Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43


Quá chán.

Saukhitángẫunhữngchuyệnhàngngày,LâmThuVânrấttựnhiênchuyểnđề tài sang Giang Tự Xuyên, bà ấy hỏi bọn họ gần đây thế nào rồi, có tính đến chuyện kết hôn không.

Taicôcàngnónghơn,cúingườidùngnướcsạchrửamặt,sauđóngãúpmặt xuống chăn.

“Ồ,casĩchínhmàkhôngtậptrung.”LươngThiNhĩthuậnmiệngnói,“Sao? Chẳng lẽ là do lúc ngồi xếp Lego chưa làm xong chuyện xấu?”

“Chắclàtìmcậucóviệcgấpđấy,haylàđimởcửatrướcđã.”

Lương Thi Nhĩ nghe tiếng động quay đầu lại, nhanh chóng bước tới chỗ màn hìnhgiámsátxemthử.CôthấyGiangTựXuyênđangđợithangmáy,hơnmười giây sau thì bước vào trong.

Giữachừngdiđộngcóđổchuông,làGiangTựXuyênhỏicôđanglàmgì. Lương Thi Nhĩ bớt chút thời gian trả lời anh: [Chơi game]

Côthucằmlạitránhnénụhôncủaanh,khiếnanhkhôngtheokịp.Anhtựatrán vào trán cô, hai tay đè lên vai cô, hơi thở gấp gáp.

GiangTựXuyênnhìnmấyngườiđứngngoàicửa,huyệttháidươngkhẽgiật giật: “...Các cậu tới đây làm gì?”

“Tôinóiđừnglềmềchứcóbảocậunửađêmnửahômchạytớiđâyđâu?” “Nhưng tôi không nhịn được.”

Chương 43: Chương 43

Trên người ‘kẻ xâm nhập’ mang theo sương lạnh đặc trưng về đêm, bàn tay chạmvàoquầnáocócảmgiáclànhlạnh.Nhưngmôianhlạinóngbỏng,dánsát vào môi cô.

LươngThiNhĩcóhơimấthứng,cũngkhônggửitinnhắnchoanhmàđịnhquay về phòng.

Lương Thi Nhĩ: “Ngày mai tôi đi làm.”

Bên kia khẽ hít một hơi: “Cũng do cái đám kia.”

“Không có tâm trạng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên kia lập tức yên lặng.

Côngồibêngiườngthoakemdưỡngthể,tronglúcđócòngọiđiệnthoạicho Lâm Thu Vân.

Xúc giác xa lạ, hơi thở xa lạ...

GiangTựXuyênđauđầukhôngthôi,vừaquayđầulạithìthấyLươngThiNhĩ cũng đứng dậy đi tới: “Sao vẫn chưa mở cửa?”

LươngThiNhĩkhôngbiếtnhữngngườilớntuổiruốtcuộcđangsốtruộtchuyện gì, cô vừa mới yêu đương đã bắt đầu hỏi chuyện kết hôn. Nhưng cô cũng lười nói cho họ biết mình hoàn toàn không có dự định kết hôn, bởi vì nếu cô nói ra thì chắc chắn sẽ lại bị ‘khuyên răn’ các kiểu.

“...”

Giang Tự Xuyên trầm mặc một lúc lâu: “Ngày mai tôi đến tìm em nhé?”

——”

Haingườimộttrướcmộtsauxuốngbãiđỗxengầm.Cólẽlàcáchđâykhông lâubọnhọsuýtnữađã‘vượtquágiớihạn’,thếnênlúcnàybầukhôngkhíim lặng một cách khác thường.

Nhậm Kha bị chỉnh mà không hiểu mô tê gì.

LươngThiNhĩbậtcười:“Tráchngườikháclàmcáigì,rõrànglàcậulềmề mà...”

Giang Tự Xuyên: “Cậu nói xem.” “Xinlỗi,bađứatôicólỗivớicậu.”

GiangTựXuyên:“Ờ...điđườngcẩnthận.” “Ừm.”

chúng ta có thể chơi với nhau vài ván game.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậybâygiờhônxongrồiđó,cậuchịuvềchưa?”LươngThiNhĩngướcmắt nhìn anh, cố ý k.ích th.íchanh.

“Hônđủchưa?”Côbìnhtĩnhlại,cóthểngướcmắtchấtvấnanh,hoàntoàn không nhắc tới sự ‘dụ dỗ’ của mình ban nãy.

Lương Thi Nhĩ áp mặt vào lồng ng.ựcanh, nghe thấy tiếng tim đập như trống bêntrong,nhưngcũngcóthểlàcủachínhcô.Côbiếtmìnhsuýtchútnữađãcản không được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Côđithẳngvàophòngtắmđịnhrửamặtchohạnhiệt.Aidèvừangẩngđầulên đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi môi hơi sưng đỏ của mình.

