diễm, liền giành mở miệng trước một bước: (đọc tại Qidian-VP.com)
Rõ ràng là hắn đưa nữ nhi của họ vào Đại Lý Tự, vậy mà còn muốn nói là “cấp cho họ công đạo”?
Phi Cửu đứng ngoài cửa: “…………”
Trong mắt Hoa Thanh Nguyệt lóe lên một tia sáng, thân thể cũng theo bản năng dán sát lại gần.
Giọng điệu ông ta không nặng, vì biết Định Vương muốn mưu cầu ngôi vị, không thể thiếu sự giúp sức của Lục Diễm – người nắm binh quyền. Dù rằng xưa nay hai người như nước với lửa, nhưng thời điểm hiện tại chưa phải lúc xé toạc mặt nhau.
“Thanh Nguyệt đã biết.”
"Lục phủ Tam phòng?" Định Vương chậm rãi nhắc lại, ánh mắt sâu xa:
“Đại ca ca, còn giận Thanh Nguyệt sao?”
Những chuyện ấy tạm chưa tính, quan trọng nhất là câu hỏi cuối cùng của hắn: Ai bày mưu tính kế?
Liễu Quốc Công cũng nhanh chóng tiếp lời:
Nghe xong, sắc hồng ửng lên rõ rệt trên mặt Hoa Thanh Nguyệt.
“Bổn vương cùng Liễu Quốc Công cũng là mới nghe nói sự việc, tuyệt không có chuyện bày mưu đặt kế gì cả. Mong Điện Soái chớ hiểu lầm.”
Lục Diễm vẻ mặt thản nhiên, không nhanh không chậm bước qua vài bước, khom người hành lễ:
Không ngờ, động tác ấy của nàng ngoại trừ khiến hắn lý trí suýt mất đi, lại chẳng mang lại hiệu quả nào khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ tử nhà hắn ban nãy khi vào phòng còn mang dáng vẻ muốn g·i·ế·t người. Vậy mà chỉ qua vài câu nói của Hoa cô nương đã vuốt êm được cơn giận đó?
Rõ ràng nàng biết bản thân khi nói lời ấy không mang bao nhiêu chân tình, thậm chí còn có ý niệm rời xa hắn.
Y không phải đã quét sạch chuồng ngựa của Phi Vũ Quân đến mức có thể soi được bóng nước mới xong việc sao?
Liễu Quốc Công càng nói càng tức, chòm râu thưa thớt cũng theo đó mà run rẩy liên hồi, tức đến đỏ cả mặt:
Bàn tay Lục Diễm siết lại, nếu lúc ấy nàng chú ý lắng nghe thì hẳn đã nghe thấy tiếng răng hắn cắn chặt vào nhau.
Lông mày Lục Diễm khẽ chau lại, một luồng bực bội chậm rãi lan tràn giữa hai hàng mi.
Nàng bất an mà mím môi, làn mi đen dài cong cong như cánh quạt khẽ run rẩy, trong đôi mắt hạnh ngập nước ánh lên bóng dáng của nam nhân đối diện. Bộ dáng kia chẳng khác nào một con thỏ nhỏ bị kinh sợ ủy khuất, lo âu bất an, tựa hồ sợ bị chủ nhân của mình vứt bỏ.
“Việc này không vội, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, đợi đến khi khỏi hẳn rồi nói tiếp, thời gian vẫn còn nhiều.”
"Sáng nay bản vương định cùng hắn bàn việc tiền trang, ai ngờ hắn mới mở miệng vài câu đã khiến bản vương nghẹn lời không đáp được. Nay lại chỉ vì chút chuyện cỏn con, liền lập tức trói Như Thư đưa vào Đại Lý Tự, xem ra hắn là thật tâm muốn đối đầu với ta rồi."
"Đi thôi, chúng ta đi hỏi thử xem rốt cuộc Lục Diễm muốn làm gì. Hắn nếu không chịu lộ mặt, thì chúng ta liền chủ động đi tìm vậy."
“Không.”
"Tham kiến Định Vương, Liễu Quốc Công."
