Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Chương 1


Mùa hè gần rời đi nên cái nóng oi bức cũng không còn nữa, nhưng nhiệt độ trong văn phòng của Lương Thi Nhĩ vẫn rất thấp. Cô vốn đã quen làm việc trongnhiệtđộnhưvậy,songlúcnàybỗngdưnglạicảmthấyhơilạnh.Cônắm chặt chiếc cốc trong tay, một chốc sau mới nói: “Mình không phải ở bên anh ấy.”

Trong phòng đã lên một đợt món đầu tiên, Ôn Diệp Lam thấy mấy người họ cùng bước vào thì khá ngạc nhiên, lập tức giới thiệu với Lương Thi Nhĩ: “Ban nãy mình gọi điện thoại cho họ thì biết tình cờ họ đang ở gần đây, mình nghĩ ăn lẩu đông người sẽ vui hơn, nên đã gọi họ đến ăn cùng. Thi Nhĩ, đây chính là ban nhạc Blue Lion mà mình đã kể với cậu. Không phải vừa rồi cậu nói bài hát của họ rất hay sao? Nào nào nào, để mình giới thiệu một chút nhé, đây là Giang Tự Xuyên – ca sĩ chính của nhóm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“CôLươngphảikhôngạ?SếpÔnbảotôidẫncôvào.” “Được, cảm ơn.”

Côlậptứcdừngbước,ngướcmắtnhìnlên,thấytrướcmặtlàmộtchàngtrai đang nghiêng đầu nhìn mình, khóe mắt cong cong, mặt hơi baby.

“Chậc,giờnàyrồimàcòntăngca!Bộkhôngmuốnsốngnữaà?” Lương Thi Nhĩ cười nhạt, không nói gì.

“Chị Diệp Lam, chị đừng chỉ giới thiệu bọn tôi với chị gái này chứ, chị còn chưa giới thiệu chị ấy với bọn tôi mà! Chị có cô bạn thân xinh đẹp thế này sao không thấy chị dẫn ra ngoài ăn cơm bao giờ thế?” Tay bass Nhậm Kha chính là chàng trai có khuôn mặt baby.

Lương Thi Nhĩ không hay nghe nhạc của những ban nhạc kiểu mới này, nhưng qua lời Ôn Diệp Lam, cô biết được hơn một năm nay Blue Lion rất nổi tiếng trong giới trẻ, những buổi live và Festival âm nhạc có họ tham gia chắc chắn sẽ rất sôi động.

Mọingườiđềulàbạnhọc,thờiđạihọcchơivớinhaurấtthân,chỉlàsaukhitốt nghiệp ai cũng có công việc và cuộc sống riêng, không còn gặp nhau thường xuyên như trước nữa.

GiangTựXuyêncầmđũachunggắpvàimiếngthịtbỏvào:“Côcònmuốnăngì nữa không?”

NhậmKha:“Ồ...tôichỉnghĩThiNhĩtrôngnhưhaimươihai,haimươibatuổi, trạc tuổi tôi thôi.”

Quánlẩucáchnơinàynửatiếngláixe,vàophòngriêngrồimấyngườihọbắt đầu gọi món.

“Vâng, khá bận.”

Nhưng...trongnhữngngoạitruyệnchưaviết,họcóthậtsựmãimãihạnhphúc không?

Thời gian biểu diễn là từ tám giờ đến chín giờ rưỡi.

Điện thoại được nhét lại vào túi xách.

Giọng hát của ca sĩ chính ở Livehouse ban nãy vừa đặc biệt còn da diết, tuy giọnghátvàgiọngnóicóchútkhácnhau,nhưngcôvẫnnhanhchóngphânbiệt được.

Ăn được bảy phần no thì cô đặt đũa xuống, vô tình liếc nhìn điện thoại, phát hiệnQuýBạcThầngửitinnhắnchocô:[Anhđếnđónem,ănxongthìgọicho anh.]

