Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Chương 12
Một tuần làm việc mới lại bắt đầu.
TrongphònghọpcủaLinhCơGameđangdiễnramộtcuộchọpvềthiếtlập nhân vật cho bốn nam chính của “Game Tình Yêu”.
Sauhơnmộttiếngđồnghồbànbạcvàthảoluậnđãxácđịnhđượcbanhânvật cùng hình ảnh minh họa, riêng nhân vật cuối cùng vẫn chưa đạt yêu cầu, mọi người quyết định quay lại tối ưu hóa, sau đó chốt tiếp.
Bận rộn cả buổi sáng, Lương Thi Nhĩ hiếm hoi có được một buổi chiều khá nhànrỗi.Côtranhthủchútthờigiannàyđặtrấtnhiềuphầntràchiềutrênđiện thoại, gửi đến công ty của Quý Bạc Thần. Đến khi cô tới văn phòng của Quý Bạc Thần thì đồ ăn ngoài cũng được giao tới.
QuýBạcThầnvẫnđanghọp,thếlàcônhờtrợlýTrầnPhongcùngmìnhphát trà chiều cho từng người trong phòng ban.
“Mọi người vất vả rồi, mời mọi người dùng chút trà bánh.”
CómấynhânviêncấpdướilàmviệcvớiQuýBạcThầnđãlâuđềuquenbiết Lương Thi Nhĩ, vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị Thi Nhĩ!”
“Wow!CòncóbánhngọtcủatiệmMigonữa!Cáinàyngoncực!” “Thi Nhĩ, tốn kém quá rồi!!”
LươngThiNhĩmỉmcười:“Đâucógì,tôicũngchỉmuốnmọingườixíchlạigần nhauthôi.DùsaobìnhthườngBạcThầnnghiêmkhắcvớimọingườiquá,mong mọi người thông cảm cho anh ấy nhé.”
Với tư cách là cấp trên, Quý Bạc Thần quả thực rất nghiêm khắc. Nhưng câu nàyđượcLươngThiNhĩnóiravớikiểuđùagiỡnnhưvậylạikhiếnmọingười cảm thấy rất thoải mái và thú vị. Ai nấy cũng cười nói rằng vì đồ ăn ngon, có nghiêm khắc một tí cũng không sao!
Vừanóivừacườivớimọingười,tầmmắtLươngThiNhĩchậmrãidừnglạitrên mộtchỗngồibênphải.Vịtríđóvẫnchưađượcphát,côbèncầmmộtphầnbánh kem và trà sữa trong túi bước về phía đó.
“Gia Gia, cho cô này.”
VuGiaGiangẩnngười,đứngdậynhậnlấy:“Cảmơn.ChịThiNhĩ,chịcònnhớ tôi ạ?”
LươngThiNhĩmỉmcười:“Đươngnhiên,khôngphảichúngtađãkếtbạn Wechat rồi sao?”
VuGiaGiagậtđầu:“Vâng,đúnglàđãkếtbạnWechat…” Đúng lúc này, Quý Bạc Thần cũng từ ngoài bước vào.
Văn phòng của anh ở trong cùng của khu vực phòng ban, muốn quay về văn phòngthìphảiđiquanhữngchỗngồinày.NhìnthấyLươngThiNhĩxuấthiệnở đây anh khá là bất ngờ, sau đó khi thấy cô đứng trước chỗ ngồi của Vu Gia Gia, sắc mặt anh lại thoáng thay đổi.
“Bạc Thần.” Lương Thi Nhĩ gọi anh.
QuýBạcThầnhoànhồn,khôngnhìnVuGiaGiamàđithẳngđếntrướcmặtcô: “Sao em lại đến đây?”
“Chiềunayemrảnhnênmuốnđếntìmanh,látnữachúngtacóthểvềchung.” Lương Thi Nhĩ nói, “Vừa hay em mang chút trà chiều cho mọi người luôn.”
Mối quan hệ của hai người dạo gần đây luôn lạnh nhạt, mỗi lần anh muốn hâm nóngcũngkhómàkhơigợiđượccảmxúccủaLươngThiNhĩ.Hômnaycôđột nhiên chủ động đến tìm anh, lại còn mua đồ ăn, khiến tâm trạng của anh bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
“Anhcònphảixửlývàihợpđồngnữa,emđếnvănphòngđợianhđược không?”
“Đượcchứ.”LươngThiNhĩđáp,“Anhcũngmệtrồiđúngkhông?Emcómua phần cho anh đây.”
Quý Bạc Thần: “Món gì vậy?”
