Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Chương 38
LươngViễnvàLâmThuVânnhìnnhau,kinhngạckhôngnóigì.
Anhkhẽnhướngmày,trênmặtkhôngcógìbấtngờ,thậmchícònthảnnhiên cười với anh ta: “Anh Quý, đã lâu không gặp.”
“Ồ....”
“CậulàbạntraicủaThiNhĩ?Làmsaocóthể?”LươngViễnlậptứcnhìnsang Lương Thi Nhĩ bên cạnh, “Thi Nhĩ, chuyện gì đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“LươngVânSâm.”LươngThiNhĩnheomắt,“Emkhôngbiếtbâygiờnêngọi ai là anh trai, ai là anh rể sao?”
“Ca hát?” Lương Viễn nhíu mày, trong mắt ông ấy, kiểu thanh niên trẻ tuổi coi cahátlànghềnghiệpnàythựcsựkhôngđángtincậy,“Cậuháthòmàmuađược chiếc xe ngoài kia?”
Ánh mắt Quý Bạc Thần lập tức lạnh xuống.
“Hả...vậy hai đứa quen biết nhau thế nào?”
GiangTựXuyênđặtđũaxuống,nóidốikhôngchớpmắt:“Thưadì,làmộttuần trước ạ.”
Không khí ngưng tụ giây lát.
ÁnhmắtLươngThiNhĩvẫnbìnhtĩnh,đưatayômlấycánhtayGiangTự:“Sao lại không thể? Cậu ấy đúng là bạn trai con. À, con mới hẹn hò gần đây thôi.”
QuýBạcThầncũnghơingẩnra,cẩnthậnđánhgiáGiangTựXuyên. Lương Viễn: “Vậy bố cậu có phải tên là ——”
Ánhmắtmọingườicũngđổdồnrangoàicửasổtheocậuấy,loángthoángnhìn thấy một chiếc xe SUV ngừng lại trong chỗ đậu xe của nhà họ, Lương Thi Nhĩ đứng ở cửa lập tức chạy ra đón. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, em trai, ăn cơm trước đã.” Giang Tự Xuyên khom lưng xách một cái túi rồi quay sang nói với Lương Viễn, “Chú, nghe Thi Nhĩ nói chú thích uốngrượuvangđỏnêncháumangmộtchaitớiđây,buổitốichúcóthểnếmthử ạ.”
QuýBạcThần:“Trưanaygiađìnhconđãtớikháchsạnăncơmtấtniênvớihọ hàng rồi, bố mẹ con cũng biết tối nay con đến thăm gia đình mình.”
Giang Tự Xuyên nói: “Cháu làm ca sĩ chính của một ban nhạc ạ.”
Giang Tự Xuyên khẽ cười: “Cháu biết nấu nhiều thứ lắm ạ, ví dụ như.”
QuýBạcThầnngẩnngười,tronglòngđãcóchútsuyđoán,ánhmắtnhấtthời tối sầm lại.
“Cô ấy không thích ăn thịt mỡ.” Quý Bạc Thần đột nhiên nói.
Giang Tự Xuyên: “Vâng, cảm ơn dì.”
GiangTựXuyênnói:“BọncháuquennhauquamộtngườibạncủaThiNhĩ,tối hôm đó bọn cháu ở cùng một bữa tiệc.”
“Bố không khách sáo chỗ nào?”
GiangTựXuyêncũngnhíumày:“ThiNhĩ,cóthểanhhiểuemchưađủ,nhưng anh sẽ cố gắng.”
“Nhà anh tôi cách đây không xa, tôi nghe chị miêu tả đại khái sở thích của ngườinhàxongthìđếnnhàanhấygomthửmộtvòng.”LúcGiangTựXuyên nói chuyện, tầm mắt vẫn rũ xuống.
GiangTựXuyên:“Lầnsauemcứliệtkênhữngmónemthíchănvànhữngmón em không thích ăn cho anh nhé, sau này anh sẽ làm những món em thích.”
LươngViễnvàLâmThuVânthìkhônghiểurasao:“Ngườinàomuốntớiđây?”
“Tôikhôngcoiđólàdiễntrò.”GiangTựXuyêntiếnlênmộtbước,chặncôlại giữa mình và xe, “Lương Thi Nhĩ, tôi nghiêm túc.”
Hai mươi phút sau, Lâm Thu Vân bắt đầu gọi mọi người vào ăn cơm.
Trênbànănlậptứcyêntĩnh,nhấtlàkhianhnhấnmạnhhaichữ“chungthủy” với Quý Bạc Thần.
