Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16


Bầutrờiđenkịtkhôngmộtánhsao,ánhđèn ven đường sáng rực như ban ngày, con đường hun hút kéo dài vô tận.

Côngviêngiảitríthơmộngtrongkínhchiếuhậudầnkhuấtxa,thunhỏthành một chấm sáng le lói, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

LươngThiNhĩláixetrênconđườngbằngphẳng,tầmnhìntuyvẫnrõràng nhưng đầu óc lại rối như tơ vò.

Những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, lúc cô và Quý Bạc Thần vừa mới quen nhau, lúc kết hôn, lúc hưởng tuần trăng mật, lúc rảnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi... Bao nhiêu ngày qua, những ký ức tưởng chừng đã bị cô vứt bỏ lại ùa về trong tâm trí chỉ bởi vì một tin nhắn.

Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này ra sao, có lẽ là đột ngột rơi xuống đáy biển sâu, sóng cả cuồn cuộn tuy không vỗ vào người nhưng áp lực nặng nề của nước đã khiến cô nghẹt thở.

lồng ng.ựctưởngchừngnhưsắpnổtungra. Brum——

Điệnthoạibỗngđổchuông,LươngThiNhĩtheophảnxạđưataybắtmáy,cũng chẳng buồn xem là ai gọi đến.

“Alô.”

“Chịđangbậnà?”GiọngnóicủaGiangTựXuyênvanglêntrongxe. Lương Thi Nhĩ: “Không, tôi đang lái xe.”

“Ồ,tôiđịnhnóivớichịlàmaitôirảnhcảngày,chuyệnbữatrước...chịmuốn đến chỗ tôi tìm tư liệu, nếu chị có thời gian thì cứ qua nhé.”

Giọng nói của Giang Tự Xuyên lúc gần lúc xa.

Lương Thi Nhĩ vốn không để tâm đến anh nói gì, chỉ ‘ừ’ cho qua chuyện.

Côđưatayxoahuyệttháidương,địnhnóithêmcâu“Đểtôixemtìnhhìnhđã” thì bất ngờ cảm nhận có một luồng ánh sáng mạnh từ bên hông quét qua.

Côvôthứcliếcmắtsang,đồngtửbỗngcorútlại,lậptứcđánhtaylái. Rầm——

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Trờiđấtquay cuồng,LươngThi Nhĩbị lạctaylái saumộtcú vachạm mạnh...

-

Bênkia,QuýBạcThầnsaukhirờikhỏicôngviêngiảitríthìgọixeđếnthẳng chung cư Thiên Viên.

VừabướcvàocửaanhđãthấyVuGiaGiamắtđỏhoengồitrênsôpha.

“QuýBạcThần,cuốicùnganhcũngtớirồi.”Côtachạyđếnômlấyeoanhnức nở, “Vừa nãy ở bệnh viện em cứ tưởng không giữ được nữa...”

Quý Bạc Thần đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cô ta, hỏi: “Em có thai thật sao?”

“Đúng, đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, Vu Gia Gia lau nước mắt, nhìn anh với vẻ vui mừng: “Em cũng rất bất ngờ, bởi vì kinh nguyệt của em không đều, tháng trước đến chậm em cũng không nghĩ nhiều, hôm nay cảm thấy không khoẻ mới đến bệnh viện khám thử, không ngờ lại mang thai.”

QuýBạcThần:“Vậy,bácsĩnóisao?”

“Bácsĩkhámrồi,bảolàkhôngcógìđángngại,nhưngmộthaithángtớiphải chú ý dưỡng thai, như vậy mới tốt cho thai nhi.” Vu Gia Gia ôm chặt lấy anh khôngbuông,gòmáửnghồng,“Emcũngkhôngngờ...lạicóchuyệnbấtngờ thế này.”

Vừa dứt lời, tay cô ta đã bị hất ra.

Thấyvẻmặtanhvẫnlãnhđạmkhôngvuivẻtínào,sựphấnkhíchtronglòngVu Gia Gia chợt nguội đi: “Sao vậy ạ? Anh...anh không vui à?”

“Hôm đó em không uống thuốc sao?”

VuGiaGiamímmôiđáp:“Em...em uống rồi.”

Sắc mặt Quý Bạc Thần càng thêm lạnh lẽo: “Em chắc chắn đã uống rồi?”

Vu Gia Gia vẫn gật đầu. Chuyện đã qua rồi, cô ta nào dám thừa nhận là mình nói dối. Chuyến công tác hôm ấy anh uống say, cô ta lên phòng pha thuốc cho anh, sau khi anh uống thuốc xong cô ta ở lại chăm sóc anh thêm một lúc, sau đó...cô ta đã tự trèo lên giường của anh.

