Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Chương 46
Cô nghĩ, anh vừa trẻ tuổi lại được chào đón nồng nhiệt, có lẽ sẽ nhanh chóng chấpnhậnđượcchuyệnnàythôi.Dùsaokhôngcócôthìanhvẫncònrấtnhiều lựa chọn khác.
Ôn Diệp Lam: “Hả? Sao đột ngột thế?”
LươngThiNhĩlòngdạrốibời,khôngmuốnnhắctớichuyệnngàyđócônhìn thấy: “Nói chung là mình cảm thấy không hợp, mà thôi đừng nhắc tới cậu ấy nữa, chúng ta uống đi, hôm nay chỉ cần uống rượu là được.”
Rồi cô sẽ như thế nào đâyCóthể tin, có thể không.
Nghe những lời nói thẳng thắn của cô, Quý Bạc Thần bị đả kích đến mức sắc mặttrắngbệch,anhtavẫnluônhybọngcôsẽdầnquênlãng,sẽtừtừthathứ, nhưng anh ta không ngờ rằng cô không hề thay đổi.
“Cậu ta dám ôm người khác! Ai vậy?!”
Nhưng cuối cùng sẽ có nghi ky, có vướng mắc.
“Anh biết trước đó em đã rao bán nhà nhưng vẫn chưa bán được. Anh có một đối tác, hiện tại anh ấy cần gấp nhà ở gần đó, rất thích khu chung cư của chúng ta.Trướcđâytronglúctròchuyệnanhấybiếtđượcnhàcủachúng...nhàcủaem đang rao bán. Anh ấy xem qua ảnh chụp và tầng lầu, cảm thấy rất hài lòng.” Quý Bạc Thần nói, “Nếu em muốn, anh có thể đẩy Wechat của anh ấy cho em, lầnsauemdẫnanhấyđithamquannhàthửxem,nếukhôngcóvấnđềgìthìcứ giao dịch hợp đồng riêng, không cần thông qua môi giới cũng có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thi Nhĩ.” Anh ta gọi cô lại.
Nhưng cuối cùng anh ta không thể khiến cho cô vui vẻ nữa.
Thực ra cô nên chất vấn anh.
QuýBạcThầnđứngtạichỗ,hồilâusauvẫnkhôngnhúcnhích,rồiđộtnhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, ngày cô đồng ý ở bên anh ta.
“Cậunóiđúng,nhưngmà,nhưngmàGiangTựXuyênthậtsựlàmthếrồisao?” Lương Thi Nhĩ: “Đúng!”
sao.”
Lương Thi Nhĩ ồ một tiếng, không nói gì nữa.
LươngThiNhĩthoángchầnchờ:“Cóluônà?” “Đương nhiên... là có, sẽ có chứ!”
“Khi nào cậu ấy tới lại chị nhớ nói cho em biết với nhé!”
Côđộtnhiênnghĩ,trưahômquaanhđứngởnơiđóthậtlâu... Mà thôi bỏ đi, anh có đứng hay không cũng đâu liên quan gì.
“Đúngvậy,mìnhnóicậunghenhé,thanhniênbâygiờthíchlàmmàulàchính thôi. Nào là chỉ thích em thôi, muốn cưới em, muốn đưa em về nhà... thế mà vừa ngoảnh lại đã thấy ôm ấp cô khác rồi!”
Thếlàhaingườitựgọiláithay,đivềnhàmình.
Haingườilạimắngchửithêmmộtlátnữa,sauđógặpđượcngườiquen,Ôn Diệp Lam bị người ta kéo đi tán gẫu.
Tới đây là được rồi.
Quátrìnhnàykhóchịuđếnmứcnàochỉcóchínhcôbiết,màcôđãtrảiquamột lần rồi, không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Saukhiđóngcửalại,LươngThiNhĩđứngsaucửarấtlâu,côkhôngbiếtsaukhi cô nói câu đó Giang Tự Xuyên đã rời đi hay chưa, nhưng cô cũng không muốn quan tâm nữa.
“Anh đã sửa cái sai của mình, anh tin rằng...”
Quý Bạc Thần đi tới trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô: “Anh muốn nói rằng, kết quảcủaviệchànhđộngtheocảmtínhđềulànhưthếcả.Anhbiếtemkhôngvui khi gặp anh, cho nên trong khoảng thời gian này anh cũng không tới quấy rầy em. Nhưng thời gian sẽ chứng minh, chúng ta mới là thích hợp nhất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cônghĩ,chínhbởivìcôcựcđoannhưthếnênmớikhôngchoGiangTựXuyên bất cứ cơ hội nào mà đã trực tiếp loại bỏ anh.
