Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Nó rất ngăn nắp, đúng như tôi tưởng tượng, chỉ khác là trong nhà có khá nhiều đồ.

Vì vậy, tôi đã đi tìm một quán Starbucks ở bên đường rồi ngồi đó đợi anh ấy.

Sau đó, Tề Mục dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Cô chạy cái gì, ngồi đây đi.”

Chu Châu, Chu Châu, mày có thể đừng suốt ngày nghĩ tới mấy hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi có được không!

Tề Mục lấy một đôi dép nam còn thừa đưa cho tôi.

Tôi: “Đi!”

Ai mà tin được!?

Tề Mục: “Tôi hơi đói, ăn chút gì đã rồi đi.”

Anh dừng một chút rồi nói: “Đẹp mà.”

Ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất trong sáng, như thể anh ấy đang nói: Thời tiết hôm nay đẹp thật.

Tôi: …

Nói thế nào nhỉ, có đôi khi, hành vi hơi bá đạo của chú cảnh sát thật sự khiến người ta kinh ngạc đến hơi hơi phấn khích.

Giữ dáng cũng là một điều tốt…

Tôi mím miệng: “Không xấu chỗ nào?”

Thành thật mà nói, Tề Mục thực sự có tài nói chuyện mà.

Ấm áp lại ngọt ngào.

Tôi rất nghiêm túc hỏi Tề Mục: “Đẹp thật sao?”

24.

Tôi nhịn rồi lại nhịn, hít thở sâu vài cái, cuối cùng quyết định lẻn đi.

Vấn đề là hôm nay tôi không có trang điểm đâu!

Đưa tôi đến dưới lầu xong, Tề Mục liền xoay người rời đi.

Là Tề Mục, một tên sắt thép thẳng nam.

Tôi chưa kịp đứng dậy, Tề Mục đã đẩy cửa bước vào rồi ngồi xuống đối diện tôi.

Đêm hôm khuya khoắt, một người phụ nữ độc thân tới nhà của một người đàn ông, bầu không khí sẽ trở nên hơi mờ ám, hơn nữa, khuôn mặt của Tề Mục luôn khiến tôi bối rối, nếu như…

Tôi: …

Tề Mục: “Có muốn nghe thử không?”

Tôi: “Đi sang chỗ khác ăn, ở đây ăn không ngon đâu.”

Khi anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi bằng khuôn mặt đẹp trai đó rồi khen ngợi tôi một cách chân thành, dường như ngay cả bầu không khí cũng bắt đầu trở nên ngọt ngào,

Cuối cùng, chúng tôi ngồi ở đó và ăn một bữa no nê.

Lúc đi ngang qua bếp, tôi khẽ nhìn qua, xoong nồi được trang bị khá đầy đủ.

Kể từ sau câu nói đó, anh ấy chưa từng nói được câu nào có thể khiến tôi cảm thấy rung rinh cả.

Tề Mục: “Không có xấu.”

Tất nhiên, cả gã tồi và bạn gái hắn đều nhìn thấy chúng tôi.

Tôi nhìn chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Tề Mục…

Tôi: “Nói thật đi, anh không bao giờ lướt mạng đúng không?”

Tề Mục mặc kệ tôi, nhẹ nhàng đẩy vai tôi cùng ra ngoài: “Đi thôi.”

Tề Mục nhìn xung quanh, nhướng mày hỏi tôi: “Sao, trốn ai à?”

Tề Mục: “Sao cô cứ đứng ngây người ở đó thế? Canh cửa à?”

Tôi: …

Tề Mục: “Nhà tôi.”

Này mà bảo chưa bao giờ yêu đương á!?

Nếu người khác giới mời tôi tới nhà, tôi sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng người này lại là Tề Mục.

Tôi ngây người.

Tôi: “Anh chơi được ghi-ta hả?”

Tề Mục sửng sốt.

Tôi: “Đi thôi.”

Chú cảnh sát đúng là chú cảnh sát.

Tôi nuốt nước bọt: “Gì cũng được sao?”

