Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Anh Đào Tiểu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Khi nhìn thấy ta, trong mắt bà lập tức lóe lên vài phần chán ghét.
“Thúc công, chuyện này, phải nói cho rõ ràng.”
Tiếng hét the thé mang theo hơi thở gấp gáp, như tiếng sét nổ vang giữa sân.
Không gả cho Chu Văn Uyên, thì ta còn có thể sống được ngày lành nào nữa?
Xem ra là đã chạy một mạch tới đây.
Chương 2: Chương 2
“Trương Quế Phương, bà có ý gì đây?”
“Nếu không, nhà họ Thẩm chúng ta cũng không phải loại dễ bắt nạt.”
Huống hồ, nếu tùy tiện từ hôn, e rằng cha mẹ ta sẽ bị lời ra tiếng vào của dân làng dìm c.h.ế.t trong nước bọt.
Lúc này, đám người kéo đến xem náo nhiệt đứng chen chúc trước cửa, chặn kín cả cổng sân nhà ta.
Thúc công Chu gia cũng nhíu mày.
Cha ta ôm chặt lấy nó, gân xanh nổi đầy trán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một hơi thở sâu, ông quay đầu nhìn về phía thúc công Chu gia.
Lời này vừa thốt ra, chấn động như sét đánh giữa trời quang.
Bà mặc một chiếc áo dài màu xanh lam sẫm, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong thôn có ba bốn trăm hộ dân, một nửa họ Trần, một nửa họ Thẩm.
Đây là… giọng của bà bà ta?!
Chúng ta sống ở thôn Đào Hoa, một thôn lớn.
Cả làng đều biết hôm nay nhà họ Chu tới dạm hỏi.
Nhà ta ở đầu làng, nhà bà bà ở cuối làng.
“Nạp thái, vấn danh, nạp cát chúng ta đều đã làm xong cả rồi.”
05
Trong tiếng chúc mừng của hàng xóm láng giềng, thúc công nhà họ Chu dẫn người khiêng hai gánh sính lễ bước vào sân nhà ta.
Ánh mắt ấy, ta đã nhìn suốt cả đời, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Còn chuyện làm việc, ai mà không phải làm việc sau khi gả vào nhà người ta?
Em trai mười lăm tuổi của ta như con báo nhảy bật dậy, giơ nắm đ.ấ.m lao về phía bà bà.
Bà bà ta một tay chống vào cánh cửa, một tay đè lên ngực.
Dù sao ta cũng đã quen thuộc với tình hình nhà họ Chu, chung quy vẫn có thể nghĩ cách để bản thân sống dễ chịu hơn một chút.
“Trương Quế Phương, bà vểnh đ.í.t lên là phun ra toàn cứt đấy à!”
“Chớ để không thành hôn lại thành thù.”
Mắt mẹ ta đỏ ngầu vì tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Bà dám bôi nhọ sự trong sạch của tỷ tỷ ta, ta đánh c.h.ế.t bà, mụ già thối tha!”
Trời thì lạnh, vậy mà trán vẫn bốc hơi nóng.
Mấy bà thím bên nội của ta chống nạnh, nước miếng tung bay, hận không thể cùng mẹ ta xông lên xé nát miệng bà bà ta.
“Bát tự của hai đứa cũng đã so qua, ông thầy bói Vương ở thành Tây còn nói, Thanh Hòa là cô gái có mệnh vượng phu tốt bậc nhất.”
Ngoài sân, quả nhiên là bà bà ta đang đứng đó.
Thôi vậy.
“Cuộc... cuộc hôn sự này... ta... ta không đồng ý!”
“Thanh Hòa nhà chúng ta là cô nương nổi tiếng ngoan hiền trong mười dặm tám làng, từ trước đến giờ chưa từng nói nhiều với thanh niên trong làng!”
“Bởi vì con tiện nhân Thẩm Thanh Hòa này, căn bản không còn là gái trinh nữa!”
Bà bà… cũng trọng sinh rồi.
Chưa kịp thở đều, bà đã vội vã muốn tuyên bố từ hôn trước mặt mọi người.
Mẹ ta xưa nay nổi tiếng là người hiền lành trong làng, lúc này cũng không nhịn được mà sa sầm mặt lại.
Bà ta quay đầu, liếc nhanh về phía hai gánh sính lễ đặt trong sân.
Bà ta từ từ đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm ta, cười lạnh liên tục.
Có được sủng ái, mới có nhiều của hồi môn hơn, mới có được nơi gả tốt hơn.
“Theo quy củ của làng mình, nếu nhà trai từ hôn, nhà gái không cần trả lại sính lễ đâu.”
“Cháu dâu à, từ hôn không phải chuyện đùa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta kinh ngạc đứng bật dậy, ba bước gộp thành hai lao ra mở cửa phòng.
Các nhà đều có quan hệ họ hàng thân thích với nhau.
“Ta không đồng ý cho Thẩm Thanh Hòa gả cho nhi tử ta, cuộc hôn sự này chấm dứt tại đây.”
Thời buổi này, nữ tử muốn sống cho ra hồn thật chẳng dễ dàng gì.
Khi còn trẻ, phải đấu với các tỷ muội thứ xuất, giúp mẹ ruột tranh thủ sủng ái của cha. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai ya, thím Thẩm à, đại hỷ, đại hỷ đấy!”
Bà mối bước lên phía trước, nắm lấy tay bà bà ta, ra sức nháy mắt ra hiệu.
Ai mà chẳng phải chịu đựng bà bà?
3
Bà đảo tròng mắt, ánh nhìn lướt qua cha mẹ ta, rồi dừng lại trên mặt ta.
Đối với một cô gái nông thôn mà nói, có được một người trượng phu không đánh chửi thê tử đã là vận may lớn nhất rồi.
Đấu thắng rồi, mới có thể tranh thêm chút lợi ích cho con mình.
Nghe đến đây, ánh mắt bà bà ta bỗng tối sầm lại.
“Đúng vậy, bà tưởng nhà họ Thẩm chúng ta không có ai chắc? Dám phá hoại danh tiếng con gái nhà ta!”
“Cô nương tốt thế này, xinh đẹp lại siêng năng, bà còn không vừa lòng chỗ nào nữa?”
“Mẹ nó chứ! Trương Quế Phương, xem ta có xé nát miệng bà ra hay không!”
“Sính lễ, đương nhiên phải trả lại cho nhà họ Chu chúng ta.”
Ta ủ rũ buông tay xuống, cam chịu mà nhắm mắt lại.
“Thím Chu, bà đang làm loạn cái gì vậy?”
Lời này vừa dứt, lập tức khiến mọi người xung quanh đồng loạt hùa theo.
Sau khi thành thân, phải đấu với thiếp thất, đấu với bà bà.
Mãi đến khi ta làm phu nhân huyện lệnh, ta mới biết, con gái nhà giàu cũng không hẳn sống vinh hiển như vẻ bề ngoài.
Bà ta cứ thế chạy một mạch đến nhà ta, sớm đã khiến người khác chú ý.
Cứ như vậy đi.
“Chuyện này, phải nói cho rõ ràng.”
“Nhà họ Thẩm không chỉ phải trả sính lễ, mà còn phải bồi thường cho chúng ta hai mươi lượng bạc!”
04
“Sính lễ này là bà tốn những mười lăm lượng bạc đó!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cuộc hôn sự này ta không đồng ý!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.