Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
Mặt Vu Gia Gia trắng bệch: “Tình nhân gì chứ, không phải đâu, bọn họ sắp ly hôn rồi!”
Lương Thi Nhĩ vốn có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy anh kiên trì chăm sóc như vậy, bỗng nhiên cô lại thấy hơi ấm lòng. Ít ra thì bên cạnh cô vẫn còn vài người bạn, không đến mức khiến cô cảm thấy quá cô quạnh.
LýdoanhtớiđâyhômnaylàđưacơmgiúpÔnDiệpLam,giờcơmcũngđãăn xong, ở lại thêm nữa cũng không tiện lắm. Thế là sau khi tìm cho cô một bộ phim, anh không nán lại lâu nữa mà chào tạm biệt rồi rời đi.
“Đúng! Tôi mất dạy đấy! Ông đã sinh ra một đứa mất dạy! Nhưng tôi muốn có cuộc sống tốt hơn thì có gì sai? Tôi không muốn sống cuộc sống nghèo nàn thấp kém như hai người thì có gì sai chứ!”
VuGiaGiacũngngâyngười,côtanhìnngườibốvừatátmìnhvớiánhmắt không thể tin nổi, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói: “Bố?! Bố làm gì vậy!”
Côngẫmnghĩgiâylátrồinói:“Tôiđãbảolànguyênnhântainạnkhôngphải do cuộc điện thoại của cậu rồi mà. Sao vậy, cậu vẫn còn áy náy à?”
“Gửi địa chỉ nhà con qua đây.”
Trờiđãsángrõ,saulưngLươngThiNhĩướtđẫmmồhôi,côgọihộlývào. Hộ lý dìu cô đi rửa mặt, sau đó lại dìu cô đi ăn sáng.
Buổi trưa hôm sau, ánh nắng chói chang.
Vu Gia Gia mím môi: “Đành phải như vậy thôi. Chắc là bọn họ chỉ đến thăm mình, tối nay mình đặt khách sạn cho họ ở bên ngoài. Hứa Lệ, cậu có thể... có thể nói dối họ là mình ở ghép với cậu không? Mình sợ bọn họ đòi đến chỗ ở hiện tại của mình. Mà cậu cũng biết đấy, rất có khả năng bạn trai mình sẽ ở đó, mình không muốn cãi nhau với anh ấy trước mặt bố mẹ.”
LươngThiNhĩngồingayngắnbênbànăn,quayđầuliếcnhìnanh.GiangTự Xuyên dựa vào chiếc tủ cạnh bàn ăn, dáng người cao ráo thẳng tắp khiến cả phòng ăn có vẻ nhỏ lại.
“Khi nào thế ạ?”
Nghe lời.nghe lời thì sẽ có được những thứ cô ta muốn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ lạ thật.. sao không nói gì cả nhỉ, trông nghiêm nghị quá.......
Cô ấy bước tới, ngây người nói: “Gia Gia, cậu.”
CôấyquenVuGiaGiađãlâu,đươngnhiênbiếtcôtarấtcoitrọngvậtchất.
“Mìnhbiếtcậukhôngmuốngặpnênmớiđếnởnhàmình,đểchocậutakhông tìm được. Ý mình là sau khi cậu khỏi rồi thì định làm thế nào?”
Hứa Lệ mua hai phần hoành thánh mang về từ quán hoành thánh gần nhà.
Đangnóichuyệnthìđiệnthoạitrênbànbỗngđổchuông.LàđiệnthoạicủaVu Gia Gia. Cô ta giật bắn mình vì tiếng chuông, nhưng khi thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại lại thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận máy.
Ôn Diệp Lam bất đắc dĩ: “Chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn gì chứ.”
Hứa Lệ liếc nhìn cô ta: “Bạn trai cậu đến giờ vẫn chưa xin lỗi cậu à? Đúng là, đànôngcontraigìmànhỏnhenthế,mìnhthấychibằngcậuchiatayquáchcho xong.”
VuGiaGiaấpúngnửangày,cuốicùngnóilàcãinhauvớibạntrai,cãinhaurất dữ dội, cô ta không muốn bị bạn trai tìm thấy nên muốn xin ở tạm đây vài ngày.