“Đươngnhiênlàmónanhthíchrồi,bánhbaoápchảocủaLýthị,phảixếphàng nửa tiếng đồng hồ mới mua được đấy.”
ĐãrấtlâurồiLươngThiNhĩkhôngnóichuyệnvớianhnhưvậy,QuýBạcThần nghe giọng điệu có chút nũng nịu của cô, trong lòng cũng mềm nhũn: “Sao em phải vất vả như thế, có thể nhờ người khác mua giúp mà?”
LươngThiNhĩ:“Thìemmuốnthểhiệntấmlòngcủamìnhấymà.” Quý Bạc Thần mỉm cười: “Vậy cảm ơn bà xã nhé.”
“Đượcrồi,đithôi,chúngtavàotrongnào.”Nóixong,LươngThiNhĩquay sang nói với mọi người: “Mọi người cứ từ từ dùng nhé.”
“Vâng!CảmơnchịThiNhĩ!” “Cảm ơn Thi Nhĩ.”
Lương Thi Nhĩ nói không có chi, sau đó cùng Quý Bạc Thần đi về phía văn phòng.Nhómngườiởphíasaungóngcổnhìntheo,đợiđếnkhihaingườihoàn toàn bước vào cửa mới bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đẹp đôi thật, sếp Quý và vợ quả là một đôi trời sinh!”
“Đúngvậyđúngvậy,chịThiNhĩvừaxinhđẹplạicókhíchất!!!”
“Sếp Quý cũng dịu dàng với vợ ghê ấy nhỉ, khác hẳn mấy lúc làm việc.”
“Đươngnhiênrồi,tôinghenóihaingườihọyêunhautừthờiđạihọcđếngiờ đấy, sếp Quý vô cùng yêu thương vợ.”
“Hu hu, ghen tị quá đi.”
……
HộpbánhkemtrongtayVuGiaGiabịbópméonhẹ.
“GiaGia,vừarồichịThiNhĩnóihaingườicókếtbạnWechatvớinhauà?” Người ngồi bàn làm việc bên cạnh Vu Gia Gia ghé sát lại hỏi.
SắcmặtcủaVuGiaGiarấtnhạtnhẽo,côtangồilạivịtrícủamình,đẩyphần bánh kem và trà sữa sang một bên, bắt đầu gõ bàn phím: “Ừm.”
“VậytrênvòngbạnbècủachịấycóảnhchụpchungcủachịấyvớisếpQuý không? Kiểu ảnh ngọt ngào lãng mạn ấy?”
“... Không có.”
“Ồ, vậy bình thường chị ấy đăng những gì?”
NgóntayVuGiaGiachợtkhựnglại,nhớrahìnhnhưtừkhithêmWeChattới giờ cô ta chưa từng thấy cô đăng bài lên vòng bạn bè.
Ngọt ngào lãng mạn...
Họthậtsựngọtngàolãngmạnsao?NếucóthìtạisaoQuýBạcThầnlạicó hứng thú với cô ta, tại sao lại thích cô ta?!
Thếnênmọithứchỉlàgiảvờthôi,thựcchấtcuộchônnhâncủahọhoàntoàn không tốt đẹp như vẻ bề ngoài!
“Chịấykhôngđănggìcả.”VuGiaGiahơimấtkiênnhẫnnói,“Maulàmviệc đi, lát nữa phải nộp báo cáo rồi.”
“Ồ, thôi vậy”
Lúc này trong văn phòng, Lương Thi Nhĩ tùy ý ngồi xuống ghế sofa.
SaukhiđivàoQuýBạcThầncũngnhìnthấytúiđồđặttrênbànlàmviệc,anh vừa mở ra vừa nói: “Thi Nhĩ, lại đây ăn cùng không?”
BannãyLươngThiNhĩchỉgiảvờtrướcmặtVuGiaGiađểk.ích th.íchcôta thôi, sau khi vào văn phòng thì cô hoàn toàn không cười nổi nữa.
“Em không đói, anh ăn đi.”
QuýBạcThầnkhônghềnghingờ,vẫncònđangchìmđắmtrongniềmvui sướng hiếm hoi khi cô đích thân mang đồ ăn đến cho mình.
Nhưng vừa mở hộp ra chuẩn bị ăn thì điện thoại bỗng vang lên một tiếng, là tin nhắn của Vu Gia Gia: [Anh đã hứa tối nay sẽ ăn cơm cùng em, không ăn chung nữa ạ?]