Sánghômsauanhtrầmmặchồilâurồibảocôtauốngthuốctránhthaiđi.Côta giả vờ uống, nhưng thực chất đã ném đi, âm thầm đánh cược một phen...không ngờ lại trúng thưởng.

VuGiaGia:“Nhưngmà,nhưngmàbácsĩbảothuốccũngkhôngthểtrămphần trăm tránh thai được.”

“Em coi tôi là thằng ngốc sao?”

GiọngnóiVuGiaGiabỗngyếuớthẳnđi:“Thậtmà.”

QuýBạcThầnbuôngcôtara,khôngnóimộtlờibướcvàophòngkhách.VuGia Gia xoay người nhìn anh, một lát sau cũng dè dặt đi theo.

“Anhtừngnóianhrấtthíchconnít,cũngrấtmongcómộtđứaconcủariêng mình.”

“Nhưngđứaconmàtôithíchkhôngphảidoemsinhra.”QuýBạcThầnngước mắt nhìn cô ta, sự ôn hòa và cưng chiều mấy ngày qua giờ chỉ còn lại vẻ lạnh lùngvàthờơ.VuGiaGiasữngngười,sắcmặtthoángchốctrởnêntrắngbệch: “Ý anh là sao.”

“Tôisẽchongườisắpxếpthờigian,đếnlúcđóemcứđếnbệnhviệnbỏđứabé đi.”

“Không, em muốn giữ nó lại.”

“Ngoan ngoãn nghe lời thì em muốn gì cũng được.” Quý Bạc Thần nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt hung dữ dần dịu xuống,: “Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, thứ gì tôi cũng có thể bù đắp cho em. Nhưng riêng đứa con này thì không thể giữ lại được.”

-

Xungquanhyêntĩnhđếnmứckhôngcómộttiếngđộng,giữađầumũithoang thoảng mùi thuốc khử trùng khiến trái tim người ta càng thêm se lạnh.

Lương Thi Nhĩ mở mắt ra, đập vào mắt là bình thuốc trong suốt đang nhỏ giọt đều đặn trên nền trắng của trần nhà. Đợi tầm nhìn dần rõ ràng, cô mới nhận ra bên giường còn có một người đang ngồi.

“Chịtỉnhrồià?!Cảmthấythếnào?Cóchỗnàothấykhóchịukhông?”Người bên giường thấy cô tỉnh lại thì vội vàng cúi xuống nhìn.

Giọngnóinày,côrấtquenthuộc.

Là hiện thực sao.vậylà cô không xảy ra chuyện gì cả?

LươngThiNhĩnhìnngườitrướcmắt,cấtgiọngkhànkhànhỏi:“GiangTự Xuyên? Sao cậu lại ở đây?”

“Lúc đó tôi gọi điện thoại cho chị, chị còn nhớ không? Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng va chạm rất lớn, sau đó tôi có gọi thế nào chị cũng không đáp lại.” Giang Tự Xuyên cau mày nói, “Tôi đoán có thể chị đã xảy ra chuyện rồi, nên vẫn không cúp máy, mãi đến khi có người đi đường nhấc máy nói với tôi là chị gặp tai nạn giao thông trên đường.”

LươngThiNhĩnhớmangmáng,lúcđóchắclàdođầuóccôquárốiren,phân tâm, nên mới để xảy ra vụ tai nạn này.

Côcúiđầunhìnbảnthân,thửcửđộngtaychân,nhưngrấtnặngnề:“Chântôibị làm sao vậy?”

“Chị đừng lo lắng quá, chân bị thương đã băng bó rồi. Nhưng chị cũng đừng cử động lung tung, cú va chạm đó còn khiến đầu chị bị chấn động nhẹ, hiện tại chị phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

LươngThiNhĩquảthậtcảmthấyđầuócchoángváng,cảmgiácrấtkhóchịu,cô nhắm mắt lại cố gắng làm dịu đi cơn đau: “Cảm ơn cậu.”

“Khôngcầncảmơn,chuyệnnàycũngtráchtôi,nếutôikhônggọiđiệnthoại cho chị thì chị cũng sẽ không phân tâm.” Giang Tự Xuyên áy náy nói.

LươngThiNhĩ:“Cậunghĩnhiềurồi,khôngliênquanđếncậu.Làdotôiđang suy nghĩ đến chuyện khác nên mới phân tâm.”

“Vậy chị đang nghĩ đến chuyện gì? Lúc lái xe phải chú ý an toàn chứ.”