Chương 68: Phân Rõ Thị Phi
“Lục đại nhân, miễn lễ, miễn lễ.”
Nghe nói con gái mình bị đưa vào Đại Lý Tự, cả hai đều tức giận không nhẹ.
Sắc mặt Liễu Quốc Công thì lại chẳng tốt lành gì, nhưng cũng cố nén giận. Vừa đợi Lục Diễm đứng dậy liền mở miệng:
Chỉ thấy Lục Diễm hạ giọng, nói rõ từng lời:
“Ta chỉ muốn hỏi hai vị một câu: Hai vị cô nương nhà các ngươi không chỉ đại náo yến thưởng hà, ăn cắp bạc của Lục phủ, lại còn đánh bị thương nữ nhi của Lĩnh Nam Vương cùng với ân nhân của tổ mẫu ta năm xưa. Giờ cả hai người đều bị thương nặng, Chương thái y của Thái Y Viện vừa mới chẩn trị xong. Ta chỉ muốn hỏi, việc này là do các nàng tự ý làm, hay là có người phía sau bày mưu tính kế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại chính sảnh Lục phủ.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi cổ trắng nõn của nàng, làn da như ngọc phủ đầy vết đỏ mờ, hắn lập tức dời ánh mắt đi, đè nén lửa nóng trong lòng:
Ánh mắt Lục Diễm trầm xuống, biết bản thân không thể ở lại thêm nữa.
Định Vương vội đỡ hắn đứng dậy, làm như không hay biết chuyện nữ nhi mình bị đưa đi:
"Kẻ ti chức nghe người bên Lục phủ Tam phòng nói, chuyện này vốn do một cô nương nói lời châm chọc trước, mới khiến Bình Chương quận chúa động thủ, thật là càn rỡ đến cực điểm."
Y nhìn cánh cửa đóng chặt, lẩm bẩm trong bụng mấy tiếng cảm khái.
“Công đạo? Cho chúng ta công đạo gì?”
Ánh mắt Định Vương đảo qua một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Lục Diễm đâu, sắc mặt theo đó cũng dần trầm xuống:
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thân mình thật tốt. Hôm nay yến hội ta rời đi đã lâu cũng không ổn, buổi tối lại tới thăm ngươi. Còn chuyện xảy ra hôm nay, ngươi không cần lo, đã là người của ta, ta nhất định sẽ che chở.”
Lục Diễm vừa rời khỏi, Hoa Thanh Nguyệt liền móc ra khăn tay, cẩn thận lau sạch dấu vết nơi khóe môi, sau đó tiện tay ném luôn vào sọt giấy vụn.
Lĩnh Nam Vương hiện tại là tâm bệnh của Hoàng thượng, nếu bị quy kết là cố ý hại người nhà ông ta, chuyện này to rồi.
“Phải đó, hai đứa khuê nữ nhà ta trước nay đều hiền thục biết lễ, sao có thể gây ra chuyện thế này? Không chừng là bị người khác xúi giục cũng nên.”
Hai người vừa ra khỏi sân chính sảnh, liền thấy Lục Diễm đang đi tới từ phía đối diện.
Xoay người, nhanh chóng rời khỏi.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, những gì ta đã nói trước kia vẫn còn hiệu lực.”
Lục Diễm cũng không hề né tránh, đồng tử đen nhánh hiện lên một tầng lửa nóng nồng đậm. Trên thân thể nữ nhân kia vẫn vô thức lưu lại dấu vết hỗn loạn. Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa:
“Chuyện này Lục mỗ không biết.” Lục Diễm thẳng người đáp “Ta chỉ biết là có đến mười mấy người vây đánh hai cô nương yếu đuối. Bình Chương quận chúa bị gãy mấy chiếc xương sườn. À đúng rồi, người nhà của Hoàn Thái phó đại nhân cũng tận mắt chứng kiến. Hắn xưa nay nổi tiếng liêm chính công bằng, nếu các vị còn nghi hoặc, có thể hỏi thử hắn một câu.”
Nếu là trước kia thì sao?
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nâng mắt lên, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, mở miệng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.