Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Chương 22
Lương Thi Nhĩ nói: “Quán bánh bạch tuộc nướng phía trước rất ngon, mực nướngvàvángsữatrứngởđằngkiacũngkhôngtệ,cậuđứngđâyđợitôiđi,tôi đi mua mang về.”
Lương Thi Nhĩ im lặng một lúc, nghĩ đến công việc của mình, lại nhớ đến những cuộc tranh cãi do công việc mà ra, cô nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”
LươngThiNhĩđứngimnghetạichỗ,khônghiểusaotâmtrạnglạibìnhtĩnh hơn rất nhiều..
“Vậychịcómuốnđiănkhuyakhông?”Ngậpngừnggiâylát,GiangTựXuyên nói, “Bây giờ tự nhiên tôi thấy đói bụng quá, muốn ăn gì đó, chị đi cùng tôi nhé.”
“Hả?”
Saukhicakhúckếtthúc,trongđoạnnhạcdạocủabàiháttiếptheo,ngườitrên sân khấu bỗng nói ra câu này, đám đông bên dưới lập tức la hét sôi động.
Vì chuyện đến nhà anh chụp ảnh, Lương Thi Nhĩ đã từng nói như vậy.
Thành viên Blue Lion cũng đã lui về hậu trường, nhưng vừa bước vào hành lang,GiangTựXuyênđãdừnglại,đặtcâyđànghi-tavàotayNhậmKharồicúi đầu nhắn tin.
Nhậm Kha nói: “Ê, anh Xuyên, trước đây anh hiếm khi biết nói chuyện, sao hômnayđộtnhiênvănnghệthế.‘Hyvọngbạnluônthuậnbuồmxuôigió,ngày một tốt hơn’... Câu này rất hợp với bài hát !”
Chương 22: Chương 22
Anhcóchútthấtvọngthởramộthơi,đànhphảiđivềphíaphòngtrangđiểm. Lúcvàocửa,bangườiđồngđộiđãcấtnhạccụgọngàng,trốngcủaTạThanh Hãn thì được nhân viên giúp đỡ chất lên xe.
Sauđócônghethêmvàicâuhứahẹncùngvanxinởđầudâybênkiarồilạnh lùng tắt máy.
“Để tôi đi cùng chị.”
“Bàiháttiếptheonàyxinđượcdànhtặngchonhữngaidạogầnđâyđangcảm thấy không vui.”
“Wow!Làchịgáiạ,thảonàolạixinhđẹpnhưvậy!Giađìnhhaingườigentốt thật đấy~”
MànmởđầucủaBlueLiontiếpnốisựnhiệthuyếtcủabannhạctrước,làmột khúc rock bùng nổ.
NhậmKha:“Đươngnhiênlàanhcóthểnói,nhưngđộtnhiênvănnghệthếnày làm em trở tay không kịp.”
GiangTựXuyênnói:“Cáccậuthudọntrướcđi,látnữatôiqua.” “Ồ.”
“Lương Thi Nhĩ!”
LươngThiNhĩngướcmắtnhìnlênsânkhấu,chợtthấyánhđènsánglên,màu xanh lam và vàng hòa quyện vào nhau tạo ra một bầu không khí dịu dàng mà nồng nhiệt bao trùm người trên sân khấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
GiangTựXuyênliếcnhìncô,lườibiếngnói:“Phảiđóchịgái,chịđếnrồithìhọ biết tôi có người nhà bạn bè ở đây, sẽ không nán lại nữa.”
Trongmànđêm,đuôitócmàuxanhlamtrởnênnổi bật.
Cònchưanóihếtcâu,cậutađãthấyngườitrênghếsofabậtdậy,haimắtsáng lên, lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.
Hỏi xong mới phát hiện người ta không để ý tới mình.
“XecủatôichoNhậmKhamượnrồi,tôivốnđịnhgọixevềnhà,nhưngnhớra ban nãy chị cũng đang ở đây, nên định sang chào chào hỏi một tiếng.”
Vậy tại sao bóng hình đó lại chẳng hề biến mất.
Bên cạnh anh có ba cô gái, đứng rất gần, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt phấn khích.Ngheanhđộtnhiêngọitênvềphíanày,bọnhọcũngđồngloạtquayđầu nhìn sang.