Lương Thi Nhĩ gật đầu chào bọn họ.

Giang Tự Xuyên liếc nhìn anh ấy.

“Vừarồiembiếttôimuốnlàmgìkhông?” Lương Thi Nhĩ: “Thì...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hìnhnhưlúcnàyanhmớikịpphảnứnglại,đứngthẳngdậyrồiômcôvàolòng, điều chỉnh lại nhịp thở: “.Tôi xin lỗi.”

Nhưngchuôngcửathậtsựđangvanginỏikhôngngừng,khiếntimganngườita ngứa ngáy.

“Khôngbiếtsaokhônghỏitrước.”GiangTựXuyêntrừngmắtnhìncậuta,thầm mắng một câu.

Thếlàcôdứtkhoátbịaramộtlýdo,nóihaingườiđangtronggiaiđoạnổn định, sẽ tự sắp xếp mọi chuyện, không cần bọn họ bận tâm.

“...”

Đốiphươngthoángbuônglỏng,khôngápcôvàotườngnữa,nhưngbàntaylại siết chặt eo cô, mạnh mẽ ép cô dính sát vào người mình.

GiangTựXuyên:“Tôibiết,saukhitanlàmtôisẽtớitìmem.” “Ồ... vậy tùy cậu.”

“Dừng....Cậu dừng lại đã.” Cô đưa tay ôm mặt anh, không cho anh đốt lửa lung

Tênnày...saoofflinecũngkhôngnóimộttiếngthếnhỉ.

“Mớiluyệnmộtlúcrồi,độtnhiênkhôngmuốnluyệnnữa.” ‘Sao vậy?”

LươngThiNhĩthưởngthứcquầnáotrênngườiGiangTựXuyên,hỏi:“Không phải luyện hát à? Sao lại online thế?”

Chờđếnkhinhìnthấybóngdángquenthuộcđứngngoàicửa,côchợtngớcả người, qua mấy giây sau mới đưa tay ra mở cửa: “Giang Tự Xuyên, sao cậu

GiangTựXuyênlậptứcnói:“Tôitiễnem!” “Ừm.”

GiọngGiangTựXuyênlúcnàymớitrởnênvuivẻ:“Được,vậytôiđitrước đây... chúc em ngủ ngon.”

Ánhmắtanhchợtsángrựclên,cúiđầuhônlênmôicô.Lầnnàyquảthựcmềm mại hơn lần trước rất nhiều, nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở bên ngoài, không lấn sâu vào trong.

GiangTựXuyênđỡtrán,hítsâumộthơi,vẻmặtoángiậnđitớicửaấncamera theo dõi.

LươngThiNhĩkéocửaghếláingồivàotrong,hắnggiọngnói:“Cậuvềđi,tôi đi đây.”

Lương Thi Nhĩ cũng đang điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhưng hơi thở nóng bỏngcủaanhcứphảthẳngvàomặtcô,mùihươngnamtínhnồngđậmkhiếncô không tài nào ngăn được cơn run rẩy.

Anh không hề tiết chế sức lực, áp chặt cô vào tường, môi lưỡi cũng dần tìm đượctiếttấulinhhoạtvàthoảimái,đùagiỡncôđếnnỗikhiếncôphảithốtra những tiếng nỉ non ngọt ngào.

nhanh lên rồi còn đi luyện hát.”

“Ăntômhùmđi!”NhậmKhavừachenchânvàokhecửađãthấyLươngThi Nhĩ đứng trong phòng khách, động tác thoáng khựng lại, “O....chị Thi Nhĩ.”

Saukhicửalớnbênngoàiđượcđiềukhiểnmởra,đámNhậmKhanhanhchóng chạy vào, trên tay quả nhiên xách theo mấy túi thức ăn.

Tạ Thanh Hãn nói: “Vậykhông quấy rầy hai người chứ?”

Lòngbànchâncônhưmấtđisứclực,ngửađầutránhnénụhôncủaanh.Anh lại học một hiểu mười, men dần theo cằm cô đi xuống phía dưới.

“Em nói đúng, trách tôi lề mề.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sao, vậy bọn em ăn, anh mở cửa nhanh lên.”

Mềm mại, ngọt ngào, rung động....anh phấn khích như muốn nổ tung.

“Cậu không biết hôn môi à?” Một lát sau, Lương Thi Nhĩ hỏi.

BàntayđanggõbànphímcủaLươngThiNhĩcũngngừnglại,vốnchỉmuốn trêu anh, nhưng bây giờ thấy anh yên lặng, cô lại hơi thấy ngượng ngùng.