Tôi: …

Vừa lúc gã tồi cùng bạn gái của gã nhìn về phía này, tôi vội lấy khăn che mặt, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh lên, bạn trai cũ của tôi đang ở phía sau…”

Tề Mục: “Ừ.”

Tôi: …

Đột nhiên tôi có cảm giác cả người Tề Mục tỏa ra một loại khí chất “trai thẳng giai đoạn cuối, chú ý cách ly”

Tề Mục: “Có, ngày nào tôi cũng xem cup Châu Âu.”

Mặc dù còn có chút sai sót nhỏ ở đoạn giữa, nhưng nhìn chung là khá hoàn chỉnh.

Tề Mục: “Tại sao?”

Tề Mục lại có thể nói được những câu có EQ cao tới vậy sao??

Bài này nổi tiếng như vậy, thế mà anh ấy còn không biết?!

Tôi nhìn chằm chằm Tề Mục, chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang dần dần lan ra khắp lồng ngực tôi.

23.

Tôi: “Nghe ở đâu?”

Tôi: “Gần đây anh không lên mạng à?”

Tôi đứng dậy: “Tôi về đây.”

Tề Mục: “Cô muốn nghe bài nào cũng được.”

Tôi không thể không giơ ngón cái lên với anh.

Má tôi đột nhiên đỏ lên.

“Ngoài xem bóng đá ra, anh còn có sở thích nào nữa không?” Anh ấy còn chưa kịp nói, tôi đã chen vào, “Không tính chạy bộ.”

Hôm nay, Tề Mục có chút việc bận nên bảo tôi đợi anh ấy một lát rồi hẵng tới phòng gym.

Thằng thẳng nam này hết thuốc chữa rồi.

Tôi bước vào nhà, nhìn quanh căn phòng của Tề Mục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tề Mục: “Bài gì vậy?”

Tề Mục: “Cô đừng trêu tôi nữa.”

Tôi ngoảnh đi chỗ khác, hai má nóng bừng.

Tề Mục sửng sốt: “Xấu chỗ nào?”

Tôi:??!!

Nhưng chẳng mấy chốc, hóa ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Nhìn những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của anh đang gảy đàn, tôi chợt nghĩ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã dùng đôi tay này ném tôi xuống đất, và cũng chính đôi tay đó đã kề sát bên tay tôi ở hai đầu của cái còng sắt.

Tôi: “Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này của anh!”

Tất nhiên, ngoài việc đưa tôi đi chạy bộ, ông anh tôi còn đưa tôi cùng tới phòng tập gym nữa.

Tề Mục: “Tôi chưa từng thấy cô xấu.”

Tôi quên mất, chúng tôi là anh em tốt!

Sau đó, tôi ngượng ngùng mím môi: “Hình như gần 105 độ C…”

Hãy nghĩ xem, anh ấy là Tề Mục.

Được rồi, tạm tin anh lần này.

Tề Mục ngơ ngác nhìn: “Nóng đến vậy sao?”

Tề Mục: “Có sức khỏe mới là đẹp nhất.”

22.

Nhưng tôi không quan tâm tới ánh mắt của bọn họ nữa.

Tôi: “Tôi ở ngay bên cạnh thôi mà, cần gì phải rắc rối thế?”

Không phải chỉ là tới nhà chơi thôi sao, có gì to tát đâu chứ?

Sau khi tới nhà Tề Mục, tôi có chút hối hận.

Chậc, chỉ là đá bóng thôi mà, sao cơ ngực phát triển thế nhỉ, nó làm tôi mất tập trung và ảnh hưởng tới việc xem diễn biến của trận đấu…

Tôi sửng sốt.

Nhưng mỗi ngày khi soi gương, nhìn thấy cái bắp tay ngày càng săn chắc của mình, tôi thực sự nghi ngờ là mình sẽ sớm trở thành King Kong Barbie mất.

Chương 7

Gã tồi đó tới thì tới, dù sao tôi cũng không thèm care.