QuýBạcThầnbìnhtĩnhtrảlời:[Tôiđãnóirồi,đừngnóichuyệnngoàicông việc trên WeChat]
Sau khi gửi tin nhắn, anh nhấn xóa.
MàVuGiaGiacũng“ngoanngoãn”khôngtrảlờilạinữa. “Sao không ăn đi?”
QuýBạcThầnngướcmắtmắt,đốidiệnvớiLươngThiNhĩđangnhìnqua,anh đặt điện thoại xuống: “Hơi nóng.”
LươngThiNhĩnhìnanh,cũngliếcnhìnchiếcđiệnthoạitrênbàn:“Ồ,nếunóng thì để chút nữa rồi ăn, cẩn thận bỏng.”
“Được.”
LươngThiNhĩngoảnhđầulại,âmthầmcườikhẩymộttiếng. Một số người nào đó có lẽ sắp không nhịn được nữa rồi.
Cô ngả người ra sau, gửi tin nhắn cho Ôn Diệp Lam, bảo cô ấy là hai ngày tới cho người theo sát Vu Gia Gia và Quý Bạc Thần. Nhưng chưa kịp đợi Ôn Diệp Lam trả lời đã thấy một avatar màu xám đen nhảy lên.
LươngThiNhĩtiệntayclickvào,nhìnthấytinnhắnGiangTựXuyêngửiđến. [Hai hôm nay chị có rảnh không?]
——
‘Rảnh’màGiangTựXuyênhỏilàđểchơigame.Bởivìhầunhưmỗitốicôđều online một lúc, nên khi anh muốn cô dẫn bọn họ đánh phó bản, cô cũng không từ chối.
Tốihômsau,LươngThiNhĩđăngnhậpvàotàikhoảngameđúngnhưgiờđã hẹn.
VừaonlineđượcmộtlúcthìlờimờicủaGiangTựXuyênhiệnlên. “Nhậm Kha đâu?” Cô bật voice chat.
Giang Tự Xuyên nói: “Tối nay cậu ấy có việc, không online.”
Cách đây không lâu Nhậm Kha còn ríu rít trong nhóm chat là tối nay sẽ đánh phó bản, ai ngờ bây giờ cô xuất hiện thì cậu ta lại không online. Nhưng Lương Thi Nhĩ cũng không quan tâm, cô nói: “Còn ai nữa không?”
“Hết rồi.”
“Được, vậy để tôi mời thêm ba người, cần class nào?”
“Khoanhãymời.”GiangTựXuyênnói,“Tuầnnàytôicònhaiphóbảnđôi chưa đi, chị... có thể giúp tôi qua trước được không?”
NhiềungườimộtđộihayhaingườimộtđộithìđốivớiLươngThiNhĩcũng chẳng khác gì, cô nhàn nhạt nói: “Sao cũng được.”
“Cảm ơn.”
Mấy lần chơi trước bọn họ phối hợp chiến đấu vô cùng ăn ý, thế nên lần này Lương Thi Nhĩ chỉ cần lên tiếng vài lần để kiểm soát nhịp độ là đã có thể vượt ải một cách thuận lợi.
Sau khi qua phó bản, phần thưởng được phân phát, Lương Thi Nhĩ nhặt vài thứ mình cần rồi định rời nhóm. Nhưng còn chưa kịp click chuột, cô bỗng nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: “Nếu chị cảm thấy không vui thì nên rời đi sớm một chút.”
Lương Thi Nhĩ thoáng sửng sốt: “Gì cơ?”
Giang Tự Xuyên do dự giây lát: “Ý tôi là, chị và chồng chị.”
Ngườicảbuổitốikhôngnóiđượcmấycâu,thếmàlúcsắpofflinelạithốtra một câu bất ngờ.
LươngThiNhĩcóchútkinhngạc,khẽcườimộttiếng:“Saocậubiếttôivuihay không vui?”
“Nhìn là biết, chẳng lẽ anh ta không nhìn ra sao?”
NụcườitrênmặtLươngThiNhĩnhạtđitrongnháymắt:“Emtrai,chuyệnnày hình như không liên quan đến cậu.”
“”
LươngThiNhĩ:“Tôiđiđây.” “Khoan đã!”
“Cậu còn muốn khuyên nhủ gì nữa?”
“Khôngphải.”TronggiọngnóicỉaGiangTựXuyênxenlẫnchútlúngtúng, “Không nói chuyện đó nữa.”
Lương Thi Nhĩ nhẫn nại: “Vậy cậu muốn nói gì?”
