Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chương 30


Quý Bạc Thần không lắc đầu cũng không gật đầu, trên thực tế chính anh cũng khôngbiếtmìnhnênnóichuyệngìmớiphải.Anhchỉmuốngiữcôởlạiđểtrò chuyện đôi ba câu, nói gì cũng được.

QuýBạcThầnnắmchặtlyrượu,đènénhơinóngtrongđáymắt... Có lẽ.

TừcáilầnhaingườigặpnhauởCụcdânchínhđếnnaycũngđãhơnnửatháng, bao nhiêu năm ở bên nhau, bọn họ hiếm khi xa cách lâu như vậy. Cho nên khi nhìn thấy đối phương, cả hai đều có một cảm giác mơ hồ.

“Đólàchuyệnngoàiýmuốn!CũngdoVuGiaGiacótoantínhnênnómớixuất hiện. Đối với anh nó không phải là con của anh.” Nhắc tới chuyện này là sắc mặt của Quý Bạc Thần lại tái nhợt vài phần, “Thi Nhĩ, anh chỉ cần con của em thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Thuật cũng giống như nhóm Chương Nghiêu, đều là những người bạn quen biết từ thời đại học, nhưng mối quan hệ giữa Dương Thuật và Quý Bạc Thầnkhăngkhíthơn,haingườilàbạncùngphòngđạihọc,thânthiếtnhưhình với bóng, dù đã tốt nghiệp nhưng vẫn thường xuyên gặp mặt ăn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thi Nhĩ, anh sẽ chờ em, anh sẽ chờ em...”

“Anh ấy không gọi cho tôi.”

“Cònhơnmộttuầnnữalàtôisẽđinhậngiấychứngnhậnlyhônvớicôấy... Dương Thuật, tôi khó chịu quá.”

LươngThiNhĩnghĩ,chàngtraitrẻchắclàsẽcảmthấymấthứng,dùsaoanh vốn là một người được mọi người tung hô mà.

Anh bước lên phía trước, chợt cúi người ôm chầm lấy cô.

LươngThiNhĩcảmthấycóchútbấtđắcdĩ,lạithấyhơibuồncười.Côkhông trả lời tin nhắn của anh, ném thẳng điện thoại vào trong túi.

Cho đến ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn.

QuýBạcThầnrấtthấtvọng,nỗithấtvọngnàydĩnhiênkhôngquađượcmắtcủa một người bạn thân nhưDương Thuật, buổi tối sau lễ khai trương cửa hàng mới, hai người đến quán bar.

Trưahômđó,côđếnbệnhviệnmộtchuyến,trướctiênlàchuẩnbịcơmtrưacho mẹ cô, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, gọi Quý Bạc Thần đang chờ ở bên ngoài.

Xuốngphíatrướclàlốiđóntaxi,LươngThiNhĩđinhanhvàibước,vừabắtkịp thời gian vào thang máy.

“Không hề.”

LươngThiNhĩngẩnngười,độtnhiênnhớđếnGiangTựXuyên.Saogầnđâyai cũng muốn chờ cô thế nhỉ? Giang Tự Xuyên còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng Quý Bạc Thần lại chờ gì nữa?

Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh.

CảmxúccủaLươngThiNhĩđãchuyểntừphiềnnãosangthờơ,côdườngnhư đã tê dại, xem anh như không khí.

Mấyngàysauđó,cứtanlàmxonglàcôlạiđếnbệnhviệnchămsócmẹ. Quý Bạc Thần ngày nào cũng đến.

Lương Thi Nhĩ đặt hoa quả xuống, vỗ nhẹ vào đầu Lương Vân Sâm. Cậu bé ngước mắt lên, chợt thấy chị gái mình bày ra vẻ mặt hung dữ.

Lương Thi Nhĩ hờ hững liếc nhìn anh, bây giờ cô cũng lười hỏi anh là vì sao phảixuấthiệnởđâylàmnhữngchuyệnvôíchnày,chỉgậtđầu:“Tôiđếnthăm mẹ tôi.”

Cũng chỉ có thể tin tưởng rằng sẽ có cái ‘có lẽ’ này.

Anh cần cái ‘có lẽ’ này.

LươngThiNhĩthởhắtramộthơi,cảmthấyngườinàythậtkhó“Xửlý”,anhtỏ tình quá thẳng thắn khiến cô không có cách nào tiếp lời.