Hơnnữagiọnghátcủacasĩchínhtrênsânkhấurấthay,cóđộnhậndiệncao, khiến người ta không thể không đắm chìm theo giọng hát của anh ta.

Lương Thi Nhĩ ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vì Ôn Diệp Lam làm trong ngành này nên những năm qua Lương Thi Nhĩ cũng từng được cô ấy kéo đi nghe trực tiếp ở những nơi khác hai ba lần, nhưng trước đây cô không có cảm giác gì, chỉ thấy rất ồn ào.

VìhônlễcủaÔnDiệpLamsắpđếnrồinênmọingườilạibànđếnchuyệnkết hôn.NhậmKhacógươngmặtbabyđặtlonbiaxuốngbàn,giọngđiệuhỏihan đầy mong đợi.

Côbạnthânsắpcướinàylàbạncùngphòngthờiđạihọccủacô,tênlàÔnDiệp Lam.

“Ba mươi? Thật sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

LươngThiNhĩnhìnchàngtraimắthổphách,gậtđầu:“Chàocậu.” GiangTựXuyêncũngnghiêngđầunhìncô,đưatayra:“Chàocô.” Lương Thi Nhĩ khựng lại giây lát, bắt tay anh.

“ThiNhĩ,côbaonhiêutuổimàđãkếthônrồi?”NhậmKhahỏi. Ôn Diệp Lam: “Ê ê ê, hỏi tuổi con gái là bất lịch sự đấy nhé.”

“Côcómuốngắpthịtbòkhông,miếngvừarồihìnhnhưtôigắpmấtrồi.”Sau khiLươngThiNhĩmòmẫmmấylần,cônghethấyGiangTựXuyênngồiđối diện có chút áy náy nói với cô.

LươngThiNhĩimlặngmộtlúcmớiđáp:“Tốinayanhấyphảiởlạicôngty tăng ca.”

“Tôi tự làm được rồi, cảm ơn cậu.”

“Cậuấybậnchútcũngtốt,kiếmtiềnchoThiNhĩcủachúngtatiêu!”ÔnDiệp Lam ôm vai cô, nói, “Không nhắc đến cậu ấy nữa, nghĩ xem lát nữa đi đâu ăn nào.”

Chương 1: Chương 1

Kếtcụccủanhữngcâuchuyệncổtíchlàhoàngtửvàcôngchúataytrongtay bước vào lễ đường, từ đó sống hạnh phúc mãi về sau.

“Đến đi mà, tan làm cậu đến vẫn kịp giờ diễn đấy.”

VừarồiLươngThiNhĩđứngquágầnchàngtraimặtbabynênkhôngđểýphía sau cậu ta còn có người khác. Lúc này cô hơi ngẩn ra, tai đã nhận ra giọng nói này.

ÔnDiệpLamvàChươngNghiêuđềulàngườithíchăncay,trướcđâymỗikhi ra ngoài ăn lẩu, bọn họ đều gọi lẩu uyên ương để Lương Thi Nhĩ có thể ăn được.

Đám đông chen chúc lắc lư nhảy múa theo người trên sân khấu, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hò hét và ánh đèn nhấp nháy đan xen. Đứng gần cô nhất có vài cô gái đang giơ cao điện thoại quay lại hình ảnh trên sân khấu, ống kính rung lắc, kích động tựa như sắp khóc vậy.

LươngThiNhĩhoànhồn,khẽgậtđầurồiđitheocậuấylênkhuvựcphòngbao tầng hai.

Livehouse này thuộc công ty văn hóa dưới quyền doanh nghiệp gia đình của nhà Ôn Diệp Lam, vừa mới mở gần đây, do cô ấy quản lý. Theo lời Ôn Diệp Lam thì gia đình cô ấy sợ cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm, nên bày ra cho cô ấy chút việc.