Lương Thi Nhĩ không lên tiếng.

GiangTựXuyênthấycôkhôngnóigìthìcũngkhôngtruyhỏinữa,nhưngtrái tim vẫn đang đập thình thịch, giống như khoảnh khắc biết cô gặp tai nạn vậy, anh vô cùng hoảng hốt.

Cũng may là lần này cô không gặp chuyện gì nghiêm trọng.

“Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ đến, chị đợi một chút nhé.”

Giang Tự Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, bác sĩ đi vào kiểm tra cho Lương Thi Nhĩ, xác nhận không có vấn đề gì rồi nói: “Tối nay người nhà phải đểýnhiềuhơn,nếucôấycótìnhtrạngbuồnnônmuốnóithìphảilậptứcthông báo cho chúng tôi biết.”

Giang Tự Xuyên: “Vâng, tôi biết rồi.”

Đợibácsĩrờiđi,GiangTựXuyênlạingồixuốngchỗcũ. Lương Thi Nhĩ nhìn anh, hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?” “Từ lúc đưa vào đây đến giờ chắc khoảng hai tiếng rồi.”

LươngThiNhĩ:“VậycậugiúptôigọiđiệnthoạichoDiệpLam,bảocôấyqua đây một lát.”

GiangTựXuyênchợtkhựnglại,bấygiờmớinhậnraviệcanhngồinánlạiở đây e rằng không được thích hợp: “Được.”

“Đợicôấyđếnrồicậuvềnghỉngơiđi.Tốimuộnthếnàyrồicònlàmphiềncậu, bữa khác tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Giang Tự Xuyên rũ mắt nhìn điện thoại, lơ đãng đáp: “Không phiền gì cả...”

-

Trước đó Giang Tự Xuyên đã đổi phòng bệnh của Lương Thi Nhĩ thành phòng VIP, anh đứng dậy đi ra phòng khách bên ngoài để gọi điện cho Ôn Diệp Lam. Ôn Diệp Lam ở bên kia điện thoại vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, hỏi sao anh không báo cho cô ấy biết sớm.

GiangTựXuyênnhấtthờikhôngbiếtgiảithíchthếnào,lúcđóanhcũnghoảng, nghe bác sĩ nói cô không sao thì chỉ một lòng muốn đợi cô tỉnh dậy.

“Côấynóisao?”ThấyGiangTựXuyêngọiđiệnthoạixongđivào,LươngThi Nhĩ hỏi.

GiangTựXuyên:“Nửatiếngnữasẽđến.” “Ừm.”

GiangTựXuyênnhìncô,dodựgiâylátrồinói:“Điệnthoạichịhếtpinrồi,để tôi lấy sạc dự phòng cho chị, chị có thể...gọi điện báo cho người nhà.”

“Không cần đâu.”

GiangTựXuyênkhựnglại,thấycôkhépmắtnghỉngơi:“Khôngcầnbáo.” Lương Thi Nhĩ cảm thấy rất mệt, cũng rất đau.

Côkhôngmuốngặpngườiđó,cũngkhôngmuốnđốimặtvớichuyệnđó,chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không muốn nghĩ gì cả.

GiangTựXuyêncũngnhậnrađược,anhimlặngngồibêncạnh,khôngnóigì thêm.

Không lâu sau, Ôn Diệp Lam đến bệnh viện.

Giang Tự Xuyên đã kể lại toàn bộ quá trình Lương Thi Nhĩ xảy ra tai nạn cho cô ấy nghe, cô ấy đương nhiêu hiểu được vì sao cô lại mất tập trung, vừa ngồi xuống bên giường đã tức giận nắm lấy cổ tay cô: “Cậu bị điên à, vì anh ta mà không thiết sống nữa hả!”

TráitimGiang TựXuyênnhư lỡmấtmột nhịp,lậptức quaysangnhìn cô.

LươngThiNhĩkhẽnhếchmôi,bấtđắcdĩnói:“Cậunghĩgìvậy,tưởngmìnhvì Vu Gia Gia mang thai mà tự tử à!?”

ÔnDiệpLam:“Thếthìtạisao——” “Chỉ là bất cẩn thôi.”

ÔnDiệpLambựcbộinói:“Tốtnhấtlà...saunàycậuphảicẩnthậnvào!” “Mình biết rồi.”

Bựcbộiquađi,ÔnDiệpLamlạilầmbầm:“Điệnthoạicủacậucứtắtmáysuốt cậu biết không, chắc là vì điện thoại của cậu không liên lạc được nên Quý Bạc Thần vừa mới gọi cho mình đấy.”

“Ừm.”