“Lễ hội âm nhạc.” Giang Tự Xuyên nói, “Thứ Bảy tuần sau có lễ hội âm nhạc Tinh Quang tổ chức bên Mẫn Tây. Chị Diệp Lam chắc cũng sẽ đi, nếu chị rảnh thì có thể đến chơi, tôi sẽ bảo người giữ vé VIP cho chị.”
Lương Thi Nhĩ không ngờ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, lông mày hơi giãn ra: “Để xem tình hình đã.” Dừng lại mấy giây, cô vẫn nói, “Cảm ơn cậu.”
Giang Tự Xuyên: “.Khôngcó gì.”
Sau đó, avatar của Lương Thi Nhĩ tắt ngúm.
Thấy người trong team đã offline, Giang Tự Xuyên hối hận ngả người ra sau. Vừa rồi anh nên kiềm chế, không nên nói ra câu đó. Dù sao trong mắt cô bọn vẫn chưa đến nỗi quá thân thiết....
Nhưnglúcđóanhthậtsựmuốnnóicâuđó,nếukhôngvuivẻthìnênsớmrờiđi thôi.
Đinh đong.
Đúnglúcnày,chuôngcửavanglên.
Giang Tự Xuyên cau mày đứng dậy khỏi phòng game, đi ra mở cửa.
Ngoàicửalàbađồngđộicủaanh,cửavừamởhélàNhậmKhađãlậtđậtchen vào: “Anh Xuyên, bọn em tới rồi!”
GiangTựXuyênnhìnthứTạThanhHãnxáchtrêntay:“Muagìvậy?”
“Đồ ăn khuya, tôm hùm đất.”
Bọn họ biết anh vì chuyện ca hát nên không ăn cay được, rõ ràng món này khôngphảimuachoanhăn,chỉđơnthuầnlàxáchđồănkhuyađếnnhàanh nhậu nhẹt thôi.
“AnhXuyên!Lênmạngnhanhlên,sắpđếngiờchịThiNhĩhẹnrồi.”NhậmKha vừa nói vừa chạy vào phòng game.
GiangTựXuyêncùngTạThanhHãnđitớinhàăn,thuậnmiệngnói:“Chịấy offline rồi.”
Bước chân Nhậm Kha khựng lại, cậu ta quay phắt đầu lại: “Hả?”
GiangTựXuyên:“Mớinãytôivừalênthìthấychịấyonlinenênđánhvớichị ấy một lúc. Nhưng bây giờ chị ấy có việc, đã offline rồi.”
“Khôngphảiembảoanhhẹnchịấymườigiờsao!Saosớmhơnmàkhôngai báo cho em biết vậy!”
GiangTựXuyênthảnnhiênngồivàobànăn:“Chịấyđộtnhiênlênsớm,thấy cậu vẫn còn ở ngoài nên tôi không nói với cậu.”
Thựcraanhhẹncôlàtámgiờ.Anhmuốnđánhphóbảnđôivớicô,cóthêm người nữa thì chỉ vướng víu.
NhậmKhakhônghềhaybiếtgìnghexongsuýtbùngnổ:“Anhphảinóichứ, nói rồi chắc chắn em sẽ tức tốc chạy về!!!”
“Ờ, lần sau nhé.”
GiangTựXuyênkhôngnhịnđượcgắpmộtcontômhùm,cắnmộtmiếng,đầu lưỡi lập tức bị vị cay xè tấn công.
Ngon c·h·ế·t mất.
NhậmKhabênkialậptứcbaytớimuốnbópcổanh:“Emcònđangchờchịấy gánh em đấy!”
Giang Tự Xuyên: “Chút nữa tôi gánh cậu, được chưa!”
NhậmKha:“Anhchơiphápsưđâucómạnhbằngchịấy!!” Cái này thì đúng thật.
KhóemiệngGiangTựXuyênnhếchlên,tronglòngdânglênmộtcảmgiácđắc ý khó tả.
“Chịấychơicừvậyà?”QuýTiểuXươngvừanhaitômhùmrồmrộpvừahỏi. Nhậm Kha: “Chứ còn gì nữa, xinh đẹp đã đành, lại còn là cao thủ game.”
QuýTiểuXươngcườinói:“Vậyrốtcuộccậuchơivớingườitavìngườitaxinh hay vì người ta là cao thủ game?”
“Dĩnhiênvìchịấylàcaothủgamerồi!Dùchịấycóxinhđếnmấycũngkhông phải gu của tôi, chị ấy đã kết——”
“Trông có vẻ là gu của Tự Xuyên đấy.” Một câu nói bất ngờ của Tạ Thanh Hãn chặn họng Nhậm Kha, tay Giang Tự Xuyên đang lột con tôm hùm thứ hai cũng khựng lại.