Sắc mặt Quý Bạc Thần rất khó coi.
Anhđangnhìnlòngbàntaycủamình,còncótaycủacôtronglòngbàntaynữa. Sao tay cô lại mềm thế nhỉ...
“Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, ăn cơm trước đi.” Lâm Thu Vân lại kéo áo Lương Viễn, sau đó cười nhìn sang Giang Tự Xuyên, chuyểnđềtài,“TiểuGiang,cháunếmthửmóncánàyđi,mónsởtrườngcủadì đó.”
GiangTựXuyênnhìnLươngThiNhĩ,nghiêmmặtnói:“Thưachúdì,cháulà bạn trai của Thi Nhĩ, cháu tên Giang Tự Xuyên.”
“TiểuGiang,cháubiếtnấucơm à?”LâmThuVânbấtngờ hỏi.
ÔngấyliếcnhìnQuýBạcThần,sắcmặtcóphầnmấttựnhiên,đặtchairượu trong tay xuống không nghiên cứu nữa.
LươngViễnthựcsựrấtmêrượuvangđỏ,lậptứctòmòhỏi:“Rượunàyngon lắm, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
LươngViễn:“Vậynhàmáyrượucủabạncậuchắccũngkhôngtệ,nằmởđâu?” “Bên phía Vosne-Romanée...”
“TiểuGiangà,cậuvàThiNhĩyêunhautừkhinào?”Saumộthồiimlặng,cuối cùng Lâm Thu Vân cũng không nhịn được mở lời hỏi, bà ấy rất muốn biết, cho nên cũng mặc kệ Quý Bạc Thần đang có mặt ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
ThếnênsauđókhinóichuyệnvớiGiangTựXuyên,vẻmặtcủacôcũngrấtvui vẻ: “Sao cậu kiếm được nhiều đồ trong thời gian ngắn như vậy?”
“Đúngvậyđúngvậy,cảmơnanhnhé!”LươngVânSâmlậptứcnhàotớimuốn xem, nhưng bị Lâm Thu Vân kéo lại: “Lễ phép chút đi, ăn cơm trước đã!”
“Khôngcầnđâu.”GiangTựXuyênđứngthẳngngườilại,“Dùsaođâycũnglà lần đầu tiên đến thăm bố mẹ chị, còn là đêm giao thừa, tặng quà cũng là việc nên làm.”
“Làmộtngườibạnmởnhàmáyrượutặngcháunhưngcháuvẫnchưadùngđến. Bởi vì bình thường cháu cũng không uống rượu, hôm nay vừa hay mượn hoa cúng Phật ạ.”
“Conănnorồi.”LươngThiNhĩnắmtayGiangTựXuyên,“Anhthìsao,ănno chưa?”
Lương Thi Nhĩ sợ nói nhiều sai nhiều, ăn được một nửa bèn kéo người dậy: “Cũngsắpđếngiờbắnpháohoarồi,bọnconchuẩnbịrangoàiđây.Mẹ,bọn con đi trước đã.”
TầmmắtGiangTựXuyêndừnglạitrêntaycô,đứngdậy:“Anhcũngănnorồi, cảm ơn chú dì đã tiếp đãi.”
“Thưa chú, cháu biết ạ.” Giang Tự Xuyên liếc nhìn Quý Bạc Thần, ngắt lời LươngViễn,“CháubiếttìnhhìnhcụthểcủaThiNhĩ.Cháulàmộtngườirấtcẩn thận về chuyện tình cảm, trước đây cũng chưa từng thích ai, mà Thi Nhĩ là người đầu tiên cháu thích, cũng là người cháu xác định sẽ gắn bó lâu dài. Cho nên chỉ cần cô ấy muốn, cháu có thể chuẩn bị sắn sàng mọi thứ, bao gồm cả kết hôn. Cháu rất yêu cô ấy, xin chú dì cứ yên tâm.”
“...”
“Ồồ,cũngđúng.”LươngViễnsựctỉnh,lúcgọimọingườingồivàobànănmới đột nhiên nhận ra có hai người không nên đồng thời xuất hiện trên bàn ăn hôm nay.
“ViệtHàng...”LươngViễnngẩnngười,độtnhiênnhớtớigìđó.
“Nhà cậu làm nghề gì?”
LươngVânSâmcũngkhôngbiết,đúnglúcnày,quacửasổbênkiacậuấynhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước nhà bọn họ: “Đến rồi đến rồi, khách đến rồi!”