“Vậycậucònphảinằmviệnmấyngàynữa?Cũngkhôngthểkhôngbáochocậu ta được. Còn chuyện của Vu Gia Gia nữa, cậu định làm thế nào?”

“Mai rồi nói...” Lương Thi Nhĩ lại bắt đầu đau đầu, “Mình muốn ngủ một lát.”

“Đượcrồi,thếcậungủđi,bênQuýBạcThầnmìnhcũngmặckệcậuta!Tốinay mình sẽ ở lại đây với cậu.”

“Ừm.”

SaukhiLươngThiNhĩngủ,ÔnDiệpLammớicùngGiangTựXuyênraphòng khách ngoài, cô ấy ra hiệu anh có thể đi.

Giang Tự Xuyên vẫn còn chấn động vì những lời hai người họ vừa nói, càng không yên tâm về cô. Song anh thực sự không có lý do gì để ở lại đây, chỉ đành phải về nhà trước.

Nhưng đêm đó anh ngủ không ngon giấc, cứ trằn trọc cả đêm, sáng sớm hôm sau lại đến bệnh viện. Vừa bước vào cửa phòng bệnh VIP đã thấy Ôn Diệp Lam từ trong phòng bệnh đi ra.

“Sao cậu lại đến đây?”

Giang Tự Xuyên: “Mang bữa sáng đến cho hai người.”

ÔnDiệpLamcũngđangđịnhrangoàimuachútđồănsángngon,giờthìkhông cần ra ngoài nữa, “Vậy cậu đến đúng lúc lắm, tôi đói muốn c·h·ế·t đây rồi.”

“Cô ấy tỉnh chưa?”

ÔnDiệpLamgậtđầu:“Tỉnhrồi,vừamớigiúpcôấyvệsinhcánhânxong.” “Được, vậy tôi mang vào cho cô ấy, chị ăn phần này đi.”

ÔnDiệpLamvừađịnhnóihaylàđểtôilàmcho,nhưngGiangTựXuyênđã nhanh chóng đặt bữa sáng của cô ấy xuống, lập tức đi vào phòng bệnh.

Côấykhẽchớpmắt,thầmnghĩcậunhócnàycũngkhánghĩakhí,bènngồi xuống ăn phần của mình.

Trongphòng,LươngThi NhĩthấyGiang TựXuyênđếnthì cũngngẩnngười ra.

Anhđivàotrongnhìnthoángquacô,sauđóimlặnggiúpcônângđầugiường dậy, bày bàn ăn và bát đũa ra.

Thânhìnhanhcaolớn,từngcửchỉhànhđộngđềurấtcócảmgiáctồntại,chỉlà đang đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp nên cô không nhìn rõ nét mặt anh.

“Không biết chị thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, chị ăn chút gì đi.”

LươngThiNhĩnói:“DiệpLamđangởđâyrồi,sángmaicậukhôngcầnđếnnữa đâu.”

“…Dùsaolúcđócũngdotôigọiđiệnchochị,tôicũngphảicóchúttrách nhiệm, nên việc mua bữa sáng cho chị cũng là chuyện nên làm.”

LươngThiNhĩnghevậythìbấtđắcdĩnởnụcười,cũngkhôngkháchsáonói cảm ơn nữa, chỉ nói: “Cậu cũng chưa ăn phải không? Nhiều thế này tôi ăn không hết, cậu cũng ăn đi.”

“Được.”

Khu vực phòng bệnh buổi sáng rất yên tĩnh, ngoài tiếng bánh xe lăn trên hành lang thì chỉ còn lại tiếng động nho nhỏ của việc ăn sáng. Thành ra khi có người vội vã chạy đến từ bên ngoài, giọng nói chứa đầy giận dữ và lo lắng càng trở nên vang vọng.

“Hôm qua xảy ra tai nạn xe! Sao giờ mới nói cho tôi biết, cô ấy thế nào rồi?!”

TiếptheolàgiọngnóicóphầnmỉamaicủaÔnDiệpLam:“Cậuđểcôấylại một mình mà còn hỏi cô ấy thế nào?”

“Tôibậnviệc——nhưngcậucũngkhôngthểkhôngnóichotôibiếtchứ!” Ôn Diệp Lam cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến đối phương.

CònQuýBạcThầnvộivàngchạyđếncũngchẳngbuồnđôicovớicôấynữa, xông thẳng vào phòng bệnh.

VừabướcvàophònganhđãnhìnthấyGiangTựXuyênđangngồiquaymặtvề phía cửa ăn sáng. Khoảnh khắc đó, đầu óc anh bỗng ầm một tiếng, một cảm giáckìlạthoángquatrongnháymắt,sauđóanhquayđầunhìnLươngThiNhĩ đang nằm trên giường bệnh.