LươngThiNhĩnhìnthẳngvềphíatrước:“TôicốýkhônglấyvéVIP.” “Sao vậy?”
không?”
Vừanãyanhthấycôngheđiệnthoại,cũngthấysắcmặtcôkhôngtốt,nênmới vô thức nói ra câu đó.
“Vậy thì để dành cho mình một vé đi, mình đi nghe nhạc.”
“... Hai phần vị nguyên bản.”
LươngThiNhĩbấtđắcdĩ,đànhphảiquayđầulại,mấpmáymôi:Sao? Giang Tự Xuyên đưa tay vẫy vẫy: “Lại đây.”
Buổibiểudiễnkếtthúc,xungquanhđãtrởnênvắngvẻ,LươngThiNhĩnhẹ nhàng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Cửasổghếphụđộtnhiênbịgõ,LươngThiNhĩhạcửakínhxexuống,nhìnthấy người đứng bên ngoài. Anh hơi cúi người, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ.
LươngThiNhĩthoángkhựnglại,múcmộtmiếngvángtrứngsữa:“Giờthìbiết gọi chị rồi nhỉ, lúc nãy gọi Lương Thi Nhĩ Lương Thi Nhĩ còn rất thuận miệng cơ mà.”
NhưngGiangTựXuyênkhôngchocônhiềuthờigiansuynghĩ:“Lầntrướcchị nói sẽ mời tôi ăn cơm, chị không quên chứ?”
“Vậy thì không phải chị Diệp Lam rồi.” Cụ thể là ai, trong lòng Tạ Thanh Hãn đãcóchútsuyđoán,nhưnganhấykhôngnóira,khoácvaiNhậmKha,“Kệcậu ấy đi, chúng ta cứ ăn của chúng ta.”
Nếukhông,giữavôvànconngườithếnày,tạisaoanhlạichỉnhìnthấymỗi bóng hình cô?
Chiếcđiệnthoạitắtngúmmànhìnhbịnémvàotrongtúiáo,LươngThiNhĩlại ngước mắt nhìn người trên sân khấu.
Nhưng có thực sự là ảo giác không?
Bây giờ cô chỉ muốn nghe nhạc.
Chẳngmấychốcđãđếnlượtbọnhọ,LươngThiNhĩđợiGiangTựXuyênmua xong hai phần thì quay người đi đến cửa hàng tiếp theo.
NhậmKha:“AnhXuyêncómuốnđiănkhông?Haylàchúngtagọiđồănngoài đến nhà anh ăn luôn nhé.”
“Tôiđitrướcđây,đồđạctiệnthểđemvềgiúptôiluônnhé.Cònđồănhả,đểtôi giử cho cậu, cứ gọi đến nhà tôi mà ăn.”
LươngThiNhĩnói:“Tôinhớphíatrướckhôngxacómộtconphốẩmthực,có mấy món ăn vặt rất ngon.”
Cómộtkhoảnhkhắc,anhcảmthấycólẽvìmìnhnhớmộtngườiđếnphátđiên nên mới mới xuất hiện ảo giác như vậy.
“Cũngđược,vậychúngtachiaraxếphàngnhé,cậuđixếphàngmuabánhbạch tuột nướng, tôi đi xếp hàng mua váng sữa trứng.”
LươngThiNhĩcongmôi:“Cũngkhángỗnghịchđấy.” “Tôi chỉ muốn làm những điều tôi thích thôi.”
“Cóvấnđềgìthìanhcứliênlạcvớiluậtsưcủatôi,tôicóđểlạiphươngthức liên lạc rồi.”
QuýTiểuXương:“Thậtsao!Vậytôicũngmuốnăn.”
Muaxonghaiphầnvángsữatrứng,LươngThiNhĩbướcrakhỏicửahàng,cố gắng xóa đi những thứ đang lởn vởn trong đầu.
Mấyphútsau,haingườiđếnphốẩmthực.Vìconphốnàygầnkhuđạihọcnên buôn bán rất sầm uất, có rất đông sinh viên lui tới.
