Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Một Đóa Chi Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
Nỗi đau trong mắt anh, ngay cả khi ánh hoàng hôn buông xuống vẫn không hề tan đi.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Anh yêu cô như anh trai, như bạn bè, như người thân...
Sau đó, bà dọn đi nơi khác, nghỉ việc, không để lại dấu vết gì.
Khi ấy, mẹ cô nhạy cảm nhất. Cha cô vẫn không bỏ được thói trăng hoa, bị mẹ bắt gặp một lần, hai lần, ba lần...
Không ai cần cô nữa. Vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?
Hứa Thanh Hoan không đáp.
Họ quen biết nhau hai mươi lăm năm, bên nhau chín năm.
Thương mến, Vèm Chanh!
Bên ngoài, ai cũng nghĩ Hứa Thanh Hoan lớn lên cùng mẹ, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống. Nhưng không ai biết rằng đã từng có một khoảng thời gian, mẹ cô cũng không cần cô nữa.
Chỉ vỏn vẹn nửa tháng, vậy mà với Hứa Thanh Hoan, dường như đã là cả một kiếp trước.
Hứa Thanh Hoan òa khóc, lao vào lòng cậu.
Hứa Thanh Hoan không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của mình liền ra hiệu bằng tay với Phó Thịnh Hòa.
Đó là khi cha cô lần đầu muốn quay về gia đình, lấy danh nghĩa của cô để liên tục tiếp cận mẹ. Lâu dần, tình cảm giữa họ nảy sinh trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suốt chuyến đi sau đó, Phó Thịnh Hòa luôn bám sát phía sau nhưng Hứa Thanh Hoan lại coi anh như không khí.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Làn không khí lạnh như ngưng đọng trong cổ họng Phó Thịnh Hòa. Anh mở miệng khó khăn: “Anh biết. Xin lỗi.”
Bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
“Hoan Hoan, hãy cho anh một cơ hội, chỉ một lần này thôi có được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tựa như đã khắc sâu vào sinh mệnh của nhau, dù có quyết tâm cắt đứt quá khứ thì dấu vết của đối phương cũng không thể phai mờ ngay lập tức.
Chương 18: Chương 18
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Hai người cùng nhau đi vào khu rừng gần đó.
Anh không chỉ là người yêu cũ của cô mà còn là người bạn thanh mai trúc mã, là người đã kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng.
Ngay giây phút sinh tử ấy, có một bàn tay siết chặt lấy cánh tay cô.
Trong tám năm đầu tiên thiếu đi tình yêu thương, chính anh đã bù đắp tất cả cho cô.
Gần hai mươi năm sau đó, Phó Thịnh Hòa thực sự làm được như lời anh đã hứa.
Ánh mắt cô khiến Phó Thịnh Hòa lùi lại hai bước.
Không, anh không cam tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh biết, bây giờ giải thích có thể đã quá muộn nhưng anh không muốn cả đời này không có cơ hội nói ra. Anh xin em.”
Anh vừa lên hot search, có người nhận ra nhưng lại không dám chắc, ánh mắt liên tục quét về phía anh.
Hứa Thanh Hoan ngước lên. Không phải sao?
Cô nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Những tư thế đó, em đã sử dụng rồi, không phải độc quyền của anh. Em sẽ có nhiếp ảnh gia giỏi hơn.”
Hứa Thanh Hoan dần lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tạo dáng thêm vài kiểu nữa rồi cầm điện thoại rời đi, nhường chỗ cho người khác.
Bệnh trong lòng bà ngày một trầm trọng hơn.
Nếu là người khác, Hứa Thanh Hoan sẽ chẳng buồn để ý nhưng Phó Thịnh Hòa không phải người khác.
Phó Thịnh Hòa nói rành mạch như thể từng tư thế đã in sâu trong tâm trí anh.
Khi phát hiện ánh mắt anh lúc nào cũng đặt trên người Hứa Thanh Hoan, họ bắt đầu nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
“Tư thế đầu tiên nên chụp ở độ cao từ 1,2 đến 1,3 mét, với góc chụp 70°. Tư thế thứ hai, em ngồi xuống một chút là vừa đẹp.”
Ánh mắt Hứa Thanh Hoan chạm vào ánh mắt của Phó Thịnh Hòa. Trong đôi mắt ấy, cô thấy một nỗi đau âm ỉ khó nhận ra.
Một ngày nọ, khi ông nội lần nữa quát: “Không cần mày nữa, cút khỏi nhà tao!” cô bé Hứa Thanh Hoan đã trèo lên sân thượng.
Biết được nỗi ấm ức của cô, cậu thiếu niên vội vàng lục tìm trong túi áo lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cô: “Không sao cả. Họ không cần em nhưng anh cần. Anh sẽ cố gắng yêu em thật nhiều. Bất cứ lúc nào, trên thế giới này luôn có anh yêu em.”
Người ngoài và cả chính mẹ cô đều biết rằng ông chỉ vui đùa nhưng bà không thể chịu đựng được.
Và để cứu mình khỏi nỗi ám ảnh ấy, bà đã chọn cách cực đoan nhất: Bà đuổi cha cô ra khỏi nhà, đóng gói đồ đạc của cô gửi đến nhà ông bà nội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà ông bà nội vốn chẳng hề thương yêu Hứa Thanh Hoan, họ chỉ biết áp đặt kỷ luật, mỗi khi không vừa ý lại quát lên: “Không cần mày nữa!”
Cậu thiếu niên hoảng hốt đến tột cùng: “Hoan Hoan, em làm gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.