Dương Thuật sờ sờ mũi: “Cõ lẽ vậy.”

Nhưngloạihấpdẫnnàychỉlànhấtthời,nếunóianhvìngườiphụnữkiamàbỏ rơi Lương Thi Nhĩ thì đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Anh tự biết Lương Thi Nhĩ quan trọng với anh đến nhường nào.

“Tìnhtrạngcủamẹrấttốt,bácsĩnóitiếptụcquansátlàđược,mẹvừamớingủ đấy.”

TráilạiQuýBạcThầnkhôngthểbìnhtĩnhđượcnhưcô.Mấyhômnaymỗilần về đến nhà đối mặt với căn nhà trống rỗng, anh không thể nào thích ứng nổi, cũng khó lòng tiếp nhận.

Côxoayngườiđịnhlênlầu,nhưnglạibịQuýBạcThầngiữchặtcổtay:“Thi Nhĩ, chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện một lát cũng không được sao?”

DươngThuậtnóinăngthẳngthắn,QuýBạcThầncũngkhônggiận,dùsaoanh ấy cũng đang nói sự thật.

“Tôikhôngtráchanhấy,làtôitựlàmtựchịu.”

[Tôi đang ở gần công ty của chị, có rảnh đi ăn bữa cơm trưa không?] (đọc tại Qidian-VP.com)

QuýBạcThầnnhớkỹviệcnày,chonêndùhiệntạicônóikhôngđi,anhcũng ôm tâm tình rằng “Có thể Lương Thi Nhĩ sẽ bị Lữ Sam Sam thuyết phục, nể mặt cô ấy mà đến dự lễ khai trương cửa hàng mới của cô ấy”.

“Đương nhiên không gọi cho cậu rồi, anh ấy nói thẳng là sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.”DươngThuậtthởdài,“CậucũngđừngtráchChươngNghiêu,cậubiếtanh ấy chơi thân với Thi Nhĩ và Diệp Lam hơn mà. Với lại trước kia cậu theo đuổi Thi Nhĩ thế nào anh ấy đều biết, nên tức giận là chuyện không thể tránh khỏi.”

Khóe miệng Quý Bạc Thần khẽ run, không nói gì.

không lướt thì không thấy.

LươngThiNhĩvòngquaanhđivàophòngbệnh,LâmThuVânđúnglàđãngủ, em trai cô thì đang ngồi bên cạnh giường, cúi đầu chơi game. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đơn giản là vì sự nghiệp có thành tựu nhưng gia đình lại không quá êm ấm, thêmviệchaingườiởbênnhaulâucũngđãbớtđicảmgiácmớimẻ,rồinhất thời bị một người khác hấp dẫn.

Song cảm giác kia cũng nhanh chóng qua đi, vừa ra ngoài một chuyến về, LươngThiNhĩcảmthấytâmtìnhcủamìnhđãthoảimáihơnrấtnhiều,côcũng cảm giác mình đã từ từ buông bỏ.

Trongchínôvuôngđềulàhìnhảnhthẩmmỹviệncôấymớimở,LươngThi Nhĩ nhìn qua, bấm like cho cô ấy.

“Tôikhôngđinữa,tôisẽnóivớiSamSamsau.”Nóixong,LươngThiNhĩxoay người đi lên lầu.

LươngThiNhĩkhẽnhíumày,vừađịnhchâmbiếmmấycâuthìtrêncổbỗng cảm nhận được sự ướt át.

Anh ôm cô rất chặt, vùi đầu vào hõm cổ cô, cất giọng khàn khàn: “Em thử xem cóđượckhông.Giốngnhưtrướcđâyvậy,từtừthathứchoanh.Saunàychuyện gì anh cũng nghe lời em...”

LươngThiNhĩ:“Nhưngbâygiờtôiđãcóthểlýgiảiđượctìnhyêucủaanh,nó biến chất rồi.”

Khuphòngbệnhrấtyêntĩnh,trênhànhlangcũngchỉcómộthaiytáđangđilại làm việc. Lương Thi Nhĩ không định đứng đây nói chuyện, cô đi xuống thêm một tầng, đến một cái bục nhỏ.