“Làmộtnữcasĩtrongbannhạckhác.Ngàyđómìnhthấyrấtrõràng,cậutacòn cười nữa, cười rất vui vẻ!” Lương Thi Nhĩ nấc cục, “Nói chung là mình thấy tất cả rồi.”
Quý Bạc Thần nhận ra được, đi tới bên lan can rồi thản nhiên nói: “Anh giới thiệu cho anh ấy căn nhà này cũng là giúp anh ấy giải quyết được một vấn đề lớn, có đoạn ân tình này rồi về sau làm ăn với nhau cũng có lợi cho anh hơn.”
Phát hiện này khiến anh ta cảm thấy bất lực, cảm giác chán nản như ‘kiếm củi banămđốtmộtgiờ’:“ThiNhĩ,chẳnglẽemkhôngchophépngườikhácphạm phải một chút sai lầm nào sao? Chỉ cần phạm sai lầm là sẽ xử tử hình...”
Trênđườngvềnhàkhoảngchừngbốnmươiphút,LươngThiNhĩngủthiếpđi một lát, lúc tỉnh lại thì xe cũng vừa hay đến gara nhà cô. Cô nói tiếng cảm ơn với người lái thay, thanh toán tiền rồi đi về hướng thang máy.
Trongtiếngồnàocủamọingười,haimácôđỏbừng,đặttayvàolòngbàntay anh ta. Khi đó cô nói, Quý Bạc Thần, em đồng ý với anh, anh phải đối xử tốt với em cả đời đấy.
Nhưng cô lại không muốn hỏi.
Đồng thời cô cũng không ngừng tự nói với mình rằng chia tay cũng không sao cả,cùnglắmthìsaunàycômấtđimộtniềmvui,cuốituầnsẽkháthảnhthơimà thôi.
ĐêmđóLươngThiNhĩgầnnhưthứctrắng,ngàyhômsauđilàmcôphảiche khuyết điểm cho vành mắt thâm quầng của mình.
LươngThiNhĩnóixong,tronglòngcũngđautheo.Nhưngđiềukỳlạlànỗiđau này không phải bởi vì Quý Bạc Thần trước mắt, mà là bởi vì Giang Tự Xuyên.
Không phải không quan tâm, mà là cô chán ghét cảm giác chất vấn này.
LươngThiNhĩdựangườivàothangmáy,tronglòngchợtthấytrốngrỗng.Cô thẫn thờ nhìn con số tầng thang máy nhảy lên từng số một, rồi như thường lệ dừng lại một cách nhàm chán ở tầng của cô.
Vốnđãbựcbộitronglòng,nhữnglờilẽkíchđộngnàycàngkhiếnLươngThi Nhĩnổicơntứcgiận.Côđứnglại,cườikhẩymộttiếng:“Rồisao?Anhmuốn nói gì?”
“Không hề, sao cậu ta đến dỗ dành mình được, chắc là đi với cô ca sĩ kia rồi.”
Saukhitrởlạivănphòng,LươngThiNhĩngẩnngơmộthồilâurồiđứngdậyđi tới bên bệ cửa sổ. Góc độ này đối diện với cửa chính của công ty, có thể nhìn thấy dòng người ra vào ở cửa đại sảnh.
“Cậutachứai!Hứ!Mìnhmuốnchặttaycậuta.”LươngThiNhĩlúngbúngnói, “Nhưng mà mình, mình chắc chắn không thể làm vậy. Sau này mình cũng nghĩ thông suốt rồi, mình yêu cầu người ta quá cao, ra ngoài ai mà chẳng có vài người bạn khác giới, ôm nhau có khi chỉ là khích lệ động viên thôi, đâu có sao. Là do tính chiếm hữu của mình quá mạnh... Diệp Lam à, con người không nên có tính chiếm hữu quá mạnh, một khi cậu đối xử với người khác như vậy, cậu rất dễ biến thành kẻ điên, được mất cứ canh cánh trong lòng.”
Một góc sân thượng chỉ còn lại một mình anh ta.
NhưngvừathấytrạngtháicủaLươngThiNhĩhômnayhơilàlạ,ÔnDiệpLam bèn hỏi dò một câu là có phải đã xảy ra chuyện gì đó với Giang Tự Xuyên rồi đúng không.
“ChịThiNhĩ,saogầnđâyanhchàngđẹptraikiakhôngđếnnữa.”Buổitrưa cùng mấy đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm trở về, Chu Chu hỏi cô một câu.
Ôn Diệp Lam nhận ra cô tạm thời không muốn nói, vì thế cũng không truy hỏi nữa,chỉanủicô:“Ha,thậtracũngkhôngsaocả,nếucậukhôngmuốntiếptục thì dừng lại thôi, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”
Trongcuộchọpbuổichiềucôcũngkhôngkhỏithấtthần,vấtvảlắmmớihọp xong đi ra, cô lại gặp Quý Bạc Thần ở công ty.