Lương Thi Nhĩ nghe vậy vốn cũng muốn tỏ ra nũng nịu diễn thêm mấy câu, nhưngliếcmắtsangthấyánhmắtGiangDữXuyênvôcùngnghiêmtúc,nhất thời cô lại chẳng thốt ra được lời giả dối nào.
NàongờvừađirathìpháthiệnchiếcxekiakhôngphảiSUVbìnhthường,mà là một chiếc Cullinan đen tuyền. Cốp sau của chiếc Cullinan đang mở, có lẽ thấy bọn họ đi ra nên người đang lấy đồ ở cốp sau cũng đi tới.
Nửatiếngsauđó,trênbàncơmkhôngngừngvanglêntiếngtròchuyện.Phần lớn là mẹ cô hỏi, Giang Tự Xuyên trả lời.
Giang Tự Xuyên gật đầu: “Vâng ạ, chiếc xe này quả thật không phải của cháu. Vốn hôm nay cháu tới nhà là muốn dẫn Thi Nhĩ ra ngoài xem pháo hoa, thùng xenàyrộngrãingồixemsẽthoảimáihơn,nênmớitiệntayláichiếcnàytừnhà tới.”
“Mẹơi!Emthích!Emcựckỳthích!Nhưngcáinàyđãkhôngcònsảnxuấtnữa, sao anh mua được!”
“Cái gì mà việc nên làm, chúng ta chỉ đang diễn trò thôi.”
“Mòn quà này hơi quý giá quá rồi.”
“Cái này thì có gì mà không thích hợp, ...”
Hai người bỗng nhiên đứng trong phòng khách hàn huyên một hồi, Lâm Thu Vân liếc nhìn Quý Bạc Thần, cảm thấy tình hình hơi kỳ cục, vội vàng kéo LươngViễnnói:“Đừngđứngnóichuyệnnữa,haylàngồixuốngăncơmđi,đồ ăn sắp nguội rồi.”
LâmThuVân:“Aiza,vậycháucũnggiỏiquánhỉ,trôngcháuvẫncòntrẻmà... À đúng rồi, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Đúngrồidì,mấythứnàylàtặngdì,cònphầnbênnàylàtặngchú.Àđúngrồi, còn có phần của Tiểu Sâm nữa, đang để trong cốp sau, để cháu đi lấy ạ.”
“Từnhà...vậylàchiếcxenàycủangườinhàcậu?” “Đúng vậy, bình thường anh cháu dùng.”
NhưngLươngThiNhĩkhôngquantâmtìnhcảnhnàynêngiảiquyếtthếnào, bởi vì đây chính là mục đích của cô, cô muốn bố mẹ cô tỉnh táo, cũng muốn Quý Bạc Thần tỉnh táo càng sớm càng tốt.
“Đểconđixem!”LươngVânSâmchạyracửatrước,LươngViễnvàLâmThu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đi theo xem có chuyện gì.
“BạcThần,bốmẹconchắckhôngcóýkiếngìđâu,tốinayconởlạiđâydùng cơm đi.” Lương Viễn nói.
Lâm Thu Vân ngượng ngùng nói: “Ăn đi ăn đi, mọi người ăn cơm đi....”
GiangTựXuyênđáp:“Vângthưadì,cháucóngheThiNhĩnhắctớianhấy.” Mặt Lâm Thu Vân lộ vẻ xấu hổ: “Ra là vậy...”
Giang Tự Xuyên: “Về bất động sản ạ.” LươngViễn:“Vậysao,bấtđộngsảnnào?” “Việt Hàng.”
LâmThuVânđitheosaunghehaingườichàohỏithìkinhngạcnói:“Haiđứa quen nhau à?”
LươngViễn:“....”
LươngViễnnhậnlấy,saukhimởranhìnthửthìánhmắtlậptứcsánglên,là chai rượu vang Maison Leroy Chambolle Musigny...
Giang Tự Xuyên bình tĩnh nói tiếp: “Cháu hiểu chú dì cảm thấy cháu còn hơi trẻ, nhưng cháu cảm thấy tuổi tác không thể nói lên điều gì. Có thể đối tốt với côấyhaykhông,cóthểchungthủyvớicôấyhaykhông,cóthểmanglạihạnh phúc và vui vẻ cho cô ấy hay không mới là quan trọng nhất. Anh nói có đúng không, anh Quý?”
LươngViễn:“Tôicũngđâubiếtlàsẽcótìnhhuốngnhưvậy?” “Chậc, đừng nói nữa, mau đi vào chào hỏi đi.”