“Hômnay,bâygiờ.”Mẹcôtaởđầudâybênkianói,“Bốmẹđếnthămcon,gửi địa chỉ cho mẹ.”
Nghĩđếnđây,côchợtthấymộtbóngngườicaolớnxuấthiệnởlốiravào.
Côrấtvui,nhưngđếncuốigiấcmơngườiđólạiđộtnhiênbuôngtaycôra. Cô rơi xuống vực sâu, bỗng giật mình tỉnh giấc.
“Saocậucóthểlàmnhưvậy?”HứaLệkinhngạcnhìncôta,rốtcuộcđãhiểu được vì sao tối hôm đó Vu Gia Gia lại im lặng ít nói.
VuGiaGiangẩnngười:“Địachỉcủacon?Saovậyạ?” “Bố mẹ đến Minh Hải rồi.”
VuGiaGialậptứcđứngdậyđiramởcửa,quảnhiênbốmẹcôtađãđến. Vu Gia Gia: “Bố, mẹ, hai người đến rồi ạ, vào trong đi.”
“Làmgì?Màycòndámhỏibốlàlàmgìà!Màymuốnbốvớimẹmàytứcchết đúng không? Sao bố lại dạy dỗ ra một đứa con gái như mày thế này!”
VuGiaGiacóchútbựcbội:“Okìa,saobốmẹđếnmàkhôngnóitrướcmột tiếng, nhỡ đâu con đi làm thì sao!”
Cúp máy xong, Hứa Lệ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
HứaLệmấpmáymôi,bỗngnhiêncảmthấyngườitrướcmặtrấtđỗixalạ. “VuGiaGia,khôngainóivớicậurằngcậulàmnhưvậyrấtghêtởmsao?”
Hứa Lệ vội vàng vào bếp, nhưng diện tích của căn nhà khá nhỏ nên dù đứng trongbếpthìcôấyvẫncóthểnhìnthấyrõôngbàVuvàsắcmặtcủahaingười họ.
Gửi địa chỉ xong, khoảng nửa tiếng sau thì chuông cửa lại vang lên.
Nếukhôngnhìnkỹsẽkhôngpháthiệnradạonàycôđãgầyđi,bâygiờnhìntừ góc độ này mới thấy cơ thể cô mỏng manh như tờ giấy.
HứaLệcóchútbấtlực,nhưngnghĩkỹlại,gặpđượcđốitượnggiàucónhưvậy Vu Gia Gia không nỡ chia tay cũng đúng, nên là không cổ vũ chia tay nữa, chuyển sang an ủi cô ta vài câu.
Bố Vu tức giận lại muốn xông lên đánh cô ta, nhưng bị mẹ Vu giữ chặt lại: “Connghelờibốmẹđi,concòntrẻ,đứabénàykhôngthểgiữlại,mauvềnhà với bố mẹ!”
“Hả...vậy,vậyphảilàmsao,haylàbảohọnđếnđây?”
VuGiaGiachẳngcókhẩuvị,đảoquađảolạibáthoànhthánh,chỉănđượcvài miếng.
LươngThiNhĩ:“Cậucứbậnviệccủamìnhđi,khôngcầnphảiởcùngmình đâu, mình đã ổn rồi.”
“Khôngnghiêmtrọnglắm,hơnnữabanngàycòncóhộlýmà,khôngcầncậu đâu.”
“TốinaychịDiệpLamcóviệcởcôngtykhôngtớiđược,chịấynhờtôimang chút đồ ăn đến cho chị.” Anh đỡ lấy cánh tay cô, giải thích.
VuGiaGianhấtthờicảmthấychoángváng,nhưngbốmẹđãđếnrồi,côtacũng không thể bảo họ quay về ngay lập tức được, nghĩ mãi mới nói: “Thật là... vậy để con gửi địa chỉ qua WeChat cho bố mẹ.”
“Lương Thi Nhĩ?” Hứa Lệ đứng bên cạnh bàn trà, cau mày nhìn cô ta, “Lương Thi Nhĩ mà cậu vừa nói có phải là chị gái đã chở chúng ta đến ga tàu điện ngầm hôm chúng ta cùng đi lễ hội âm nhạc không? Mình nhớ chị ấy tên là Lương Thi Nhĩ.”