“ThiNhĩ,emsaorồi?Cónghiêmtrọngkhông?Cóđauởđâukhông?”Thấycô dựa vào giường bệnh, anh cũng chẳng quan tâm đến ai khác, lật đật chạy đến hỏi.

Lương Thi Nhĩ uống một ngụm sữa, cất giọng nhạt nhẽo: “Không sao.”

“Emnằmtrêngiườngbệnhrồimàcònbảokhôngsao?Bácsĩđâu,anhmuốn hỏi thử!”

“Em đã nói không sao rồi, chỉ bị thương ở chân thôi.” Giọng nói của cô mất đi vàiphầnkiênnhẫn,“Xeđãđưađisửarồi,lúcnàovềanhbảoTrầnPhongđixử lý tiếp giúp em.”

“Những chuyện đó không quan trọng.” Quý Bạc Thần bình tĩnh lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần, xác nhận cô thật sự không có chuyện gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tội lỗi, “Hôm qua đáng ra anh không nên để em ở lại đó, để em tự lái xe về.”

TrongmắtLươngThiNhĩánhlênvẻmỉamai:“Hômquaanhcóviệcquan trọng lắm mà, sao trách anh được.”

“..Khôngcógìquantrọnghơnem,nếubiếtemsẽnhưvậy,anhnhấtđịnhsẽ

không đi đâu cả.”

LươngThiNhĩđặtthìaxuống,tronglòngđãchánngánđếncùngcực:“Rótcho em chút nước.”

QuýBạcThầnlậptứcquayngườiđitìm,nhưngGiangTựXuyênlạinhanhhơn đối phương, cộng thêm việc đã quen với phòng bệnh nên nhanh chóng rót một cốc nước ở bên cạnh đưa sang.

“Vẫncònhơinóng,chịuốngtừtừthôi.”GiangTựXuyênnói. Lương Thi Nhĩ gật đầu.

GiangTựXuyênlạingồivềchỗcũ,QuýBạcThầnnhìntheo,khimởmiệnglần nữa giọng nói đã lạnh đi: “Sao cậu ta lại ở đây?”

Uốngnướcxong,cổhọngLươngThiNhĩdễchịuhơnđôichút,nhưngđầuvẫn hơi khó chịu, gắng gượng nói: “Sau khi xảy ra tai nạn là cậu ấy đã đưa em vào đây.”

“Sao lại là cậu ta đưa em vào đây?”

“Khôngphảicậuấychứchẳnglẽlàanh?Lúcđóanhrảnhđểquantâmđếnem à?”

SắcmặtQuýBạcThầnthoángthayđổi,địnhnóigìđónhưnglạikhôngthểcãi lại. Nhưng bất luận thế nào đi nữa, người có thời gian cũng không nên là cậu thanh niên này.

Xảy ra tai nạn xe, người đầu tiên cô nên gọi điện báo đáng ra phải là anh chứ?

“Đươngnhiênanhcóthờigianđểlochoem,côngviệccóbậnđếnmấyanh cũng sẽ đến. Thi Nhĩ, em bị tai nạn xe cơ mà!”

“Ồ, em tưởng công việc của anh cấp bách hơn chứ.”

“Emđanggiậndỗianhđúngkhông?Hômqualàanhsai,nhưngemkhôngthể vì giận dỗi anh mà làm thế này được. Tối qua anh tưởng em ở cùng Ôn Diệp Lam nên mới không vội tìm em, em biết sáng nay anh nghe được tin này đã hoảng loạn thế nào không?”

“Có gì đâu mà hoảng, em đã nói rồi, không có gì to tát cả.”

“Dùkhôngcógìtotátthìcũngkhôngđếnlượtcậutachămsócem!”

“Cậu ấy chỉ là bạn của em thôi.”

Quý Bạc Thần: “Vậy ra anh còn không bằng một người bạn?”

“Bácsĩdặncôấycầnnghỉngơinhiều,ănxongphảingủmộtlát.”Đúnglúcnày, Giang Tự Xuyên lạnh lùng nói với Quý Bạc Thần, “Anh Quý, có chuyện gì muốn nói mong anh đợi cô ấy khỏe hơn rồi hắng nói.”

“Những chuyện này không cần cậu nói với tôi!”

GiangTựXuyênnhướngmày,cườikhẩymộttiếng:“Vậysao?Nhưngtôithấy anh hung dữ quá, đâu có giống muốn để cho người ta nghỉ ngơi tí nào.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16