Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Anh Đào Tiểu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Bà bà vẻ mặt mơ hồ chỉ vào bao bột mì trong tủ:
Bà bà còn định nói gì đó, nhưng bị Giang Nghiễn Chu đẩy ra khỏi phòng.
Từ nhỏ ta đã rất có năng khiếu trong chuyện nấu nướng.
Bà bà chắc đang cố ý bày trò gây rối với ta đây.
Bà bà giơ đũa lên, vừa định gắp đồ ăn thì thấy ta lấy ba cái bánh bao, bà liền thở dài, buông thõng vai, rồi cũng lấy ba cái bánh bao theo.
Ăn kiểu này… nhà họ Giang chẳng định tính sống tiết kiệm gì sao?
Ta bị tiếng gà gáy ở sân bên làm cho tỉnh giấc.
Đợi lát nữa ăn sáng, ta chỉ ăn hai cái bánh ngô thôi vậy.
Chỉ cần Trương Quế Phương mắng ta, ta lập tức phải làm việc, như vậy bà ta mới nguôi giận nhanh hơn chút.
Chương 7: Chương 7
“Tốt! Tốt lắm! Món trứng xào hành này màu vàng ươm, hương hành thơm ngào ngạt, ngửi thôi đã thấy muốn ăn rồi!”
Ta cảm thấy vô cùng áy náy, thấy mình đưa ra yêu cầu như thế thật sự có phần quá đáng.
“Ngay cả bánh bao cũng ngon thế này sao?!”
Nhìn sắc trời, chắc giờ này là khoảng một khắc sau giờ Mão. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ đã thấy lạ sao cả sáng không thấy con bước ra khỏi phòng, hóa ra là trốn sau cửa sổ cười trộm mẹ hả?”
Nhà họ Giang… vậy mà lại ăn bột mì trắng!
Giang Nghiễn Chu là người đầu tiên gắp một đũa trứng cho vào miệng, đôi mắt đen láy lập tức sáng bừng lên.
Trong bóng tối, ta mở to mắt, mượn ánh trăng mà quan sát kỹ căn phòng khách rộng rãi, ấm áp này.
Ta bước tới cầm lấy chổi, không nói một lời liền bắt đầu quét dọn.
Bữa ăn này khiến ta vừa làm vừa nơm nớp lo sợ.
“Những điều đó đều không thành vấn đề.”
19
Càng nói bà bà càng tức, cởi giày đuổi theo đánh Giang Nghiễn Chu.
Chắc là đang trách ta dậy muộn.
“Con cũng phải ngủ đây, mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Mẹ ơi, bột ngô đâu rồi ạ?”
Ta quét xong sân rồi vào bếp chuẩn bị nấu cơm, khi mở tủ ra thì tìm mãi vẫn không thấy bột ngô đâu.
Nhà họ Giang không khá giả, ba cái bánh ngô… vẫn là quá nhiều.
“Á!!!”
Nhà họ Giang đã để dành căn phòng tốt nhất cho ta ở.
Ngay cả Trương Quế Phương, người soi mói đến mức nào, cũng không thể bắt bẻ ta trong căn bếp.
Giang Nghiễn Chu rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ riêng điểm đó, đã hơn Chu Văn Uyên gấp trăm lần.
Nhưng bà bà hiện tại lại không mắng ta, chỉ là ta đi đến đâu, bà liền theo đến đó.
“Còn bánh bao trắng này, vừa mềm vừa xốp, vừa mịn — ôi trời, bóp vào cứ như chạm vào mây ấy, hahaha cuối cùng cũng được ăn bữa cơm tử tế rồi!”
Giang Nghiễn Chu… lại chủ động lên tiếng bênh vực ta.
Chỉ cần ta cố gắng thật lòng, chịu khó làm việc, thì chẳng lo không sống được tốt.
Loại chăn tốt thế này, chỉ đến khi Chu Văn Uyên làm quan, ta mới từng có cơ hội đắp qua.