“Hôm nay chị đến đây sao không báo trước, chị Diệp Lam không giữ vé VIP chochịà?”GiangTựXuyênngồiởghếphụ,ánhmắtdừnglạitrênsườnmặtcô.
“Muốntrảinghiệmcảmgiáchòamìnhvàođámđôngấymà.” Giang Tự Xuyên sững người: “Vậy chị cảm thấy thế nào?”
Giang Tự Xuyên ngẩn người, đáy mắt thoáng qua chút thất vọng, thật ra anh muốnxếphàngcùngcô...nhưnggiờcũngchẳngcòncáchnàokhác,đànhphải một mình đứng vào hàng dài mua bánh bạch tuột nướng.
“AnhXuyên,đâylàbạngáicủaanhà?”Lúcnày,mấycôgáibêncạnhanhtò mò hỏi.
NhậmKhasữngsờ:“Bạnnàovậy?Tốinaycótớiđâyà?Omà,tạisaochúngta không thể gặp người bạn đó nhỉ?”
Côđươngnhiênkhôngphảingườihayquên,suynghĩrồinói:“Đượcthôi,vậy cậu chọn đi, muốn ăn gì?”
LươngThiNhĩnhìnanh,hìnhnhưlàđangphânvânvềviệcănkhuyavàogiờ này.
GiangTựXuyênkhẽhomộttiếng,dĩnhiênsẽkhôngthừanhậntrướcmặtbọn họ rằng anh chỉ muốn nói cho Lương Thi Nhĩ nghe mà thôi.
——”
LươngThiNhĩkhôngcòncáchnàokhác,đànhbướctới:“Saovậy,hếttiềnà?” “Không phải, chỉ muốn hỏi chị là đã mua xong chưa thôi.”
Cakhúcđãđếnđoạncaotrào,cảhộitrườngháttheoGiangTựXuyên.Côkhẽ thở dài một hơi, muốn hòa mình vào không khí một lần nữa, nhưng dòng suy nghĩ bị cắt ngang nên tâm trạng dường như không cách nào vui vẻ nổi.
Hơnmườiphútsau,bannhạcthứhaikếtthúcmàntrìnhdiễn,đèntắt,nhưngsự hào hứng của mọi người bên dưới không hề giảm đi, thậm chí càng lúc càng hừng hực, gào thét về phía sân khấu.
“Vậy còn cậu...”
“Nhưngmờicậuăncơmmàlạiănđồvặtthìcóvẻhơikeokiệt.” “Không sao, tôi thích ăn những thứ đó.”
Trò tàu lửa này sẽ có một người đứng ra dẫn đầu, nhiều người phía sau xếp t hành hàng khoác vai nhau, nối đuôi nhau như đoàn tàu lao vào giữa đám đông, đi vòng vòng dưới sân khấu.
Thế là mặc kệ anh có thực sự thấy cô hay không, Lương Thi Nhĩ giơ tay định chào hỏi, nhưng đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Vì ban nãy cô vừa chụp hìnhnênđiệnthoạivẫnđangcầmtrêntay,vừarunglênlàcôđãlậptứcchúý.
GiờnàymàgọiđếnthìchắclàQuýBạcThầnđãxemđơnlyhônTrầnPhong chuyển cho anh rồi.
Không khéo là hôm nay Ôn Diệp Lam có việc nên đã về quê rồi.
Mấy cô gái bên cạnh Lương Thi Nhĩ vừa kìm nén giọng vừa phấn khích nói.
Ngườikhôngtốtchuyệnchẳnghayrồisẽcómộtngàytrôiquahếtthảy. Có đúng vậy không?
QuýTiểuXươngvàTạThanhHãncũngtòmònhìnGiangTựXuyên,công nhận là hôm nay anh hơi là lạ.
“Thi Nhĩ, anh cầu xin em, em tha thứ cho anh một lần được không.....Chỉ cần em đồng ý không ly hôn, em muốn gì anh cũng sẽ cho em.....”
“Anh Xuyên, anh Xuyên? Làm gì thế?”
GiangTựXuyênhỏi:“Cònchịthìsao,cũngđanglàmnhữngđiềumìnhthích chứ?”