LúcLươngThiNhĩvộivàngđếnnơithìđãchíngiờtối,buổidiễngầnkếtthúc. Cô đứng ở hành lang cửa ra vào nhắn tin cho Ôn Diệp Lam, đợi thêm vài phút thì có một chàng trai mặc đồng phục từ trong đi ra.

Nhậm Kha gãi đầu: “Thì, thì làm quen thôi mà.”

TrênbànănchỉcóLươngThiNhĩlàítnóinhất,côvừalặnglẽănvừacóchút lơ đãng.

“Hả?Kếthônrồi?”MắtNhậmKhatrợntròn,mấyngườibêncạnhcậutacũng nhìn sang, bao gồm cả Giang Tự Xuyên. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, dường như cũng có chút kinh ngạc.

Hoàng tử và công chúa.

LươngThiNhĩđitheochàngtraiđóvàođạisảnh,lênlầu,từcửaphụbướcvào. Vừa bước vào cửa cô đã bị choáng ngợp trước sự náo nhiệt sôi động bên trong.

ÝcủaLươngThiNhĩlàvẫnchưađếncuốituần,côđãbậncảngàyrấtmệtmỏi, sau giờ tan làm không có tâm trạng để đi Livehouse nghe nhạc nữa.

“Alo?”

“Đẹp trai, sao lại không đẹp trai cho được. Hồi đại học cậu ấy là nam thần của khoachúngtôiđấy.”ChươngNghiêuvừanhắcđếnchuyệnnàythìhăngháihẳn lên, dù sao anh ấy cũng là người chứng kiến tình yêu của cặp đôi hoàn hảo này.

Nhưng cũng không trách họ được, thời buổi này người ở thành phố lớn kết hôn muộn,màhômnayLươngThiNhĩlạiđểmặtmộckhôngtrangđiểm,nhìncóvẻ trẻ hơn.

“Phải không, anh rể tốt thế cơ à? Đẹp trai lắm sao?”

GiangTựXuyênliếcnhìncậuta,cườinói:“Bạngáicònchưacómàđãnghĩ đến chuyện kết hôn?”

Đêm dần khuya, vài chai bia đã cạn, mọi người trò chuyện rôm rả.

Nói rồi cô ấy dẫn Lương Thi Nhĩ ngồi xuống. Lương Thi Nhĩ đặt túi xuống, chào Chương Nghiêu ngồi đối diện, “Anh Yêu, lâu rồi không gặp.”

Nghe người bạn thân ở đầu dây bên kia mời quá nhiệt tình, cuối cùng Lương Thi Nhĩ cũng gật đầu. Nào ngờ đến lúc tan làm bên phía dự án game mới gặp chút vấn đề, cô phải họp gấp với đội ngũ, lúc kết thúc thì cũng đã tám giờ hai mươi.

BìnhthườngphầnnướclẩuthanhđạmhầunhưđềudomộtmìnhLươngThi Nhĩ ăn, hôm nay hiếm khi bên này lại có thêm một người dùng.

Nhậm Kha cười haha: “OKOK, chị, chị Thi Nhĩ.”

“Khôngchỉnữsinhtannátcõilòngđâu,saukhiThiNhĩđồngý,namsinhcũng đau khổ lắm đấy.” Chương Nghiêu nói, “Nhưng mà đau khổ thì đau khổ, mọi người đều hiểu rõ bọn họ mới là những mảnh ghép hoàn hảo của nhau! Vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn là người địa phương có gia cảnh tốt! Hoàn toàn giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích...”

LươngThiNhĩxáchtúilậtđậtrờikhỏicôngty,láixeđếnđịachỉLivehousemà Ôn Diệp Lam gửi.

ÔnDiệpLamnói:“Tôiđãbảolàphảigọicôấylàchịrồicòngì,aibảocậugọi Thi Nhĩ.”