Yêu cầu bà mỗi ngày phải dậy vào giờ Mão, mỗi bữa chỉ được ăn ba cái bánh ngô.
Còn cả củ nhân sâm rừng quý báu mà nhà họ Giang đưa nữa... (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hai người rời đi, ta nằm trong chiếc chăn ấm áp mà mãi không thể ngủ được.
“Đó chẳng phải là bột sao?”
Tất cả đều là kinh nghiệm từ trước.
Bà cắn một miếng thật to với vẻ tức tối, sau đó nắm chặt vạt áo mình bắt đầu phát điên.
Trứng gà, thịt xông khói, bột mì, một cây cải bẹ xanh còn tươi rói, thậm chí còn có nửa con gà.
Đợi đến khi bày hết thức ăn lên bàn, Giang Nghiễn Chu mới từ trong phòng đi ra.
Bà bà cũng vô cùng phấn khích.
Ta có chút đắc ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem ra, nhà họ Giang cũng không nghèo khổ như lời đồn bên ngoài.
C·h·ế·t rồi, ngủ quên mất.
18
Hắn kéo tay áo bà bà, thay bà ấy đưa ra lời hứa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mang theo đầy ắp kỳ vọng cho tương lai, ta cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nỗi không cam lòng và oán giận vì bị Chu Văn Uyên ruồng bỏ dần dần tan biến, ngược lại còn dâng lên vài phần may mắn.
“Trễ rồi, mẹ đi ngủ sớm một chút đi.”
Bảo sao bà bà không muốn ta ăn ba cái bánh ngô — đây đâu phải bánh ngô, là bánh bao làm từ bột mì trắng đấy chứ!
Sau khi được Giang Nghiễn Chu giải thích, ta mới biết mình đã gây ra một hiểu lầm to lớn.
“Ta tưởng là con đang làm mẫu cho ta xem, dậy vào giờ Mão thì mỗi ngày phải làm mấy việc đó…”
Chăn là loại chăn bông dày, trên đó còn phảng phất mùi nắng, ngửi thấy đã thấy yên lòng.
“Thằng ranh thối, con đã biết từ sớm đây là hiểu lầm rồi đúng không?”
20
Để thử tay nghề nấu nướng của ta, bà bà còn mang ra rất nhiều nguyên liệu ngon.
“Bà đây đánh c.h.ế.t cái đồ c·h·ó con nhà ngươi bây giờ!!”
Ta quét sân, bà cũng cầm chổi, quét lại chỗ ta vừa quét sạch thành bẩn.
“Con dâu ơi, làm ơn, cho mẹ ăn một miếng đồ ăn đi hu hu hu hu hu!”
Bà bà tỏ vẻ không cam lòng, còn Giang Nghiễn Chu thì nhìn ta với ánh mắt nửa cười nửa không.
Ta lau bàn, bà theo sát phía sau, ôm một chậu nước suýt nữa đổ cả lên người ta.
Bà ấy… hình như đầu óc có vấn đề?
Còn ta thì vừa hoảng hốt vừa hoang mang, thực sự không hiểu bà bà đang nổi điên cái gì.
Thì ra hai yêu cầu mà ta đưa ra ban đầu, bà bà lại tưởng là yêu cầu dành cho bà.
Vừa nhìn thấy mâm cơm, ánh mắt hắn sáng lên.
Ta vội thay đồ rồi bật dậy, quả nhiên vừa bước ra đã thấy bà bà đứng sẵn ngoài sân.
Bà tựa người vào tường, không giữ hình tượng chút nào, nét mặt đầy vẻ oán trách khi thấy ta bước ra.
Một bữa ăn ba cái bánh bao trắng, e rằng cả thôn Đào Hoa này chẳng ai ăn kiểu đó cả.
Trong lòng ta chợt trầm xuống.
Ta xấu hổ xoắn tay lại:
“Ta chịu không nổi nữa rồi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.