Chương 38: Chương 38
Quý Bạc Thần: “....”
LươngThiNhĩ:“Lầnđầutiêngặpmặtđãhỏinhữngchuyệnnàyliệucóthích hợp không?”
Tuổitáckhôngphảiưuthếcủaanh,GiangTựXuyênkhựnglại,nhấtthờikhông mở miệng. Ngược lại là Quý Bạc Thần tiếp lời: “Bố mẹ, nếu nhớ không lầm thì năm nay cậu ta mới hai mươi ba tuổi thôi.”
LươngViễncườinói:“Vậythìtốtrồi,nàođếnđây,chúngtabắtđầuăncơm thôi. Tiểu Sâm, gọi chị con vào đây.”
Haingườiđitớibêncạnhxe,GiangTựXuyêndùngbàntayrảnhmởcửaxe cho cô: “Biểu hiện của tôi vừa rồi không có vấn đề gì chứ?”
LâmThuVânlạinhìnvềphíaQuýBạcThần:“BạcThần,concũngănđi.” Quý Bạc Thần: “Vâng, cảm ơn mẹ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LâmThuVâncũngbiếtởlạilâusẽxấuhổ,bènnói:“Đượcrồiđượcrồi,vậyhai đứa ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Một hồi lâu sau, Lâm Thu Vân cảm thấy bầu không khí rất xấu hổ, bèn cười khanchuyểnđềtài:“TiểuGiangà,vừarồicháunóicháubiếtnấuăn,vậycháu biết nấu những món gì?”
“Vâng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà sau khi mọi người ngồi vào bàn ăn, bầu không khí cũng trầm xuống hẳn.
Trongnhàvàngoàinhàlàhainhiệtđộkhácnhau,GiangTựXuyêntheoLương Thi Nhĩ vào trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quý Bạc Thần đang đứng trong phòng khách.
LâmThuVânthanmộttiếng:“Cũngtạiông,hômnayônggiữBạcThầnlạiăn cơm làm gì?”
“Kháchđãđếnnhàrồi,đứngbênngoàinóichuyệnthìkhônghaylắm,vàotrong trước đã.” Lương Thi Nhĩ khẽ kéo Giang Tự Xuyên, cũng không quan tâm vẻ mặt của bố mẹ mà dẫn anh đi vào trong.
LâmThuVânlậptứckéoôngấy,nhắcnhởôngấynóichuyệnchođúngmực.
GiangTựXuyênhờhữngliếcnhìnQuýBạcThần,khôngngờđốiphươngcũng đang nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, trong không khí như vang lên tiếng xèo xèo —— một dòng điện im hơi lặng tiếng chạy qua.
“Đượcrồi,bốđừnghỏivặnnữađượckhông?”LươngThiNhĩkhôngnhịnđược cắt lời, “Bố, cậu ấy là bạn trai con, bố khách sáo một chút đi.”
QuýBạcThầnnhìnbàntayhaingườiđangnắmlấynhaurồilạidờimắtđi,lạnh giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Chàochú,chàodì,nămmớivuivẻạ.”Haitayđốiphươngđềuxáchđồ,vô cùng lễ phép nói với bọn họ.
GiangTựXuyênđặttúiquàtrongtayxuốngđiracửa,lúctrởvềcầmtheomột cái hộp lớn.
GiangTựXuyên:“Khôngđâuạ,cháumớigặpchúdìlầnđầu,đâylàchuyện nên làm, hy vọng chú dì đừng ghét bỏ là cháu vui rồi.”
“Đúng, là phiên bản sưu tầm, em xem có thích không?”
BàntayđangcầmđũacủaGiangTựXuyênchợtcứngđờ,LươngViễnvàLâm Thu Vân cũng dừng động tác liếc nhìn hai người, chỉ có Lương Vân Sâm gật đầu nói: “Anh trai, anh rể nói đúng đó, chị em không thích ăn thịt mỡ.”
Lương Vân Sâm vừa nhìn đã biết bên trong bao bì cực lớn kia là mô hình ô tô, đâycũnglàmónđồchơicậuấythíchnhất,cũngtừngnghiêncứurấtkỹ.Cậuấy trợn tròn mắt nói: “Anh trai, cái này có phải là Rambo không?”
LươngViễnvàLâmThuVânlạinhìnnhau:“Sao,saokhôngngheconnóigì?” “Hôm nay con định nói với bố còn gì, cũng đã gọi người ta tới nhà rồi.”
