Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Lời này khiến cho mấy người Viên Kiệt đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
Dù sao vị lang quân kia thật sự rất anh tuấn, dáng người cũng đẹp, tuy phụ thân hắn phong lưu thành tính, nhưng hắn lại giữ mình trong sạch, không có bất cứ tin đồn xấu nào.
Khúc Lục Nương hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
Huống chi còn là nam nhân thiên chi kiêu tử như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Tú vẫn là dáng vẻ dịu dàng nho nhã, tuy nhiên gia thế bối cảnh nhà nàng ta không coi là tốt nhất, thế nhưng ngạo khí toát ra từ trong xương tủy thì vẫn có.
Chờ đến lúc bọn hắn rời đi, Lý Du mới thu lại tầm mắt nhìn Ninh Anh, chua loét nói: “Vừa rồi ngươi với bọn họ cười chuyện gì vậy?”
Ninh Anh cố ý thăm dò: “Chẳng lẽ lang quân đang ghen sao?”
Ninh Anh nhét đầy bụng nhỏ mới quay về hầu phòng.
Ninh Anh đứng trong đình pha trà cho nhóm quý nhân trên đài vừa xem vừa uống.
Nàng không mấy hứng thú với Lý Du, nhưng lại quang minh chính đại quan sát Viên Kiệt, tầm mắt bám sát lấy người ta, lúc này cũng cân nhắc tìm cơ hội nhiều tiếp xúc với hắn, để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.
Nha hoàn bên cạnh vô thức mang theo địch ý với Ninh Anh, nàng ta nhỏ giọng nói: “Coi yêu tinh kia xem, vừa nhìn đã biết không phải loại an phận.”
Hắn không muốn khiến người ta chú ý, kiêu ngạo hừ một tiếng chắp tay sau lưng đi mất.
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của lão, Dự Vương không nhịn được khịa lão hai câu, hai lão gia hỏa ông một lời ta một câu đấu khẩu, như hai lão ngoan đồng, khá là thú vị.
Lý Du tức giận bóp eo nàng một cái, nàng sợ ngứa cười khanh khách không ngừng, hắn ảo não nói: “Không đứng đắn gì hết.”
Trực giác nói cho nàng ta biết, thông phòng này không đơn giản.
Không ít tầm mắt quý nữ đều rơi vào trên người bọn họ, nha hoàn bên người Nhan Tú lại thì thầm to nhỏ: “Tiểu nương tử, người coi nữ nhân kia kìa, thấy nam nhân là cười, không phải hồ ly tinh thì là gì?”
Tần Vương lão nhân trời sinh tính hoạt bát, đã một đống tuổi trên đầu nhưng vẫn không quên nhí nhố, vui vẻ phấn chấn đến độ không thèm thể hiện, vỗ tay hò hét.
Hai người mới vừa chảy rất nhiều mồ hôi trong trận đánh cầu kia, lúc này đang cần trà giải khát, mỗi người uống những hai tách.
Lý Du hừ lạnh, nói: “Sao ta lại ngửi thấy mùi giấm chua đâu đây nhỉ?”
Ninh Anh hé miệng cười, xoa tay nói: “Quá nhiều ánh mắt đang nhìn lang quân ngài và thông phòng của ngài mắt đi mày lại đó.”
Nhan Tú làm bộ như không nghe hiểu, không hé răng đá lại nửa lời.
Nhan Tú lễ phép chào hỏi, Khúc Lục Nương đánh giá nàng ta trên dưới một lượt, lại chuyển tầm mắt qua người Ninh Anh, trong mắt lộ ra thâm ý cười nói: “Vẫn là Nhị Nương may mắn, tuy là đường xa mà đến, nhưng lại có thể lâu ngày sinh tình.”
Ninh Anh miệng lưỡi ngon ngọt, khen: “Thuật cưỡi ngựa của Viên trung thừa rất tuyệt, ở trong trường thi đấu rất lợi hại.”
Chờ đến giờ Mùi, người hầu tới gọi Ninh Anh đến dâng trà, nàng dặn dò bà tử trong hầu phòng thỏa đáng rồi mới rời đi.
Khách khứa đã sớm dùng cơm xong, ai nấy trở về phòng mình chợp mắt một lúc, buổi chiều là hoạt động tự do, ai thích xem kịch thì xem kịch, ai thích đi dạo thì đi dạo, còn lại đa số đều đến xem đánh cầu.
Ninh Anh cười khẽ hạ giọng đáp: “Mới vừa rồi nô tỳ bắt gặp không ít ánh mắt quý nữ đều dán lên người hai vị đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại một trận tiếng la hét vang lên, Ninh Anh ở trong đình tò mò nhìn xung quanh, thì ra là tổ của Lý Du lại đánh cầu vào.
Chờ đến lúc Ninh Anh đi qua đó, sân đánh cầu đã vang tiếng chiêng trống inh ỏi, vô cùng náo nhiệt.