Nhưngngườibạnthânrõràngđãhiểulầm,côấy‘yo’mộttiếngđầykhóhiểu: “Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, phải ở bên chồng cậu đúng không? Được được được, hai người các cậu bình thường bận rộn túi bụi, thời gian nghỉ ngơi phải dành cho nhau, bạn bè gì đó dẹp hết sang một bên cũng dễ hiểu mà.”

Ca sĩ chính gật đầu: “Đúng vậy, cô là bạn của cô ấy à?” LươngThiNhĩđẩycửaphòng:“Ừm,mờimọingườivào.”

NãygiờLươngThiNhĩvẫnluôncúiđầunhìnđiệnthoại,khônghềpháthiệncó người đứng ở cửa phòng, suýt chút nữa đã đụng phải.

LươngThiNhĩnói:“Khôngsao,tôibỏthêmvào.” “Để tôi làm cho.”

“Hồi đại học hai người họ yêu đương nồng nhiệt lắm, khiến người khác phải ghen tị nổ mắt. À này Thi Nhĩ, anh vẫn còn nhớ cái lúc Bạc Thần theo đuổi em đã dùng trăm phương ngàn kế như thế nào, có lần còn bắn pháo hoa ở sân thể d·ụ·c cho em nữa, em còn nhớ không? Cả nửa trường đều nhìn thấy tên em được viếttrênbầutrời,chỉvìchuyệnnàymàcảđámbọnanhbịbảovệđuổibắt,suýt nữa bị kỷ luật!”

Nghethấygiọngnóikhànkhàncủacô,ngườiởđầudâybênkiathoángsửng sốt: “Cậu đang ngủ à?”

“Thật không! Vậy thì vứt Quý Bạc Thần sang một bên, đến chơi với bọn mình đi!Cậuxem,mìnhcũngsắpcướirồimàvẫncònnhiềuthứchưachuẩnbịxong, vừa hay nhờ cậu chỉ điểm.”

ÔnDiệpLam:“Tôivẫnchưakếthôn,làmsaotôibiếtđược.” “Vậy chị Thi Nhĩ nói xem!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Thi Nhĩ vô thức nhìn lên sân khấu theo ánh mắt của những người ở đây. Cô không thấy rõ được, chỉ loáng thoáng trông thấy hình dáng mơ hồ của những người trên sâu khấu trong ánh đèn xanh vàng lẫn lộn. Tay bass, tay keyboard, tay trống... và cả ca sĩ hát chính với dáng vẻ cao ráo và khí chất mạnh mẽ ở trung tâm sân khấu.

LươngThiNhĩchoàngtỉnhgiấctừgiấcngủngắnngủi,ngoáiđầuliếcnhìn chiếc điện thoại trên bàn trà, là cuộc gọi từ bạn thân.

Chínhtrongchuyếndulịchđó,ÔnDiệpLamđãgặpngườibạntraihiệntại.Hai người có gia cảnh tương đương, tình cảm cũng thắm thiết, thế nên dự định năm nay sẽ tiến tới hôn nhân, cũng đã sớm mời Lương Thi Nhĩ làm phù dâu.

Ôn Diệp Lam đang ngồi ở đó đợi cô, còn có một người nữa, là đàn anh Chương Nghiêu mà họ quen biết từ thời đại học, các cô quen gọi anh ấy là anh Yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“CôLương,bênnày!”Chàngtraidẫncôvàothấycôđứngyênkhôngđộngđậy bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, sau đó chỉ lên lầu.

“Quán mới mở ở khu Bắc cũng không tệ, hay là đến đó nhé?”

ÔnDiệpLamlườmcậuta:“Làmgì,giớithiệusớmthìsao?Cậucóthểlàmgì chứ?”

Tinnhắnđượcgửicáchđâynămphút,LươngThiNhĩnhìnthoángqua,không trả lời.

“DiệpLamđangởđây,mọingườilàbannhạctốinayphảikhông?”LươngThi Nhĩ xác nhận.