Tạ Thanh Hãn trầm ngâm giây lát: “Lương.....chịDiệp Lam hôm nay có đến
“…”
Lương Thi Nhĩ đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn người bên cạnh sân khấu, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cũng có cảm giác anh đang nhìn mình. Cô hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu, giây tiếp theo chợt thấy Giang Tự Xuyên mỉm cười với cô.
Ca khúc thứ hai là thể loại rock trữ tình.
Dứtlời,giọngháttrongtrẻocủaanhlạibắtđầuvanglêntrongtiếngnhạcđệm, chậm rãi nhưng lại như một ngọn lửa âm thầm đốt cháy trái tim của mọi người.
“Anhấyđanghátchotôinghesao!!” “Tôicảmthấyanhấyđangnhìntôi!” “Đẹp trai quá đi huhuhu…”
Mấy cô gái bên cạnh đã hoàn toàn phát cuồng.
Cô bước vào quán váng sữa trứng, phát hiện người xếp hàng cũng khá đông. Phíatrướccôlàmộtđôitìnhnhân,làsinhviênđạihọc,haingườinắmtaynhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện phiếm trong lớp hôm nay.
Cho đến khi…anh nhìn thấy người đó giữa đám đông.
GiangTựXuyênkhôngquantâmăngì,anhnói:“Đượcthôi,vậychúngtađến phố ẩm thực đó đi.”
“Nếuanhthấykhôngđồngývớiđiểmnàotrongbảnthoảthuậnthìcóthểliệt kê ra.”
“Vậysao?Cảmơnchịnhé.”GiangTựXuyênkhônghềdodự,nhanhchóngmở cửa xe ngồi vào.
“Vậy nên cậu gọi tôi đến để chắn họ lại, sợ người ta nói chuyện với cậu?”
“Tôi? Không có, về nhà luôn.”
Saukhixuốngxe,GiangTựXuyênnhanhchóngđộimũlên,anhnóilàđểche màu tóc hiện tại, nếu không đi trên phố sẽ quá nổi bật. Nhưng Lương Thi Nhĩ đoánchắclàngườinàyđãtừngbịnhậnratrênphốrồinênmớimuốnchemặt.
“Dừng! Mình không muốn uống rượu với trai đẹp nào hết.” Lương Thi Nhĩ ngẫmnghĩ rồi hỏi, “Nhưng mà, buổi biểu diễn tối nay có Blue Lion không?”
Vừangướcmắtlên,cônhìnthấyquánbánhbạchtuộtnướngđốidiệnđangxếp hàng dài, cũng thấy Giang Tự Xuyên trong hàng người đó. Chiều cao hơn một mét tám mươi lăm của anh nổi bật giữa đám đông, lúc này anh cũng đang nhìn về phía cô.
“Nửa đêm rồi còn tiệc Pháp gì nữa.”
Mọingườiởhiệntrườngdầndầntảnhết,LươngThiNhĩngồitrongxe,nhìn điện thoại.
“Cảmthấyrấtvui.”Côliếcnhìnanh,khóemôinởnụcườidịudàng,“Giọnghát của cậu thật sự rất hay.”
Từ nhỏ đến lớn Giang Tự Xuyên đã nghe vô số người khen ngợi anh như vậy. Nhưng khi nghe Lương Thi Nhĩ nói, anh vẫn cảm nhận được một sự thỏa mãn vàphấnkhíchchưatừngcó,khóemôikhôngkhỏinhếchlên,dùcócốgắngkìm nén cũng không thể che giấu được.
Anhcảmthấykhungcảnhtrướcmắtgiốngnhưmộtkhunghìnhtrongphim,tất cả mọi người đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng hình sống động đó nhảy nhót trước mắt anh.
TừlivehouseđếnnhàGiangTựXuyênmấtkhoảngbốnmươiphút,anhcảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được nửa đường.
Khiấyhọcũngnhưđôitìnhnhânnày,kểchonhaunghenhữngcâuchuyệnvặt vãnh, luôn có nhũng niềm vui nho nhỏ không tên... (đọc tại Qidian-VP.com)
Anhnói:“Ngườikhôngtốtchuyệnchẳnghayrồisẽcómộtngàytrôiquahết thảy. Hy vọng bạn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày một tốt hơn.”