“Sắpchứđâuđãlyhôn!Màyhọchànhmườimấynămtrờivứtđâucảrồi,hả? Mày là kẻ thứ ba đó mày có biết không! Mày làm bố với mẹ mày mất hết mặt mũi rồi!”
Ngườibênkiacúpmáyrấtdứtkhoát,VuGiaGianghetiếngtúttúttrongống nghe cùng với tiếng bố mắng chửi và tiếng mẹ khóc lóc bên ngoài cửa, trong lòng cuối cùng cũng dấy lên chút hoảng sợ.
“GiaGia,đừngbuồnnữa,ănchútgìđi,cậucứnhịnănmãithếnàythìcơthể sao chịu nổi.” Hứa Lệ đặt hoành thánh xuống, kéo cô bạn ra khỏi phòng.
Mấycặpđôicãinhaulàchuyệnthườngtình,HứaLệthấycôtakhôngmuốnnói nhiều nên cũng không hỏi thêm, cho cô ta vào nhà ở tạm, nói với cô ta là trước khi nói chuyện rõ ràng với bạn trai thì có thể ở đây thêm vài ngày.
HứaLệngồixổmxuống:“GiaGia,làchịấyphảikhông?Ngườimàcậugọilà bạn trai chính là chồng của chị ấy?”
mẹ về nhà, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
CôấythậtsựrấtthíchGiangTựXuyênvàâmnhạccủaanh,đãbắtđầutheodõi từ buổi biểu diễn đầu tiên của ban nhạc này. Là một fan cứng, cô ấy không hề muốn thần tượng của mình nghĩ rằng cô ấy là loại con gái trơ trẽn vô liêm sỉ!
Giọngcủangườiởđầudâybênkiabìnhtĩnhthảnnhiên:“Sao,gặpbốmẹcôrồi à?”
Rõràngcôtađãcáchrấtgầncuộcsốngmàcôtahằngmongước,cớgìcôta phải từ bỏ?!
“Lương Thi Nhĩ! Sao cô lại gửi những thứ đó cho bố mẹ tôi!!!”
KhicánhcửabịVuGiaGiađóngsầmlại,côtanghethấytiếngmẹđanggàolên thất thanh. Cô ta tựa lưng vào cửa, lồng ng.ựcphập phồng dữ dội.
“Chân cậu vẫn còn bị thương mà.”
“Làm sao, tôi làm sao? Là tôi tự mình đa tình à?” Vu Gia Gia suy sụp nói, “Khônghề,rõrànganhấycũngthíchtôi!Tìnhcảmcủahọvốnđãkhôngcòn mặn nồng nữa. Nếu đã như vậy, tại sao tôi không thể khiến bọn họ ly hôn!”
“Gia Gia, con suy nghĩ cho kỹ đi, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy!!”
Ngườiđếnđộimũlưỡitraimàuxámkhói,đeokhẩutrangđen,khoácáokhoác đen trùm kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt sáng rực nhìn về phía cô.
VuGiaGiakhôngtrảlời.
“Đương nhiên là làm thủ tục ly hôn.”
“Hôm nay bố mẹ mình đến Minh Hải, muốn đến tìm mình.”
Ting——
Đang còn nghĩ ngợi, Hứa Lệ bỗng nghe thấy một tiếng tát lanh lảnh vang lên. Côấygiậtmình,nhìnlạithìthấymặtVuGiaGiađãbịđánhnghiêngsangmột bên, nhanh chóng đỏ ửng lên.
“Khôngcóviệcgìnữathìtôicúpmáyđây,dùsaonóithêmmộtcâuvớicôtôi cũng thấy rất ghê tởm.”
Lệ mới hỏi cô ta là đã xảy ra chuyện gì.
NhưnghiệngiờLươngThiNhĩnàocótâmtrạngmàcười,côthẫnthờngồixem một lúc rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Ôn Diệp Lam: [Mình muốn biết thông tin liên lạc của bố mẹ Vu Gia Gia]
“Ngôi sao hạng A gì chứ... chị đừng có tâng bốc tôi nữa.” Giang Tự Xuyên kéo ghế ngồi xuống, cầm bát nhỏ múc canh cho cô, “Thôi được rồi, chị cứ coi như tôiđangáynáyđi,tôimuốnbùđắpsựáynáynày,đểchịởđâymộtmìnhtôi cảm thấy rất ngại.”