Tronglànhơinướcmờmịt,dòngsuynghĩcủaLươngThiNhĩbịkéotheo,có chút ngẩn ngơ.

HồitrướccảhaicôđềulàsinhviênchuyênngànhMỹthuật,saukhitốtnghiệp cô vào một công ty game làm họa sĩ, còn Ôn Diệp Lam thì vứt bút vẽ, đi một

Nhưng lần này có vẻ khác... Bài hát này không phải là loại rock ồn ào, có lẽ thuộc về rock nhẹ, kết hợp thêm nhiều yếu tố âm nhạc, không khí rất sôi động.

ÔnDiệpLamrấthiểukhẩuvịcủaLươngThiNhĩ,chonênLươngThiNhĩgiao cho cô ấy gọi món, đứng dậy đi ra ngoài nhà vệ sinh.

VẫnlàÔnDiệpLamđãngàngàsaygiànhnóitrước:“Ngườikháckếthôncó tốt hay không thì tôi không biết, nhưng chị em tôi kết hôn thì tuyệt đối là tốt, bọn họ là một cặp đôi trời sinh, trai tài gái sắc!”

Bênkiakhôngtrảlờinữa,LươngThiNhĩcúiđầunhìnđiệnthoại,hítmộthơi thật sâu, không có biểu cảm gì.

Ngườivừalêntiếngchínhlàđốiphương. Nam ca sĩ đó.

ChươngNghiêu:“Điănlẩuđi!” “Được thôi, quán nào?”

“Bannhạcgìcơ?”LươngThiNhĩkhẽnhíumày,hômnaycôđãhọpcảbuổi sáng, lại bị thiếu ngủ nên hơi đau đầu.

“Chờmãimớithấycậuđến,sắpkếtthúcrồiđấy!”ÔnDiệpLambướctớinói. Lương Thi Nhĩ: “Sắp tan làm thì có việc đột xuất, xin lỗi mọi người.”“Không sao, cũng may cậu đến kịp bữa khuya.”

Lương Thi Nhĩ thì không để tâm, hơn nữa nói cô trông như hai mươi hai, hai mươibatuổicũnglàlờikhen,bèncườinói:“Tôibamươirồi,cảmơncậuđã khen.”

Lương Thi Nhĩ: [Không cần đâu, không biết bao giờ mới ăn xong.]

Bởi vì bên này chỉ có hai người họ ăn, nên những thứ anh bỏ vào sau đó cũng chỉvừađủchohaingười.Anhbỏvàorấtkịpthờimàsốlượngcũngvừađủ,thế nên sau đó Lương Thi Nhĩ chỉ việc ăn thôi.

“Bạc Thần đâu? Sao tối nay không gọi cậu ấy ra ăn khuya cùng?”

Trongnhữngngườicómặtởđây,ngoàiLươngThiNhĩrathìchưaaikếthôn cả, thế nên vấn đề này chỉ có thể hỏi cô.

chuyến du lịch vòng quanh thế giới kéo dài hai năm.

Anh chàng này rất cao, da trắng, đuôi tóc phảng phất ánh xanh, không biết là nhuộm thật hay vì phải lên sân khấu nên xịt màu. Mà thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất chính là đôi mắt phượng cực kỳ đẹp dưới mái tóc xanh lam kia, đồng tử màu hổ phách nhạt, có chút sắc bén, nhưng vì đáy mắt đối phương đang ngậm ý cười nên sự sắc bén này đã giảm đi nhiều, lại thêm cảm giác trẻ trung gần gũi.

“Chậc,thìtôiloliệuchotươnglaithôimà.”NhậmKhanhìnvềphíaÔnDiệp Lam, “Chị, rốt cuộc kết hôn có tốt không?”