Giọngnóicủaôngấycóchútgượnggạo,bởivìôngấymuốngiảbộuynghiêm nhưng vẫn kèm theo chút xét nét, như vậy mới có thể dễ nói chuyện với Quý Bạc Thần.
Giang Tự Xuyên gật đầu: “Khi còn bé có một thời gian mẹ cháu bắt cháu học đầubếp,vốnlàmuốnđểkhicháuranướcngoàiduhọcthìcóthểtựlochobản thân. Sau đó cháu không ra nước ngoài học, nhưng đã học được chút tài nghệ nấu nướng.”
Hai người lớn không khỏi khiếp sợ, nhanh chóng đánh giá Giang Tự Xuyên. Chàng trai trước mắt khôi ngô tuấn tú, gương mặt có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, khiến Lâm Thu Vân cảm thấy có nét giống mấy diễn viên trên TV. Dáng ngườicủaanhcũngrấtcao,thânhìnhlạiưuviệt.Chỉlàthoạtnhìnhìnhnhưcòn khá trẻ.
Lương Viễn kinh ngạc: “Cái gì? Cậu mới hai mươi ba tuổi? Vậy thì còn quá nhỏ.Chắclàchưanghĩđếnchuyệntươnglaihaykếthôngìđâuđúngkhông? Cậu có biết Thi Nhĩ bao nhiêu tuổi không?”
Đôi mắt Quý Bạc Thần khẽ run lên, siết chặt nắm đấm.
LươngViễnhoànhồn,đèthấpgiọngnói:“BạcThầncònởbêntrong!”
Cậu thanh niên trước mặt cũng không ngượng ngùng, khách sáo nói: “Chú dì, xinlỗivìcháuđếnvàogiờnày,làmphiềngiađìnhmìnhrồiạ.Đâylàquàcháu mang tặng chú dì, hy vọng chú dì có thể nhận.”
LâmVânSâmrờikhỏibànănđitìmLươngThiNhĩ,mấyphútsaulạichạyvề nói: “Bố, chị bảo chờ thêm chốc nữa.”
LươngViễnnhiệttìnhgiữQuýBạcThầnlại,bảoanhtacùnghọănbữacơmtối giao thừa này.
NhưngLươngViễnkhôngquantâm:“Kéotôilàmgì,chẳnglẽkhôngđượchỏi chuyệnnày?Chàngtrai,cậunóicậulàbạntraicủacongáitôi,vậytôihỏimấy chuyện này chắc là không có gì quá đáng đâu nhỉ?”
Lương Vân Sâm lập tức che miệng, “....À, đúng, em xin lỗi.”
Trong TV đã bắt đầu chiếu chương trình Gala Mừng Xuân, lúc Lương Thi Nhĩ kéoGiangTựXuyênđirangoài,côtiệnthểliếcnhìnQuýBạcThần,tâmtrạng vô cùng sảng khoái.
Giang Tự Xuyên nhìn Quý Bạc Thần, ý vị sâu xa nói: “Không sao, cô ấy không thíchvàobếpthìkhỏivàocũngđượcạ,đểcháuvàobếplàđượcrồi,cháucóthể nấu cơm cho cô ấy.”
“Vậycậulàmnghềgì?”LươngViễntiếplời.
“Tốtthếsao?Thanhniênbâygiờđềubậnrộn,chẳngcóaichịunấunướng. Giống Thi Nhĩ nhà dì vậy, con bé không thích vào bếp.”
“Anh nhờ bạn anh sưu tầm. Nghe chị em bảo em thích mấy mô hình này.”
LươngThiNhĩkhenngợi:“Rấttốt,chốcnữavềtôisẽtínhtoánhếtmấythứcậu đem đến hôm nay rồi trả tiền lại cho cậu.”
Chờchút,tậpđoànViệtHàngkhôngphảicủanhàhọGiangsao?Vậychàngtrai này chẳng lẽ là thiếu gia của tập đoàn Việt Hàng?
“Aiza, còn chưa ăn xong mà.”
LươngViễnbấtmãn:“Chờcáigì?Tớigiờăncơmrồi.” “Chị nói có người muốn tới nhà mình, sắp tới rồi.”
“ThiNhĩ,ănmónnàyđi.”GiangTựXuyêngắpchoLươngThiNhĩmộtmiếng thịt kho tàu.
LươngThiNhĩgắpmiếngthịtkhotàukialên,khônghềkénchọnmỡnạcmà nhét hết toàn bộ vào miệng. Cô bình tĩnh nhai nuốt, hời hợt nói: “Bây giờ tôi thích ăn thịt kho tàu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.