LươngThiNhĩngồidựavàocửasổ,nhìnsắcthungàycàngnồngđậm,trong lòng mờ mịt hoang vắng.
BốVunói:“Đồmấtdạy!Taochomàyănhọc,nuôimàylớnđếnnhườngnày! Bây giờ mày báo đáp tao như vậy sao?!”
“Conmuốnhỏimẹlàlàmsaomẹbiếtphảikhông?Vợcủangườiđànôngđóđã gửi hết ảnh cho mẹ và bố con xem rồi! Gia Gia, bình thường bố mẹ nói với con thế nào, nếu con thấy khó khăn quá thì cứ về nhà, bố mẹ nuôi con được! Sao con, sao con lại đi phá hoại gia đình người khác!”
“Bố mẹ về đi! Về hết đi! Con không cần hai người lo.”
“Mấyngàynaycậucứởlạicănhộcủamình,mìnhsẽởcùngcậu.”ÔnDiệp Lam bên cạnh nói.
Trong lòng cô ta lạnh đi, vừa click vào thì nghe thấy bố mình gầm lên: “Mày còn dám hỏi ảnh gì, chính là ảnh mày với người đàn ông đó ra vào cùng nhau, người ta nói chồng người ta thuê nhà cho mày, mua đồ hiệu cho mày, cho mày tiền... Mày, bố không ngờ mày lại đi làm t.ình nhân của người khác! Còn mang thai cho người ta nữa! Mày còn biết xấu hổ không hả!!”
Giấccuốicùnglàdobịhộlýđánhthức,côngồitrêngiườngmộtlúcđểhồitỉnh lại, bấy giờ mới cảm nhận được cơn đói của mình.
BộphimGiangTựXuyêntìmlàphimhàichiếurạpthờigiantrước,diễnviên trong phim vốn đã mang hiệu ứng hài hước, dễ dàng khiến người ta bật cười.
“HômnaylàthứBảymàconđilàmcáigì,vớilạinếuconđilàmthìbốmẹđến nhà đợi con cũng được. Nhanh lên, gửi địa chỉ cho bố mẹ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hiểurồihiểurồi,khôngthànhvấnđề,cứnóiphòngcủamìnhlàphòngcủa cậu, để mình vào cất ảnh đi là được.”
Đèn đỏ, Ôn Diệp Lam dừng xe, quay đầu nhìn cô.
ThànhphốMinhHảiđãchínhthứcvàothu,lácâyngôđồng chuyểnvàng,bắtđầuxàoxạcrơixuống,cóchiếcbịbánhxelănqua,cóchiếc cuốn theo chiều gió, tựa như bướm vàng đang khiêu vũ giữa không trung.
Nhưng thú thực là Hứa Lệ chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ đi theo hướng đó, bởi vì đây vốn là hành vi mà cô ấy rất khinh thường, cô ấy không tin bạn mình lại làm chuyện như vậy.
Cô vịn vào hộ lý, nhảy lò cò từng bước chậm rãi đến ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi ngồi xuống, còn đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì chuông cửa vanglên.LúcnàyngoàiÔnDiệpLamrathìcôcũngkhôngnghĩralàaisẽđến đây. Nhưng khi bảo hộ lý đi mở cửa, cô lại đột nhiên nhớ ra, nếu là Ôn Diệp Lam thì cô ấy đã tự mở cửa đi vào rồi chứ?
Ăn xong, Giang Tự Xuyên lại dìu cô ra ghế sô pha ngồi.
Bụp.
SongVuGiaGiahoàntoànkhôngđểýđếnđốiphương.Côtachạyđếnbàntrà ở phòng khách cầm điện thoại của mình, quỳ sụp xuống gọi cho ai đó.
“Đồănởnhàhàngnàyngonlắm,khôngcógiaohàng.”GiangTựXuyênnói, “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng đang rảnh rỗi, vừa hay có thể mang cơm đến cho chị.”