TrướcđâyLươngThiNhĩkhôngchỉmộtlầncôngnhậnrằngLữSamSamlà một người có EQ cao, rất khó khiến người ta từ chối.

“Đượcrồi,cậuđừnguốngnữa,chodùbâygiờcậucóuốngtớichếtthìThiNhĩ cũng không ngó ngàng gì tới cậu đâu.”

Trênđườngđi,côgửitinnhắnchoLươngVânSâm.HômnaylàthứBảy,cậu ấy không cần phải đi học, chắc chắn đang chơi điện thoại di động.

Tôithậtsựchorằngcôấysẽtừtừnguôigiận,nhưnghaingàytrướcgặplạicô ấy, cô ấy vẫn rất lạnh lùng với tôi, không hề có ý định tha thứ cho tôi...”

Thang máy đi xuống, anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của cô.

Xung quanh người đến người đi, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn bọn họ. Nhưnglạikhôngbiếtngườiđànôngbậtkhócômchầmlấyngườitrướcmắtnhư vậy rốt cuộc là vui hay buồn, là tới ly hôn hay là tới kết hôn...

QuýBạcThầnngướcmắtnhìnanhấy,đôimắtđỏbừng,đãngấmmensay: “Liệu cô ấy sẽ như vậy chứ?”

LươngThiNhĩcụpmắt,hiếmkhikhôngvùngvẫy.Nhưngtronglòngđãhoang vắng tê dại, có một cảm giác hư ảo tựa như tất cả đã không thể trở lại.

Chodùhọcãinhaudữdộithếnào,chodùcôcótứcgiậnđếnđâu,cuốicùnghọ vẫn có thể hòa thuận như lúc ban đầu.

“Anhnhớtrướckiaemtừngnóimuốnđihảiđảochơi,nhưngsauđóchúngta lại bận quá. Bên kia có gì thú vị không? Em chơi được trò gì rồi?”

Cóđiềucôcũngkhôngmuốnđểýđếnnhữngthứnày,anhmấthứngthìcứmất hứng đi, biết đâu chịu bỏ đi suy nghĩ thích cô thì càng tốt.

LươngThiNhĩyêntâm,lúcđếnbệnhviện,côđisangbêncạnhmuamộtíttrái cây và hoa tươi mà Lâm Thu Vân thích, sau đó mới vào phòng bệnh.

Saukhilêntaxi,LươngThiNhĩvềnhàtrướcđểcấthànhlý.Côcũngkhông nghỉ ngơi mà lái xe đến bệnh viện Lâm Thu Vân đang nằm.

“Tôi vốn tưởng vợ cậu có thể gọi cô ấy đến...”

“Được, vậy để anh nói những chuyện có ích nhé. Em dọn về căn nhà bên Vân Cẩm Loan đi, dù sao bên đó cũng gần chỗ làm của em hơn, anh có thể dọn đi. Cònnữa,anhđãgiảiquyếtxongchuyệncủaVuGiaGiarồi,côtađãnghỉviệc, cũng đã bỏ đứa bé...”

NhưngcôkhôngngờsẽgặpQuýBạcThầnởcửaphòngbệnh,anhđứngởhành lang, cũng không biết là vừa tới hay là đang định rời đi.

Cô thấy hôm nay có nhiều cặp đôi đến đăng ký kết hôn, vẻ mặt hớn hở của họ khiếncônhớlạicáingàymìnhcũngtừngđếnđây.Hồiđócônàocóngờmình sẽ quay lại đây một lần nữa.

“À,xinlỗinhé,tôikhôngcócon.”LươngThiNhĩquayđầunhìnanh,“Bâygiờ anh nói xong chưa? Tôi muốn lên thăm mẹ tôi.”

-

Thanhniênbâygiờđềuthểhiệntìnhcảmtrựctiếpnhưvậysao? Ting ——

“Anhmuốnnóichuyệngì?Nóiđi.” “Em đi Bali vui không?”

LươngThiNhĩnhớtớidángvẻấmứccủachàngtrailúcchiatayởsânbaylần trước, nhưng vẫn dứt khoát hồi âm lại ba chữ: [Có hẹn rồi.]

NhưnganhbiếtLươngThiNhĩvẫnđangtứcgiận.Saukhibiếtcôrangoàidu lịch,anhkhôngtìmcôlàmphiềnnữa,anhcảmthấygiữahọcầnthờigianhòa hoãn lại.