Timcôbỗngdưngđập mạnh,bởivìtiếng nhạcdạođãvang lên.
NhậmKha:“Okìa,anhvộivàngđiđâuthế?” “Gặp một người bạn.”
Nhắc tới ăn là Nhậm Kha lại hào hứng: “Được! Chúng ta về thôi.”
Nhưng sự thật là trước đây anh chưa từng chú ý đến dung mạo của người xem phíadưới,anhcũngchẳnghiểuvìsaokhoảnhkhắcấymìnhlạicóthểnắmbắt chính xác sự tồn tại của cô.
“Xin chào, xin hỏi chị muốn dùng vị gì ạ?”
“Vâng, chị đợi một lát nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợimãikhôngthấyđâu,anhbèngọithẳngchongườiđó,nhưngchuôngreohồi lâu cũng không thấy đối phương nghe máy.
“Thịlựccủacậucũngkháđấychứ,vậymàcũngcóthểnhìnthấytôisao?” Lương Thi Nhĩ có chút kinh ngạc hỏi.
LươngThiNhĩcảmơnngườiđưacôvào,sauđótựmìnhchenvàogiữađám đông.
Nhưngkhinhìnthấyngườigọiđến,tráitimđangvuivẻcủacôbỗngchốc chùng xuống.
“Vậy,đồngđộicủacậuđâucảrồi?” “Bọn họ mệt nên về nhà rồi.”
“Ồ, cảm ơn nhé.”
Lương Thi Nhĩ không nói gì, vẻ mặt lạnh tanh.
Nửa tiếng sau, tiết mục của Blue Lion kết thúc.
Tiếngtrốngđượcthaythếbằngtiếngpiano,trongđoạndạođầuêmdịu,Giang Tự Xuyên ngồi xuống cạnh sân khấu.
LươngThiNhĩmuốnnhanhchónggiảiquyết,muaxongđồtậptrunglạiănhết rồi về.
“Bộtôinóimấycâucũngkhôngđượcà?”GiangTựXuyênkhôngthèmngẩng đầu lên.
“Vậy cậu lên xe đi, tiện đường đưa cậu về nhà luôn.”
Cô khẽ nhíu mày, có chút tự trách bản thân sao lại cứ hoài niệm quá khứ. NhưngcôcũngtựbiếtrằngmườinămquaQuýBạcThầnthậtsựđãđểlạiquá nhiều dấu vết trong cuộc đời cô, dù đi đến đâu cô cũng không thể trốn tránh.
Côthiếunữnóilờingonngọt,LươngThiNhĩcũngkhôngphảnbác,chỉnóilời cảm ơn.
GiangTựXuyênừmộttiếng:“Họtừngnghenhạccủachúngtôi,vừarồiđến xin chụp ảnh chung.”
-
Bầu không khí sôi động cuồng nhiệt, đốt cháy và kích động lòng người.
Côkhônghứngthúvớinhữngbannhạckhác,nhưngnếucóBlueLionthìlại khác, cô vẫn chưa quên cảm giác sảng khoái khi nghe họ hát live nhiều lần trước đây, đó cũng là một cách giải tỏa áp lực tuyệt vời.
“Á á á á á, anh ấy đang nhìn tôi kìa, anh ấy nhìn qua đây kìa!”
“Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn.”
Giang Tự Xuyên trả lời ngắn gọn rồi vội vàng bước ra khỏi cửa phòng nghỉ.
Hôm nay Lương Thi Nhĩ không uống rượu, không thể vừa hò hét vừa nhún nhảy như bọn họ, nhưng cảm xúc cũng bị lây nhiễm. Nhìn khung cảnh sôi động trên sân khấu, cô cảm thấy cơ thể và tinh thần cũng trôi dạt theo âm nhạc, như tìm được một cách giải tỏa hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưnganhlạikhôngmuốnchiataysớmnhưvậy,anhngẫmnghĩrồinói:“Chốc nữa chị có bận việc gì không?”
TrướcđâykhiđếncáclễhộiâmnhạcLươngThiNhĩcũngtừngthấykhuvực bên ngoài VIP chơi trò này.
Nhậm Kha: “Anh Xuyên, anh gửi số điện thoại người ta cho em đi, để em.....’