Ai dè cô mới về tới cửa phòng thì tiếng chuông cửa lớn chợt vang lên.

“ChịThiNhĩ,thìrahômnaychịởđây,thậtngạiquá,bọnemkhôngbiết.”

Im lặng một lát, cánh cửa ngăn cách phía sau mới được mở ra rồi đóng lại.

Tiếngchuôngcửavàogiờnàykhiếncôcảmthấynghihoặc,côđitớisaucửa, liếc mắt nhìn camera.

LươngThiNhinhấpnútchấpnhận,bêncạnhlậptứcxuấthiệnmộtkiếmsĩđiển traikhoáctrênmìnhbộskinmớinhất.Bộskinđólàdochínhtaycôvẽ,bảnChí Tôn của mùa mới, giá cả đắt đỏ. Nhưng bởi vì tinh xảo điển trai nên số lượng tiêu thụ rất khả quan.

Saukhitrởlạiphòngkhách,bangườiđồngđộiđangngồiănbênphíabànăn. “Anh Xuyên, qua đây ăn chút đi.”

-

Sau khi về đến nhà, Lương Thi Nhĩ vào phòng vệ sinh tắm rửa.

NhậmKhanói:“Bọnemmuađồănđếnnhàanhăn,látnữaănxongcònphải luyện hát nữa.”

TạThanhHãnhờhữngbớitômhùm:“Vừarồiquảthựcđãquấyrầychuyệngì đó đúng không?”

“Để lần sau đi, tối nay các cậu còn phải luyện hát mà đúng không? Vậy tôi khôngnánlạilâunữa.”LươngThiNhĩcầmtúixáchlên,“GiangTựXuyên,tôi đi trước nhé.”

Bầukhôngkhívôcùngkỳlạ,LươngThiNhĩthựcsựkhôngchịunổi,vộivàng khởi động xe: “Tạm biệt.”

“Vậy nếu vừa rồi tôi hôn em, em đồng ý đúng không?”

Cô thở hắt ra một hơi, cố gắng kéo lý trí về lại.

CơthểGiangTựXuyênvẫnchưadịuxuống,bởivìchỉcầnômcôlàanhlại không chịu nổi.

LươngThiNhĩkhôngnghethấyhaingườihọđangthìthầmchuyệngì,cômỉm cười nói: “Không sao, tôi cũng tới đây ăn bữa cơm thôi, các cậu cứ ăn uống rồi tập hát tự nhiên đi.”

Anh đành phải hơi buông cô ra, không tình nguyện ừ một tiếng.

Tiếngđộngcơvanglên,GiangTựXuyênnhìnLươngThiNhĩrờikhỏigaranhà anh, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không lên không xuống được, buồn bực vô cùng.

Còn chưa dứt lời, người bên ngoài đã theo khe cửa chen vào trong. Lương Thi Nhĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào tường, cánh môi cũng bị chặn lại.

LươngThiNhĩvốndĩđãmêđắmchấtgiọngcủaanh,nhưngtrạngtháicủaanh hiện tại lại khiến cô bị mê mẩn hơn. Cô khẽ nuốt khan, hơi thở có hơi rối loạn.

Bên kia không trả lời, một sự im lặng đến kỳ lạ.

Lương Thi Nhĩ vốn cảm thấy ở phương diện này mình nắm ‘kèo trên’, có thể hoàntoànkhốngchếtiếttấu,nàongờvẫnbịsựkíchđộngvàlỗ m.ãngcủaanh làm cho trái tim loạn nhịp.

Lỗ tai Lương Thi Nhĩ nhất thời đỏ bừng.

“Ngủ ngon.”

Giang Tự Xuyên đá nhẹ vào chân ghế anh ấy đang ngồi: “Biết vậy là tốt.ăn

Giọngnóicủaanhlúcnàytrởnênkháclạ,vừanguyhiểmkhóhiểulạiquyếnrũ lạ lùng.

Trongcáigiếngkhôcạnphunradòngnướctrongveo,tướitắmchocâybên thành giếng vươn mình lớn mạnh.

Anhhọckhánhanh,nhưngvẫncònchútlóngngóng,giamcầmcôtrongvòng tay mình, cố hết sức chiếm đoạt hơi thở của cô.

“Khôngliênquangìđếnchuyệnnày,làtôikhôngtậptrungđược.”

Saukhicúpđiệnthoại,LươngThiNhĩlạivàophòngsáchchơigamethêmmột tiếng nữa.