“ThiNhĩ,emvềrồià.”Trôngthấycôtới,anhđivềphíacôhaibước,khógiấu được ánh sáng trong mắt.

Nhưngbuổichiềuhômđósaukhiđếnbuổitiệc,anhvẫnkhôngthấybóngdáng Lương Thi Nhĩ đâu. Hai ngày nay anh cũng không thấy cô có động tĩnh dọn về nhà ở, đến cửa cũng không bước tới một bước.

LươngThiNhĩhítsâumộthơi,quayđầunhìnQuýBạcThần:“Anhbắtxevề đi, tôi không đi cùng đường với anh nữa rồi.”

Đặtđiệnthoạixuống,đangđịnhtiếptụcvẽthìtiếngchuôngđộtnhiênvanglên. Cô cầm lên nhìn thử, phát hiện là Giang Tự Xuyên gửi tin nhắn cho cô.

“Vậy kế tiếp cậu định làm thế nào?”

Điện thoại di động đổ chuông.

Ngàyhômsau,LươngThiNhĩngồitrongphònglàmviệclướtthấybàiđăng trên vòng bạn bè của Lữ Sam Sam, cô ấy đăng từ hôm qua, nhưng tối qua cô

“Làm sao có thể. Với tình hình hiện tại của hai người, cô ấy tới mới là lạ đấy.” DươngThuậtnóiđếnđâycũngrấtbấtđắcdĩ,“Màcậucũngnghĩlạimìnhxem, nếu sớm biết sẽ như vậy, lúc trước hà tất gì lại liên quan đến cô gái kia. Cậu không biết đâu, Chương Nghiêu sau khi biết chuyện này đã gọi điện thoại cho tôi mắng cậu té tát.”

“Chonêntôicóchútsợhãi,tôisợkhitôilấytờgiấychứngnhậnkiarồi,côấy sẽ vĩnh viễn rời xa tôi.”

NhưngQuýBạcThầnkhôngvuivẻnổi,anhimlặngđitheosaucô,lênxecủa cô.

NhưngGiangTựXuyênhiểnnhiênkhôngnghĩnhưvậy.Buổitốihômsau,anh lại hỏi cô có thể cùng đi cơm tối không, sợ cô không đồng ý, anh lại gửi thêm một câu: [Mấy ngày nữa tôi phải sang thành phố khác biểu diễn rồi, là đi lưu diễn, phải một tháng sau mới về lại.]

Cònanhkhithấycônhìnmìnhthìmangtheovẻmặtũrũchỉchỉvàođiệnthoại di động.

Lúcquayngườilại,quacửakínhcủathangmáycônhìnthấyGiangTựXuyên đang đứng cách đó không xa. Trong sân bay người đến kẻ đi, nhưng chiều cao nổi bật của anh khiến người ta không thể nào không tập trung tầm mắt vào người anh.

“Chuyện này đâu thể dễ dàng tha thứ như thế.”

TimLươngThiNhĩđaunhói:“...Đâucógiốngnhưtrướcđâyđược,khiđóanh yêu tôi.”

KhóemiệngQuýBạcThầnkhẽmấpmáy,“Cònmộtchuyện,mấyhômnữacửa hàng của Dương Thuật khai trương, em... đi không?

DươngThuậtlắcđầu,đềulàđànông,thậtraanhấycũngbiếtQuýBạcThần đang nghĩ gì.

LươngThiNhĩ:“Anhbiếtrõýcủatôimà...QuýBạcThần,buôngtôirađi.” Anh vẫn không nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu.

Anhnóimơhồ,nhưnghaingườihọđềubiếtanhđangnhắcđếnbọnhọcủa trước kia.

LươngThiNhĩhừlạnhmộttiếng,biếtchắccậuấyđãbịQuýBạcThầnmua chuộc rồi.

Conngườiấymà,chỉkhimấtđithứgìđóthìmớibiếtmìnhđãlàmsaichuyện gì.