GiangTựXuyênngồixuốngghếsofa,haichânduỗira,vẻmặtcóchútnghiêm nghị.
Cô bị đám đông xô đẩy, từ từ di chuyển, vô thức đã đến được vị trí ở mấy hàng ghế đầu. Bên cạnh cô có mấy cô gái ăn mặc rất sành điệu, đang nhún nhảy theo điệu nhạc, dễ dàng cuốn cô vào bầu không khí này.
NhậmKhanghĩchắcanhhátmệtrồi,cũngkhôngđểý,quaysanghỏihaingười còn lại là buổi tối có muốn dùng bữa tiệc kiểu Pháp không.
Ba người trở về phòng nghỉ, trong hành lang nhân viên qua lại tấp nập, Giang TựXuyênđứngtựalưngvàotường,cóchútsốtruột,bởivìtinnhắnanhgửiđi vẫn chưa nhận được hồi âm.
GiọngnóicủanhânviêncửahàngkhiếnLươngThiNhĩhoànhồn,thìrađãđến lượt cô rồi.
Giang Tự Xuyên: “Chị ở ngay chính diện tôi, hơn nữa còn là hàng ghế đầu.”
Hiện tại đang là bài hát trữ tình nên Lương Thi Nhĩ có thể nghe rõ giọng nói nghẹn ngào như sắp sụp đổ của Quý Bạc Thần vọng ra từ loa: “Em muốn ly hôn với anh đến thế sao? Đến cả thỏa thuận ly hôn cũng đã soạn xong rồi?”
GiangTựXuyênvẫnđanghoànthànhbàiháttheoquántính,nhưngánhmắtlại vô thức hướng về một người trong đám đông dày đặc.....
“Không đi à?” Tạ Thanh Hãn hỏi.
Cốc cốc ——
Vì đến muộn nên bây giờ chen lên phía trước hơi khó. Nhưng trùng hợp là khi ban nhạc thứ hai biểu diễn, họ đã khuấy động đám đông bằng chơi trò ‘tàu lửa’.
“Lương Thi Nhĩ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật mà.” Giang Tự Xuyên dựa vào lưng ghế, có lẽ chỗ ghế phụ này từng có bạn nữ nào đó ngồi nên anh cảm thấy hơi bất tiện khi đặt chân, vừa nghiêng người chỉnh lại tư thế vừa nói, “Nhưng sau khi học rồi tôi mới phát hiện mình khônghứngthúvớimấythứđó.Thếnênnămtưtôiđãlậpbannhạc,từchốiđi du học. Bởi vì chuyện này mà bố mẹ tôi đã mắng tôi một trận dữ dội.”
QuýTiểuXươnglắcđầu:“Tôikhôngbiết.”
Có Blue Lion nên tất cả vé đã được bán hết. Nhưng là bà chủ, Ôn Diệp Lam dĩ nhiên có thể sắp xếp người đưa Lương Thi Nhĩ vào trong. Đến nơi thì buổi diễn đã bắt đầu được một lúc.
GiangTựXuyêncònchưakịplêntiếng,LươngThiNhĩđãtrảlời:“Khôngphải, tôi là chị của cậu ấy.”
Nhậm Kha: “Sao vậy?”
Lương Thi Nhĩ khựng lại, nhìn Giang Tự Xuyên đang nói chuyện. Chợt thấy anhđặtmicroxuốnggiáđỡ,hơicụpmắt,chămchúnhìnmọingườiphíadưới sân khấu.
Thấy anh không ngại, Lương Thi Nhĩ bèn đánh lái, đổi hướng.
LươngThiNhĩnhướngmày:“Chắcchứ?” “Chắc chắn.”
ẤntượngcủaLươngThiNhĩvềGiangTựXuyênkhátốt,khôngchỉvìanhhát hay mà còn bởi vì lần tai nạn xe trước đó anh đã giúp cô. Cô cảm thấy chàng trai này tuổi tuy còn trẻ nhưng nhân phẩm không tồi, cũng được tính là một người bạn đáng tin cậy.
Đây chính là bầu không khí chủ đạo của Blue Lion, cũng là bầu không khí mà Giang Tự Xuyên quen thuộc nhất, anh có thể dễ dàng đáp ứng sự mong đợi và nhiệt tình của tất cả mọi người.