Ở thời đại toàn dân nhiệt tình với môn đánh cầu này, quần thể quý tộc bất kể nam nữ, tất cả đều là cao thủ trên lưng ngựa.
Hắn ném gậy bóng cho Lương Hoàng, đi về phía bên này.
Ninh Anh nhếch khóe miệng, không nhịn được vui vẻ, nàng cảm thấy mình lại cách Viên Kiệt gần hơn một chút rồi.
Hôm nay trời nhiều mây, sân đánh cầu bên kia rất thích hợp cho mọi người hoạt động tại ngoại.
Ninh Anh cười đáp: “Viên trung thừa, nô tỳ đã chuẩn bị xong hồng trà cho ngài rồi.” Dứt lời, nàng lấy gáp trúc múc hai tách trà cho bọn họ.
Bên kia Lý Du vào đình, hai người Viên Kiệt chào hỏi hắn, Ninh Anh chủ động rót một tách Mi Sơn Tuyết Mầm mà hắn thích, nước trà ấm, vừa độ để uống.
Ấn tượng tốt phải tích lũy từng chút một, để cho đối phương có dũng khí phán đoán, mơ hồ đoán được một chút nhưng lại không thể nhìn thấu tất cả.
Lý Du dùng một tách giải khát: “Bên kia có nước ô mai chua, nếu Tứ Lang thích cũng có thể đến dùng thử.”
Xét cho cùng hắn vẫn quan tâm tới nàng, đặc biệt sai người mang chút đồ ăn đến, có cá đông phong vị, thịt dê muối, gà phi hành cùng chè ngọt.
Lý Du không nói gì.
Một vị lang quân như vậy, ai mà không muốn tóm được?
Viên Kiệt vội vàng xua tay: “Lời này của ngươi khiến ta ngại c·h·ế·t mất, vẫn là Nhị Lang khó lường, hắn và Chu Tam Lang song kiếm hợp bích, bất kể là tấn công hay phòng thủ đều khiến chúng ta khó mà tìm được sơ hở.”
Bên phía đối diện có hai vị quý nữ lấy quạt tròn che mặt, xì xào bàn tán, ánh mắt các nàng thỉnh thoảng sẽ lia về phía Ninh Anh, có vẻ như đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Cách đó không xa Nhan Tú cũng liên tục nhìn lén Ninh Anh, trong lòng không nói lên cảm giác gì, bởi vì nàng ta bất ngờ phát hiện bản thân có vài phần tương tự thông phòng kia.
Nói đi cũng phải nói lại, ngay trước mặt Lý Du quyến rũ Viên Kiệt thì không khác gì đang nhảy múa trên quan tài. Nàng vừa không thể khiến Lý Du sinh nghi, lại vừa không có quá trắng trợn câu dẫn Viên Kiệt.
Chỉ cần nàng có thể khiến hắn thoải mái, đa số hắn đều chiều theo ý nàng.
Chương 17
Khúc Lục Nương cũng chua chát nói: “Ả thông phòng kia quả thật có vài phần bản lĩnh, có bản lĩnh quyến rũ nam nhân khiến bọn họ đều xoay xung quanh nàng.”
Ninh Anh tủi thân: “Lang quân không thích nữ lang ghen tuông, nô tỳ cũng không dám thể hiện quá mức.”
Một người bạn khác của hắn uống xong hồng trà, không khỏi khen ngợi: “Trà này rất ngon!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Du ngồi ở bên dùng trà, thấy nàng bừng bừng hứng trí như chuột đồng, miệng nhét đầy đồ, hắn bỗng cảm thấy cảm giác nuôi sủng vật cũng rất tốt.
Đúng vào lúc này, Khúc Lục Nương cố ý dẫn theo hai vị quý nữ ngồi vào bên này.
Khúc Lục Nương hừ lạnh, khinh thường nói: “Chỉ là nô tì thôi, có thể đứng đắn chỗ nào?”
Đám người Lý Du và Viên Kiệt ở trên sân, mồ hôi rơi như mưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Viên Kiệt vui vẻ nói: “Đồ tốt như vậy, lát nữa ta còn muốn thưởng thức thêm một tách.”
Viên Kiệt cũng thấy trà ngon, màu sắc nước trà là màu da cam, hương thơm ngào ngạt, nếm vào miệng hương vị thuần hậu, uống vào bụng mà trong miệng vẫn lưu hương.
Chờ đến khi trận đánh cầu kết thúc bằng bàn thắng của tổ Lý Du, Viên Kiệt mồ hôi như mưa lui ra khỏi sân. Hắn cùng bạn bè chạy đến tìm trà uống, từ xa đã nghe được tiếng cười sang sảng: “A Anh cô nương, Viên mỗ tới xin trà đây, muốn hồng tra nha.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy nàng có vẻ thật sự tủi thân, lúc này Lý Du mới nói: “Buổi chiều đến sân cầu, ngươi nhớ đến dâng trà, chắc có thể tránh được một chút, nói chung tình huống sẽ không đến mức quá xấu.”