“Tốinaycậuăncơmchưa?”LươngThiNhĩhỏi. “Chưa.”
SaukhitốtnghiệpÔnDiệpLamrấtítkhiđếnđây,hômquabiếtLươngThiNhĩ muốn xuất viện sớm nên cô ấy mới cho người dọn dẹp qua.
VuGiaGiachạyđếnnhàHứaLệtừngàyhômkia,lúcđóvừanhìnthấyHứaLệ là cô ta đã ôm chầm lấy bạn mình bật khóc nức nở, đợi cô ta nín khóc rồi Hứa
“Cônóixem,côgửinhữngtinnhắnđóchohọchẳngphảilàmuốncókếtquả này sao!”
Trảlờixongcô tắtđiệnthoại, nằmngảrachăn rồinhắmmắt ngủ.
LươngThiNhĩvịntayanhđứngdậy,nóimộtcâucảmơnrồilạibảo:“Tôigọi đồ ăn ngoài cũng được mà, không cần phải đích thân mang đến cho tôi đâu.”
Hứa Lệ vội vàng lấy dép cho ông bà Vu: “Mời chú dì vào nhà ạ, cháu là bạn cùng phòng với Gia Gia... Mời chú dì ngồi, để cháu đi rót nước cho hai người!”
LươngThiNhĩngồitrênghếsôpha,nhìnGiangTựXuyênsaukhivàonhàthì đi thẳng vào phòng ăn, cùng hộ lý bận rộn bày đồ ăn mang đến ra. Làm xong hết mọi thứ, anh mới quay người đi về phía cô.
ÁnhmắtGiangTựXuyênsánglên,vìkhôngcầnphảivộivàngrờiđinữa. “Ờ... được.”
Tronglúcănhaingườicũngkhôngnóichuyệnnhiều,LươngThiNhĩkhôngcó tâm trạng, còn Giang Tự Xuyên thì nhận ra cô không có tâm trạng.
“Thậtsựkhôngcầnđâu.”LươngThiNhĩmỉmcười,“Tôinàodámlàmphiền ngôi sao hạng A.”
“Mày còn cứng họng!”
Giang Tự Xuyên đặt bát canh gà trước mặt cô, ra hiệu cho cô tranh thủ ăn.
Nhà cô ấy là căn hộ hai phòng ngủ, cô ấy ở ghép với người khác. Hôm nay là thứ Bảy, bạn cùng phòng đi làm thêm nên không có ở nhà, cô ấy bèn ở nhà bầu bạn với người bạn thân Vu Gia Gia.
Đêm hôm đó cô không ngủ được ngon giấc, nằm mơ rất nhiều, mơ thấy bố mẹ chơiđùacùngemtrai,cònbảnthântrongmơcùngtuổivớiemtraithìlạiđang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Tốihômdọnvào,LươngThiNhĩthấycómộtđốngcuộcgọivàtinnhắncủa Quý Bạc Thần. Cô chọn trả lời tin nhắn WeChat của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
GiangTựXuyênkéokhẩutrangxuống,giơđồtrêntaylên:“Tôimangbữatối đến cho chị.”
Đối phương cụp mắt xuống, không nói gì.
Nghĩđếnđây,sắcmặtHứaLệthayđổi180độ.
CănhộnàylàbốmẹÔnDiệpLammuachocôấytừhồihọcđạihọc,khônglớn lắm,hồitrướcmualàvìnónằmgiữatrungtâmthànhphốvàtrườngđạihọccủa Ôn Diệp Lam, vừa tiện đường đi học lại tiện đi chơi.
LươngThiNhĩsửngsốt,khôngngờGiangTựXuyênlạixuấthiệnởđây,cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
LươngThiNhĩ:“Dìutôiraphòngkháchtrướcđã.” “Vâng, được ạ.”
ÔnDiệpLamcóchútxótxa:“Cóchuyệngìcầngiúpthìcậucứnóivớimình.” “Cảm ơn cậu, Diệp Lam.”
BữatốitoànlàmónLươngThiNhĩthíchăn,canhgàáckỷtử,sườnxàochua ngọt, tôm rim, còn có hai món rau xanh.