ChuyệnnàyrấtkhớpvớilờiDiệpLamtừngkể,côấybảolàGiangTựXuyên chơi nhạc khiến bố mẹ anh tức muốn nổ phổi.
“Mấy cô gái vừa rồi là fan của cậu à?”
LươngThiNhĩtánthành:“Ừm,ngỗnghịchnhưngkhôngsai,làmđiềumình thích là quan trọng nhất.”
Chắc hẳn là như vậy rồi.
Dứtlời,cũngchẳngđợiGiangTựXuyênnóithêmgì,LươngThiNhĩđãđivề phía cửa hàng váng sữa trứng.
Cuộcvuitốinayđãcómộtdấuchấmhếthoànhảo,LươngThiNhĩvôcùng thỏa mãn, xuôi theo dòng người ra về.
LươngThiNhĩhỏi:“Cậuhọcháttừnhỏhaylàthếnào?” “Tôi vốn học ngành tài chính.”
Hôm nay tóc anh được nhuộm xanh ở phần đuôi, dưới ánh đèn sân khấu như phủ thêm một lớp ánh sáng mờ ảo, trong sự bí ẩn toát lên một vẻ quyến rũ ma mị.
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần tận hưởng âm nhạc là được.
Lương Thi Nhĩ suy nghĩ giây lát rồi nhấn nút nghe máy.
“À mà không cần VIP đâu, cho mình một vé thường là được rồi.”
“Quánnàongon?”Saukhibướcvàophốẩmthực,GiangTựXuyênthảchậm bước chân đi bên cạnh Lương Thi Nhĩ.
GiangTựXuyênkhẽnhếchmôi,ýtứsâuxanối:“Ngườinhàcảmà,gọisao chẳng được.”
ThếlàcôgọichoÔnDiệpLam,hỏicôấybâygiờcórảnhkhông,rangoàiuống rượu.
Rõrànghômnaychuyệnlyhônđãtiếnthêmmộtbước,nhưngtronglòngcô vẫn còn chút bức bối, muốn tìm một nơi nào đó để giải tỏa.
“Lát nữa chúng ta đi ăn gì đi, đói c·h·ế·t rồi.” Nhậm Kha nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
LươngThiNhĩsuýtchútnữalườmanhmộtcái:“...Tôicầmtrêntayrồiđây,cậu không thấy à?”
“Á á á á á Lion!” “Đến rồi đến rồi!!” “Anh Xuyên!!” “Lion!Lion!Lion!”
“Khôngbiếthômnaycóởđâykhông,chịấykhôngcónói,nhưngmàgặpchị Diệp Lam thì sao lại không cho chúng ta đi cùng?”
“Cócócó,báotênanhXuyênlànhàhàngđósẽgiaođếntậnnhà,lầntrướctôi đã thử rồi.”
“Có chứ!”
Sau khi rời khỏi công ty Thiên Lam, Lương Thi Nhĩ tìm một quán ăn để lót dạ.
Nhưng bạn thân muốn uống rượu, Ôn Diệp Lam làm sao có thể để cô đi một mình: “Vậy đi, tối nay livehouse của mình có buổi diễn, để mình bảo người giữ lạichocậuchỗVIP,rồigọithêmmấyanhchàngđẹptraiđếnuốngrượuvớicậu
Hômnaykhôngphảilàbuổidiễncủamộtbannhạcduynhất,tổngcộngcóba ban nhac, Blue Lion diễn cuối, hiện tại vẫn chưa đến lượt Blue Lion diễn.
LươngThiNhĩnhanhchóngquaymặtđi,nhưthểngườianhgọikhôngphảilà cô vậy.
Nhìn một lúc, cô lại không kìm được mà nhớ về thời đại học của mình và Quý Bạc Thần, lúc đó họ cũng thường ra khỏi cổng trường vào buổi tối, đi dạo trên nhữngconphốgầnđó,cũngthíchmuarấtnhiềuđồănvặt.Tấtnhiênđaphầnlà cô muốn ăn, Quý Bạc Thần chỉ muốn đi cùng cô mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.