“Tờgiấychứngnhậnnàycậukhôngmuốnlấycũngphảilấy,trừphicậumuốn bây giờ cô ấy hận cậu đến c·h·ế·t.” Dương Thuật thở dài, thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của bạn thân, anh ấy lại an ủi, “Có điều đâu ai biết trước được, cuộc sốngnàycòndài,biếtđâumộtngàynàođócôấyđộtnhiênnghĩthoángra,tha thứ cho cậu, cảm thấy cậu biết sai rồi, cũng thật sự muốn quay lại thì sao? Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, sống một mình cũng không dễ dàng gì.”

Lương Thi Nhĩ muốn nói không được, nhưng trong lòng cũng biết rõ với cái tínhcủaQuýBạcThần,chodùcôcónóikhôngđượcthìanhcũngsẽđứnglìở đây.

“Nhưng tôi không thể không có cô ấy. Mấy hôm nay cứ về nhà là tôi lại cảm thấyrấtđaukhổ.”QuýBạcThầnuốngmộtngụmrượu,“Lúctrướctôiđồngýly hôn với cô ấy cũng là vì muốn kéo dài thời gian, tôi muốn cô ấy bình tĩnh lại...

Dương Thuật trầm ngâm: “Đến bước này rồi thì cũng chịu thôi.”

“Ồ.”

-

Quý Bạc Thần nghẹn ngào: “Bây giờ anh cũng yêu em!”

Lương Thi Nhĩ nhíu mày: “Anh chỉ muốn hỏi chuyện này?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anhchờtôicáigì?QuýBạcThần,chúngtakếtthúcrồi.”LươngThiNhĩthản nhiên nói.

“Bây giờ tôi không có tâm trạng tán gẫu những chuyện vô bổ này.”

Quảnhiên,LươngVânSâmnhanhchónghồiâmlạichocô,báochocôbiết hiện tại bố cô không có ở bệnh viện, buổi tối mới đến được.

LươngThiNhĩmấtkiênnhẫn:“Thúvị,tôichơiđượcrấtnhiềutrò.Đượcchưa? Tôi đi đây.”

LươngThiNhĩmởkhóaxemthử,quảnhiênlàGiangTựXuyêngửitinnhắn cho cô: [Đi đường cẩn thận, tôi có thể đợi.]

Giang Tự Xuyên: [Được, vậy lần sau.] LươngThiNhĩgửilạimộticoncườimỉm. Ý của cô thật ra là, không có lần sau.

“Đi ra ngoài rồi nói.”

“Thi Nhĩ.”

“Đólàconcủaanh,liênquangìđếntôi.”LươngThiNhĩcườikhẩy,“Nhưng tính ra anh cũng tàn nhẫn với con ruột của mình thật.”

BướcrakhỏicửaCụcdânchính,cầmgiấychứngnhậnlyhôntrêntay,bầutrời cũngtrongxanhkhôngmộtgợnmây,thếnhưngLươngThiNhĩlạichẳngthấy vui vẻ gì.

QuýBạcThầnkhôngnhúcnhích:“Anhcóthểnóivớiemmấycâurồiđi không?”

SauđóDươngThuậtkếthôn,bọnhọlạitrởthànhhaicặpđôicùnghẹnđiăn cơm.

Bên kia không trả lời lại nữa.

“Nhưngđốivớianhvẫnchưakếtthúc...Anhsẽchờemnguôigiận,chờem quay đầu lại.”

Cậuấylậptứccụpđuôi,línhínói:“Chị,lúcchịgọiđiệnchỉhỏilàcóbốởđây không, đâu có hỏi là có anh rể ở đây không...”

Cô quay đầu nhìn người đi theo sau lưng: “Anh đi được rồi.”

LươngThiNhĩnhanhchóngláixeđếnCụcdânchính,bởivìđãhẹntrướcnên quá trình lấy giấy chứng nhận ly hôn cũng diễn ra khá nhanh, nào là xét duyệt đơn ly hôn, ký tên, ghi chép... rồi cấp giấy chứng nhận ly hôn.

LươngThiNhĩkháthânvớivợcủaDươngThuậtlàLữSamSam.LữSamSam là một cô gái hiền lành, lúc trước bọn họ dự định mở cửa hàng mới đã có lời mời Lương Thi Nhĩ, cô cũng đã đồng ý.

Chương 30: Chương 30

NhưngLươngThiNhĩvẫnkhôngđộnglòngtrắcẩn:[Được,vậychúccậubiểu diễn thuận lợi nhé.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chương 30