“GucủaanhXuyên?Hả?”NhậmKhanhìnGiangTựXuyên,ngơngácnói, “Anh Xuyên thích chị Thi Nhĩ à?”
HôhấpcủaGiangTựXuyêndầnchậmlại,anhâmthầmđiềuchỉnh,mộtlúcsau mới nói: “Cậu điên hả?”
TạThanhHãnnhìnsắcmặtanh,cườinói:“Ýtôilà,côấythuộctuýpngườiTự Xuyên thích.”
Nhậm Kha: “Sao anh lại nói thế?”
TạThanhHãnlàngườiquenGiangTựXuyênlâunhất,từhồitiểuhọchai người đã thân thiết với nhau, cho nên cũng hiểu rõ anh nhất.
AnhấyphớtlờvẻmặtcứngđờcủaGiangTựXuyên,từtốnnói:“Hồitrướcđọc tiểu thuyết huyền huyễn, cậu ấy lúc nào cũng thích mấy đại sư tỷ thuộc kiểungự tỷ lạnh lùng, chứ không thích mấy cô sư muội nhí nhảnh đáng yêu.”
Giang Tự Xuyên liếc xéo anh ấy: “Cậu cứ nói dóc tiếp đi, liên quan quái gì?”
TạThanhHãn:“Kiểuchịgáilạnhlùngxinhđẹp,độclậptựchủ,thànhcông trong công việc lẫn cuộc sống.”
“...”
Tạ Thanh Hãn lại nói với Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương: “Còn nữa, mấy cô nghệ sĩ mà từ nhỏ đến giờ được cậu ấy khen xinh đẹp đều là kiểu lạnh lùng thờ ơ cả đấy. À, hai cậu biết Phùng Khinh Khinh không, là nữ diễn viên thập niên chín mươi đó. Năm lớp một A Xuyên vênh váo nói rằng lớn lên cậu ấy muốn người đó làm bạn gái mình, tôi thấy Lương Thi Nhĩ với Phùng Khinh Khinh cũng khá giống nhau.”
“Cậubịđiênà,tôinóilúcnào.Hơnnữahọgiốngnhauchỗnàochứ?”GiangTự Xuyên suýt nữa ném vỏ tôm hùm vào người Tạ Thanh Hãn.
NhậmKhavàQuýTiểuXươngtứctốclênBaidutìmkiếmPhùngKhinhKhinh, haingườibọnhọkhôngbiếtnữdiễnviênthếkỷtrướcnày.Saukhitìmđượcrồi nhìn qua thì thấy quả đúng là mỹ nhân sắc nước hương trời.
NhậmKhatấmtắckhen:“Khôngphảilàgiốngnhauvềngoạihình,màlàkhí chất, khí chất cùng một loại.”
Tạ Thanh Hãn: “Đúng không, tôi đã nói rồi mà.”
NhậmKha:“AnhXuyênnày,anhcũngganquánhỉ?PhùngKhinhKhinhlớn hơn anh cả một giáp mà anh cũng đòi cưới người ta, hahaha.”
GiangTựXuyênhoàntoànkhôngnhớmìnhđãtừngnóinhữnglờinàylúcbảy, tám tuổi, chuyện hồi nhỏ mà đến giờ Tạ Thanh Hãn vẫn còn nhớ.
Tuynhiên…trướcđâyanhchưatừngsuynghĩkỹ,giờđượcbạnthânnhắcnhở như vậy anh mới chợt nhận ra, Lương Thi Nhĩ đúng là kiểu người anh thích, hoàn toàn chính xác.
Songanhcũngđâucóthíchcôchỉvìcôxinhđẹp,côđãkếthônrồi.Mặcdù… hình như hôn nhân của cô có chút vấn đề.
Nhưng anh nào có vô đạo đức như vậy.
“Chị Thi Nhĩ không lớn hơn anh cả giáp, nhưng người ta đã kết hôn rồi, thật đángtiếc.”NhậmKhalắcđầunói,“AnhXuyên,anhđãđánhmấtcơhộimối tình đầu.”
“Cút.” “Ồ…”
GiangTựXuyêncóchútbựcbội,cũngkhôngănthứlàmđầulưỡianhtêdại nữa, vứt bỏ găng tay rồi đứng dậy.
TạThanhHãnhỏi:“Điđâuđấy?” “Đi tắm! Yên lặng một chút đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.