“Mày,mày——taođánhchếtmày!”
Chương 18: Chương 18
Anhđivàobếplấymộtcáibátrồichiamộtnửacơmsang,ngồiởphòngăn dùng cơm với Lương Thi Nhĩ.
“Ừm! Cảm ơn cậu nhé.”
Còn cả Giang Tự Xuyên nữa.
“Thôithôithôi,ôngbìnhtĩnhlạiđã!”BàVucũngtứckhôngchịunổi,nhưngbà ấy vẫn còn nhớ con gái đang mang thai, sợ ông Vu nổi nóng lên rồi lại gây ra chuyện, cuống quýt kéo ông ấy ra ngoài.
“Vậyăncùngnhé?Phầnănnàynhiềuquá,tôiănkhônghết,cậuănbớtphụtôi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà Vu vừa khóc vừa nói: “Gia Gia, chúng ta không thể làm chuyện như vậy được.Cậuta cho con bao nhiêu thứ con cứ trả hết cho người ta đi, rồi cùng bố
“Về?Conkhôngvềđâu,haingườitựvềđi,chuyệncủaconconsẽtựgiải quyết!”
Giang Tự Xuyên thoáng sửng sốt: “Đâu có... tôi chỉ là đang rảnh rỗi thôi.”
Vậymàlúcđócôấycònkhoekhoangvớicônhưthế,khôngbiếtlúcđótrong lòng cô đang nghĩ gì, đau lòng... hay là chế giễu?
Cô ấy sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra thế này....
Sauđócôlạimơthấycảnhmìnhđãtrưởngthành,đượcmộtngườiyêuthương hết lòng hết dạ, đối xử với cô ân cần dịu dàng...
“Bây giờ mình không muốn gặp anh ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Hứa Lệ đứng cách đó không xa thì hoàn toàn đơ người, tình nhân...nghĩa là sao? Vậy ra bạn trai mà Vu Gia Gia luôn miệng khoe khoang là một người đàn ông đã có gia đình?!
VuGiaGianhíumày:“Sao,saomẹlại.”
“Ảnh...ảnhgì?!”VuGiaGiagiậtlấyđiệnthoạicủamẹ,lướtxemthìthấyavatar của Lương Thi Nhĩ trên Wechat.
“Không phải cô nhờ tôi giúp cô à? Cho nên tôi mới kêu bố mẹ của cô đến đấy. Tôi nghĩ họ nên biết hiện tại con gái họ đang làm gì, mà cô cũng nên được dạy dỗ lại, làm lại cuộc đời.”
“A lô, mẹ ạ?”
BàVuởbêncạnhcũngđỏhoemắt:“GiaGia,conlàmrachuyệngìrồi,concó thai rồi đúng không!”
-
“Cô——”
[Đừngđếntìmtôi,tôimuốnyêntĩnhdưỡngthương,cũngmuốnbìnhtĩnhlại. Hy vọng anh cũng vậy.]
Giang Tự Xuyên và Lương Thi Nhĩ thân nhau như vậy, có phải cũng biết chuyệnnàyrồikhông?Vậythìhômđókhianhnhìnthấyhọ,cóphảitronglòng anh cũng đã sáng rõ như ban ngày....
“Phải! Cậu muốn nói gì, đến cả cậu mà cũng muốn mắng chửi tôi sao?”
“Cô Lương, tối nay cô muốn ăn gì để tôi đi mua cho cô.”
HứaLệngâyngườinhìncôta,tronglòngchợtdấylênnỗixấuhổvôcùng, khiến cô ấy nổi da gà khắp người.
ÔnDiệpLambiếttuygiọngđiệucủacôbìnhtĩnhnhưngnộitâmvẫnđanggào thét cuộn trào, cô ấy thở dài hỏi: “Bên phía Quý Bạc Thần cậu định giải quyết thế nào?”
LươngThiNhĩkhôngbậtđiệnthoại,ănsángxongthìtrởvềgiường.Trongcăn phòng rèm cửa kéo kín mít, cô không có bất kỳ khái niệm nào về thời gian, cứ ngủ hết giấc này lại đến giấc khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.