Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


Hứa Thanh Hoan đặt ly cà phê xuống, Phó Thịnh Hòa nâng cằm cô lên, hôn khẽ.

“Nếu là tôi, tôi chắc chắn chọn chị Dư Hinh. Nghe nói lần trước chị ấy đi cùng khách hàng đến đây, chính tổng giám đốc Phó đã đích thân đến đón. Chị ấy trật chân, tổng giám đốc không do dự bế chị ấy lên xe... ánh mắt hai người cứ gọi là ngọt ngào tan chảy…”

Tiếp tân niềm nở giới thiệu các gói dịch vụ, cô hờ hững lắng nghe, chọn liệu trình chăm sóc da. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giây tiếp theo, cổ tay áo cô bị kéo lại.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Hứa Thanh Hoan quá hiểu anh nhưng cô không muốn tạo cơ hội để anh nói ra điều đó, ánh mắt chệch đi nơi khác.

Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn cô ta. Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.

Khi đó, Hứa Thanh Hoan còn trẻ, cô tin tưởng tình yêu của Phó Thịnh Hòa như một lá bùa hộ mệnh, chẳng hề sợ hãi Dư Hinh.

Thực ra, nó còn đắng hơn.

“Đắng lắm phải không? Chồng cố ý không thêm đường để em nhớ mãi vị ngọt của anh.”

Nhìn bữa sáng trước mặt, cô buông thìa xuống. Chiếc thìa chạm vào chén sứ vang lên tiếng động nhỏ, bọt sữa văng lên thành từng gợn sóng li ti. Nhưng cô không còn tâm trí để ý, cô thay quần áo, thẳng tiến đến thẩm mỹ viện.

Nhân viên nọ hoảng hốt, giọng nói run rẩy: “Tôi.. tôi không cố ý…”

Vừa hay có thể áp chế nỗi đắng cay trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhân viên kia lại tiếp tục bàn tán: “Theo tôi thấy, Phó phu nhân chỉ là một bình hoa di động. Cô ấy ở nhà cả ngày, chắc cũng chẳng có tiếng nói chung với tổng giám đốc Phó. Còn phó tổng giám đốc thì khác, chị ấy là kiểu phụ nữ có thể kề vai sát cánh với tổng giám đốc.”

Phó Thịnh Hòa ra nước ngoài khởi nghiệp, cô ta gia nhập công ty anh, từng bước thăng tiến, giờ đã là phó tổng giám đốc.

Dư Hinh...

“Dư Hinh có thai rồi.”

Lời chưa dứt, bỗng dưng cửa phòng bật mở.

Là Dư Hinh.

Ngày trước, cũng có người nói họ rất xứng đôi.

“Chị à, thả lỏng đi, đừng gồng người như vậy.”

Phó Thịnh Hòa sải bước đến, ôm cô vào lòng một cách vụng về: “Sao em lại ở đây? C·h·ế·t tiệt, em nghe thấy những lời đó rồi sao?”

Trong lúc chờ nhân viên chuẩn bị dụng cụ, Phó Thịnh Hòa đan hai tay vào nhau, ngón cái khẽ xoay tròn.

Thoáng qua trong mắt Phó Thịnh Hòa là một tia không tự nhiên.

Sắc mặt Phó Thịnh Hòa không thay đổi: “Dư Hinh đưa khách hàng đến đây, anh qua xem tình hình một chút. Mà nói thật, nếu anh không đến, có phải em sẽ im lặng chịu đựng hết không?”

“Hửm?”

“Nhưng... nhưng mà... phó tổng mới là chủ của thẩm mỹ viện này mà…”

Phó Thịnh Hòa gật đầu.

Nếu nơi này đáng tin cậy, cô sẽ dùng danh tính của chị Triệu để đăng ký, bỏ ra một khoản tiền lớn mua giấy chứng nhận phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó đi làm lại giấy tờ tùy thân.

Cô ta quay sang Hứa Thanh Hoan, nhã nhặn cười: “Xin lỗi đã làm phiền chị. Tôi sẽ tặng chị một thẻ thành viên VIP.”

“Thanh Hoan, có một chuyện anh bắt buộc phải nói với em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Hoan thở dài, cố gắng thả lỏng.

Nhân viên kia tỏ ra bất mãn: “Sự thật rành rành, chẳng lẽ không được nói?”

Một nhân viên khác không đồng tình: “Chưa chắc đã là may mắn đâu. Dựa vào chồng cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Thà giống chị Dư Hinh còn hơn, có sự nghiệp riêng, người ta mới nể trọng.”

Cuối cùng, anh dẫn cô đến một thẩm mỹ viện khác với lý do là: “Anh không muốn em phải tiếp tục ở nơi em từng bị tổn thương.”

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Sáng sớm hôm sau, Phó Thịnh Hòa đích thân vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô. Trên bàn ăn toàn là những món dạo gần đây cô ăn nhiều hơn một chút.

Hứa Thanh Hoan giấu đi cảm xúc, giục anh đi làm. Anh giả vờ tội nghiệp một lúc rồi ngoan ngoãn rời đi.

“Cô bị sa thải. Ngay bây giờ, thu dọn đồ đạc và rời đi.”

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Dù cô ta có xuất sắc đến đâu thì sao chứ? Cô ta đâu phải người trong tim anh.

Anh có tâm sự.

“Nhưng em không thấy ấm ức chút nào. Vì đó chỉ là lời nói dối. Chỉ khi nó biến thành sự thật thì mới đáng để bận lòng.”

Một giọng nói quen thuộc khác vang lên: “Cứ làm theo quyết định của tổng giám đốc Phó.”

Thương mến, Vèm Chanh!

Anh tự tay giúp cô mặc quần áo, mang giày, cẩn thận buộc dây, dịu dàng đến mức người ngoài nhìn vào khó lòng liên tưởng anh với vị tổng tài cao cao tại thượng.

Giờ nghĩ lại, thật buồn cười biết bao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nụ cười của Hứa Thanh Hoan nhạt dần. Là đau lòng hay chỉ là che giấu sự chột dạ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Hoan giật b.ắ.n mình. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ai cho phép cô bôi nhọ vợ tôi?”

Một nhân viên massage ngắm nhìn cô, bỗng buột miệng trêu đùa: “Cô gái này trông rất giống Phó phu nhân đấy! Sau này chắc chắn cũng may mắn như cô ấy, gặp được một người chồng tốt như tổng giám đốc Phó.”

“Nhưng anh không chịu nổi việc em bị bôi nhọ. Em không tức giận nhưng anh xót xa lắm!”

Chương 2: Chương 2

“Cô điên à! Tổng giám đốc Phó rất yêu vợ, nghe cô nói thế chắc chắn sẽ đuổi việc cô mất.”

Lồng n.g.ự.c Hứa Thanh Hoan như bị siết chặt, hơi thở bỗng chốc bị tước đoạt.

Hứa Thanh Hoan chăm chú nhìn anh: “Em đi chăm sóc da. Ở đây cũng không có gì lạ. Còn anh? Không phải anh đang đi làm sao?”

Cô nhấp một ngụm, đắng chát.

Người giúp việc đặt ly cà phê trước mặt cô, cười nói: “Đây là hạt cà phê mà thiếu gia mang về từ Vân Nam trong chuyến công tác lần trước. Phu nhân bảo thích ủng hộ hàng nội địa, thiếu gia liền ghi nhớ ngay.”

“Thôi ngay đi! Hôm nay tổng giám đốc Phó lại đưa phó tổng đến đây nữa kìa. Nếu không phải thật lòng, sao anh ấy cứ đi cùng chị ấy hết lần này đến lần khác?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2