Dù sao thì, mấy cô gái độc thân thường rất thích cái này mà.

Còn điều gì xấu hổ hơn khi gặp lại người yêu cũ với gương mặt nhợt nhạt ấy?

Sau khi Tề Mục chơi xong, tôi nhịn không được hỏi: “Anh có cảm thấy trong phòng hơi nóng không?”

Tề Mục tiếp tục nói những câu thẳng không thể thẳng hơn, thậm chí anh ấy còn lôi tôi ra ngồi thảo luận về cup Châu Âu nữa.

Tôi: …

Cô nam quả nữ ở chung một phòng đúng là không ổn chút nào, biểu hiện hôm nay của Tề Mục lại quá hấp dẫn, bầu không khí hiện tại có thể nói là vô cùng mập mờ.

Một quả bóng, hai nhóm người tung qua tung lại mà thôi, có cái gì thú vị chứ?

“Không đúng, anh chưa xem video quay tôi mà cư dân mạng truyền tay nhau trước đó sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi: … (đọc tại Qidian-VP.com)

Tề Mục: “C·h·ó độc thân là sao?”

Vì vậy, cái thẻ hội viên phòng gym đã hơn nửa găm không được sử dụng của tôi rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng.

Tôi: “Tôi muốn đi…”

Tôi cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

Sau đó, tôi đã ngồi xem bóng đá thâu đêm.

Tôi nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông thẳng tính như Tề Mục lại có sở thích nấu ăn.

Tôi ngồi xuống sofa, Tề Mục lấy một cây đàn ghi- ta từ trong phòng ngủ ra, ngồi xuống đối diện tôi, ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn nghe bài gì?”

Nhưng Tề Mục lại là một người ham học hỏi, anh ấy lấy điện thoại ra, tìm được bài hát, sau đó nghe đi nghe lại vài lần, thỉnh thoảng gảy gảy lên đàn ghi-ta, sau đó… anh ấy bắt đầu chơi nó.

[Mỉm cười]

Tôi về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên trên giường, phát hiện ra Tề Mục vừa gửi cho tôi một tin WeChat… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay tôi không trang điểm, cũng chưa có gội đầu, tôi còn đang mặc bộ đồ thể thao nữa, nhìn có khác gì con chuột chù đâu.

Anh ấy vẫn là ông anh trai của tôi.

Tôi không khỏi tò mò: “Anh sống một mình à?”

Tôi: …

Tôi thỏa hiệp.

Tôi thở dài, vỗ vỗ vai anh: “Không sao, chúng ta đều là lực lượng dự bị kiên cố cho đội quân c·h·ó độc thân.”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: “Hôm nay tôi xấu quá, nếu phải xuất hiện trước mặt thằng tồi kia thì phải thật xinh đẹp mới được.”

Tề Mục: “Rảnh rỗi là tôi thích nghiên cứu vài món mới.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi: …

Tôi: “Anh mua nhiều dụng cụ nấu ăn nhỉ.”

Tề Mục lắc đầu.

Tề Mục: Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ hát bài này cho cô nghe.

Đó là người yêu cũ của tôi và bạn gái mới của anh ta.

Anh ấy trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Chơi đàn ghi-ta có tính không?”

Tề Mục: “Để tôi tiễn cô.”

Ừm, câu chuyện đã hợp lý hơn khi tôi nghĩ như vậy.

Tôi đang ngồi nghịch điện thoại thì nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc ở bên trong quán nước, suýt chút nữa tôi đã bỏ chạy ngay lập tức.

Anh ấy vừa mới tập thể d·ụ·c xong, tóc mái của anh ấy hơi rũ xuống trán. Lúc này anh đang ôm cây đàn trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt của anh ấy trắng đen rõ ràng, cả người tỏa ra khí chất của một nam sinh đại học trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Tôi sửng sốt: “Anh không biết à?”

Tề Mục đột nhiên bật cười.

Sau đó còn tưởng mình hài hước mà nói: “Tay tôi cũng gần 105 độ C nè.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7