Trái tim Lương Thi Nhĩ chợt co lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô kinh ngạc nhìnngườitrướcmắt,nhưngởkhoảngcáchgầnnhưvậycôchỉcóthểnhìnthấy đôi mắt nhắm chặt và hàng mi hơi run rẩy của anh.

“Anh Xuyên, là bọn em, mở cửa ra nào!”

LươngThiNhĩsuýtnữatướcvũkhíđầuhàngtrướctiếnggọinày,cắnmôinói: “Giang Tự Xuyên, cậu quá đáng rồi đấy.”

“O....chị chuẩn bị đi rồi à?” Nhậm Kha tiếc nuối nói, “Chị, chị ở lại đi, lát nữa

LươngThiNhĩkhẽcongkhóemôi,mộtgiâysaucôđưatayníulấyáoanh:“Đã nói đừng lề mề mà.”

Giang Tự Xuyên mím môi: “Thử lại lần nữa rồi về, được không?”

LươngThiNhĩthoángsửngsốt,nhớtớisựmậpmờmấyphúttrước,côlậptức nói: “Không hề, tôi cũng đang định đi đây.”

GiangTựXuyênrũmắtnhìnmôicô,khátkhaolạirụcrịch,anhchưabaogiờ lường trước được hôn môi lại có cảm giác như vậy.

NhậmKhaấmứcđềthấpgiọngnói:“Quenrồi,quênmấtchuyệnanhđãcóbạn gái.”

NgượclạiTạThanhHãnthìvuivẻnói:“TựXuyên,lầnsauchúngtôibiếtrồi, trước khi đến chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu để hỏi thử, cũng sẽ giữ thói quen này.”

Xác định anh đã rời đi, Lương Thi Nhĩ trở lại phòng ngủ.

“Tôiđãhốihậnsuốtcảmộtbuổitối,tôihốihậnvìsaolạiđểýđếntiếngchuông cửa kia mà không chịu trực tiếp hôn em.”

tung nữa.

Nhiệmvụkhoảngchừngbamươiphút,LươngThiNhĩhoànthànhxongthoát ra thì thấy ID của Giang Tự Xuyên trong danh sách đã tối thui.

Lương Thi Nhĩ dần dần rối loạn, có lẽ vì lâu rồi cô không gần gũi với người khácphái,bịhormonexộclênlàmchođầuócquaycuồng,nêncũngkhôngkêu dừng lại mà chỉ khẽ r.ên rỉ: “Nhẹ thôi... Giang Tự Xuyên.”

Khóe miệng Lương Thi Nhĩ càng cong hơn: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.Bâygiờcậuđịnhchơigamevớitôihaylànhưnào?Tôivẫncònnhiệmvụ chưa làm xong, không rảnh tán gẫu với cậu đâu.”

LươngThiNhĩlậptứcthoátkhỏivòngtayanh,xoayngườilại:“Vậycậuvề đi.”

“Giang Tự Xuyên? Cậu không nói chuyện nữa thì tôi đi nhé.”

Trảlờixong,khoảnghaiphútsautrongdanhsáchbạnbèchơigamecủacôcó nick một ai đó sáng lên, mời cô vào team.

Hệthốngsưởitrongphòngđầyđủ,saukhitắmxongcômặcváyngủ,xõamái tóc dài ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm.

Giang Tự Xuyên ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đỏ bừng, “Chị.”

“À,mởđây...”GiangTựXuyênkhôngchúttìnhnguyệnđáp.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”

“Ăn cái gì mà ăn... tôi đã ăn rồi.”

Mặt Giang Tự Xuyên đỏ bừng: “....Sao lại không biết, em mở miệng ra đi.”

GiangTựXuyêngầnnhưngừngthở,khôngtrảlờigìnữamàcúiđầumạnhmẽ chiếmlấymôicô.Anhtiếnquânthầntốc,họctheođộngtácvừarồicủacôcàn quét môi lưỡi cô, quấn quýt không rời.

“...Ừm.”

Vẫnkhôngđáplại,LươngThiNhĩcũngđanggấplàmnhiệmvụcủahômnay cho kịp thời gian quy định, nên cũng không chờ anh mà rời khỏi team luôn.

A...tiêu đời rồi.

LươngThiNhĩhơidựangườirasau,imlặnggiâylátrồinói:“Tôicóđồngý hay chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng?”

Ngườibênkiatainghethoángimlặng,cũngkhôngbiếtlàngượngngùnghaylà đang hối hận.

Lương Thi Nhĩ: “Bài hát mới không hợp sao?”

Nóẩmướtgiốngnhưgiọtnướclonglanhđọnglạinơiđáymắtcô,đâuđâu cũng đang biểu lộ rõ sự rung động và bối rối của cô trong nụ hôn vừa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43