“Ừ,vừamớichợpmắtđượcmộtlátthìbịcậuđánhthức.”LươngThiNhĩngồi dậy khỏi ghế sofa, tiện tay cầm lấy cốc bên cạnh uống một ngụm, “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay là thứ Sáu, không đi đâu.”

Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, các món lẩu cũng đã được dọn lên đầy đủ.

LươngThiNhĩđangđịnhhỏicậutalàcóđinhầmphòngkhông,côkhôngquen biết cậu ta, thì đúng lúc này lại nghe thấy một giọng nói khác hỏi: “Ôn Diệp Lam ở trong này à?”

LươngThiNhĩdodựgiâylát:“Đúngvậy,cậulà?” “Chúng tôi cũng vào phòng này.”

Lương Thi Nhĩ mới ngồi chưa được bao lâu đã đứng dậy xuống lầu, vì buổi biểu diễn đã kết thúc rồi. Xuống lầu xong, Ôn Diệp Lam nói vài câu với quản lý hiện trường rồi mới dẫn họ rời đi.

“Vậy kết hôn có tốt không, tôi cũng muốn kết hôn sớm!”

“Khôngsao,tiệntaythôi.”GiangTựXuyênvừanóivừabỏthêmmộtítđồăn từ các đĩa khác vào.

Trongvănphòngyênắngbỗngvanglênmộthồichuông dài.

[Emkhôngcóởnhàà?]Vừarakhỏinhàvệsinh,cônhậnđượcmộttinnhắndo Quý Bạc Thần gửi đến.

“Cũng không có gì, định hỏi cậu là tối nay có muốn đến chỗ mình chơi không, hômnayanhYêucũngởđây.Hơnnữatốinaylàbuổidiễnđầutiênởchỗmình, mình đã đặc biệt mời ban nhạc Blue Lion, còn là buổi diễn riêng đấy!”

...

Tiếpđó,ÔnDiệpLamlầnlượtgiớithiệuchoLươngThiNhĩbangườicònlại trong ban nhạc, ngoài ca sĩ chính ra thì còn có tay trống Tạ Thanh Hãn, keyboard Trình Tiểu Xương, tay bass Nhậm Kha.

LươngThiNhĩđivềhướngphòngriêng,trảlời:[Không,đangrangoàiăn khuya.]

“Đượcrồiđượcrồi,vậytôigiớithiệunhé.Đâylàbạnhọcđạihọccủatôi,cũng là bạn thân của tôi, cô ấy tên là Lương Thi Nhĩ. Cậu phải ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Thi Nhĩ. Còn nữa, cô ấy đã kết hôn rồi, cậu đừng có nghĩ linh tinh.”

Quý Bạc Thần: [Khi nào về? Anh đến đón em nhé.]

“Ấy?Chịgái,phòngbaonàycủachịà?”Đúnglúcnày,phíatrướcđộtnhiên vang lên một giọng nói.

Đinh đinh——

Cônhìnvềphíasauchàngtraimặtbaby,pháthiệnsaulưngcậutacòncóthêm ba người, nhưng ánh mắt của cô lập tức chú ý đến người đứng giữa.

Người bạn ở đầu dây bên kia sực nhớ ra bình thường cô không mấy hứng thú vớinhữngthứnày,phỏngchừngcũngchẳngbiếtBlueLionlàai,nênkhôngcố gắng dùng ban nhạc để thu hút cô nữa, đổi cách nói khác: “À, là một ban nhạc rất nổi gần đây thôi, nhưng không quan trọng. Mình muốn nói là cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài ăn cơm với anh Yêu, tối nay nghe live xong thì đi ăn khuya luôn nhé.”

Ôn Diệp Lam: “Đúng đúng đúng, em nhớ chuyện này. Em còn nhớ lần đó Quý BạcThầnđãtrựctiếptỏtìnhvớiThiNhĩởbuổidạhộiđêmgiaothừa.Chậc,lúc đó có biết bao nữ sinh trong trường tan nát cõi lòng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Chương 1