Nha hoàn ngậm miệng.
Ban đầu Viên Kiệt còn lo lắng quá nóng, kết quả lúc cầm lên tay mới biết trà đã nguội, độ ấm vừa miệng, hắn không khỏi tán thưởng nàng.
Nghe nói thế, Khúc Lục Nương không nhịn được liếc xéo Nhan Tú một cái.
Ninh Anh tham ăn, ngây ngất hưởng thụ mỹ vị.
Ninh Anh thật không sợ hắn buồn bực, chỉ nhìn hắn cười, một đôi mắt xinh đẹp vô cùng giảo hoạt.
Lần này Nhan Tú không còn răn dạy, chỉ yên lặng quan sát.
Ninh Anh ngồi trong lòng hắn xoắn khăn, cố ý lộ ra vẻ mình ghen.
Hai người một xanh một trắng, dáng người mạnh mẽ, lúc thành công đánh cầu còn được mọi người xung quanh hô hào tán dương.
Hai người đều là hình tượng hiền thục văn nhã, khí chất trầm tĩnh dịu dàng.
Lý Du phụng phịu răn dạy: “Bình thường ngươi đĩnh đạc đoan trang, hôm nay sao lại khác người?”
Ninh Anh mừng thầm: “Vẫn là lang quân thương nô tỳ.”
Nữ nhân kia làm cho người ta có cảm giác yên bình khó nói lên lời, nhưng cũng không phải là vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược, mà là khiến người ta thưởng thức, thậm chí có vài phần linh động thanh thuần, cố tình trong vẻ thanh thuần lại mang theo bí mật khiến người ta muốn tìm hiểu.
Viên Kiệt đáp: “Hồng trà này vẫn là đỉnh nhất.”
Có thể ở bên Lý Du hầu hạ sáu năm, mà trong phòng chỉ có một nữ nhân là nàng, nếu như không có chút thủ đoạn, sao có thể dễ dàng chiếm được lòng nam nhân như vậy?
Nhan Tú liếc nàng ta một cái, hiếm khi mở miệng vàng, thản nhiên nói: “Lục Nương đúng là nương tử quan gia có tiếng cũng có miếng, hà tất phải chấp nhặt với một tỳ nữ, lúc này nàng phong quang, nhưng chờ sau khi chủ mẫu vào phủ rồi, nói thế nào là thế nấy, còn không phải là câu chuyện khác sao?”
Lý Du: “…”
Nhan Tú hơi nhíu mày nhắc nhở nàng ta: “Nói năng cẩn thận.”
Ngồi áng chừng thời gian một tách trà, Lương Hoàng chạy đến báo lại, nói Tần Vương tìm hắn, Lý Du đứng dậy rời đi.
Cũng đúng vào lúc này, Lý Du kết thúc trận đấu nhìn thoáng qua Ninh Anh đang cười trêu người, thoạt nhìn có vẻ nói chuyện rất vui vẻ với đám người Viên Kiệt, hắn không khỏi oán thầm, nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy?
Lý Du mặc bộ y phục màu xanh rêu, hợp tác với Chu Tam Lang của Nhữ Dương Vương phủ.
Ninh Anh làm nũng: “Vương phi gọi nô tỳ đến hỏi, bà ấy cũng biết bọn họ đang làm khó nô tỳ, còn bảo nô tỳ trốn được thì trốn, nhưng nếu thật sự không trốn được thì cũng không thể làm mất thể diện của Tần Vương phủ.”
Các nàng vừa chê bai Ninh Anh thấp kém, nhưng lại cực kỳ hâm mộ nàng có thể ăn được miếng thịt tươi vinh quang chói lọi như Lý Du.
Lý Du nắm cằm nàng, nói: “Hỏi ngươi đó, nói đi chứ.”
Lý Du: “Ngươi đúng là biết phân biệt hàng tốt xấu, trà tiến cống trong cung gì đó tổng cộng chỉ có ba lọ, trong đó một lọ bị cha ta mặt dày mày dạn lấy được từ trong tay thánh thượng, hôm nay lấy ra đãi khách, có thể thấy được thành ý thế nào.”
Nếu nhìn kỹ, vẻ ngoài của nàng ta cao hơn Ninh Anh một bậc, nhưng thần vận lại kém xa Ninh Anh.
Không ít quý nữ cũng đến vây xem náo nhiệt.
Cho nên trước đó nàng cố ý đề cập đến hồng trà, quả nhiên hiện tại đã có tác dụng.
Đây là kỹ thuật hàng đầu, chỉ hơi chút bất cẩn sẽ bị Lý Du lột da, nhưng nếu cẩn thận chơi thì thật sự rất k*ch th*ch!
Khúc Lục Nương chậm rãi đong đưa quạt tròn, quý nữ ngồi kế bên nói: “Dáng vẻ cũng không kém cạnh, vừa nhìn đã biết không đứng đắn.”
Lý Du ghét bỏ nói: “No c·h·ế·t ngươi đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.