Một đôi tình nhân bình thường nếu gặp phải chuyện như vậy đáng ra phải chất vấnchorõràng,rằngvìsaoanhlạiômngườicongáikhác,vìsaolạinởnụcười như thế với cô ấy, vì sao lại thân mật khăng khít đến vậy.
Ánhmắtvàlờinóicủacôkhiếnanhtachứngthựcđượcsuyđoáncủamình, Quý Bạc Thần khẽ nhướng mày: “Anh đã nói rồi, hai người căn bản không thích hợp.”
“DiệpLam,buổitốicórảnhkhông,rangoàichơiđi.”Tronglúcbựcbộichợt nghĩ tới người chị em của mình, Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại cho cô ấy.
ÔnDiệpLamhỏi:“Vậycậunóichiataymàcậutacũngkhôngníukéogìcảà? Không tới dỗ dành cậu luôn sao?”
Côđãbấtmãnvớianh,cũngbấtmãnvớibảnthânvìđãđắmchìmquásâu,thế nên sẽ không có bất kỳ tâm lý mềm lòng nào nữa.
ÔnDiệpLammắng:“Đángchết!KhôngsaocảThiNhĩ,ngườinàykhôngđược thì còn người khác, mình sẽ giới thiệu cho cậu ngay!”
LươngThiNhĩmộtmìnhuốngrượu,cũngkhôngbiếtquabaolâusauÔnDiệp Lam mới trở về. Lúc này Lương Thi Nhĩ đã uống hết nổi rồi, bèn nói muốn về nhà ngủ.
Tầngcaonhấtcủacôngtyhọcómộtsânthượngcựckỳrộngrãi,trồngrấtnhiều hoa tươi và cây xanh, ánh mặt trời mùa xuân chiếu xuống, có thể chữa lànhphần nào cho những con người đang gồng mình bán sức cho tư bản.
Bước chân Lương Thi Nhĩ hơi khựng lại, cô không hề biết chuyện này.
MôhìnhLegonhỏtrênbànlàmviệc,hoacắmtrongbình,phóbảntrongtrò chơi....Còn có lúc nghe nhạc trong tai đều là giọng hát của anh.
MàQuýBạcThầnhiểurõcô,nhìnvẻmặtcủacôthìđãđoánrađượcđiềugìđó, hỏi: “Hai người chia tay rồi phải không?”
LươngThiNhĩkhoáttaynói:“Khôngcógìđộtngộtcả,bọnmìnhvốnchênh lệch rất lớn, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi.”
Lương Thi Nhĩ không biết anh ta muốn nói gì, nhưng ở đây thường xuyên có đồngnghiệpluitới,côkhôngmuốnmọingườilạingóngnhìnrồibàntán,bèn nói: “Đi theo tôi.”
NhưnghômnayLươngThiNhĩkhôngcótâmtrạngthưởngthứccảnhđẹpnày, côdẫnQuýBạcThầnđếnmộtgóckhôngcóngười,xoayngườilạinóivớianh ta: “Anh nói đi.”
Côgầnnhưcóthểtưởngtượngđượcanhchắcchắnsẽbốirốigiảithíchrằnghọ khôngphảiloạiquanhệđó,chỉlàbạnbè?Chỉlàkhíchlệ?Sauđósẽnóicôsuy nghĩ quá nhiều.
Tựkhuyênnhủbảnthânđếnđây,LươngThiNhĩquyếttâmkhôngđểmìnhnhớ tới Giang Tự Xuyên nữa. Nhưng điều khiến người ta suy sụp là sau khi đã hạ quyết tâm này rồi, cô lại nhìn thấy những dấu vết liên quan đến anh ở khắp mọi nơi.
Chương 46: Chương 46
Không dây dưa mới là tốt nhất.
Rõràngbọnhọchỉmớiởbênnhaumộtthờigianngắn,thếmàkhitiếpxúcvới những thứ này cô lại lập tức nghĩ đến anh.
CôđãraobáncănnhàởVânCẩmLoanrấtlâurồi,nhưngbởivìthịtrườngnhà ở năm nay không khả quan, mà cô lại không muốn giảm giá, cho nên vẫn chưa bán được.
“Chị, về rồi à....”
QuýBạcThầnnóikhôngsai,côlàkiểungườithíchphánántửhìnhchongười khác.
Uống mãi uống mãi, hai người cũng từ từ thấy váng đầu. Quảnhiên,LươngThiNhĩnhịnkhôngđượcmởmiệngnói.
VừanghiêngđầuđịnhlấyđiệnthoạitrongtúirabáochoÔnDiệpLammột tiếng là mình đã về đến nhà, khóe mắt bỗng thấy một người đứng ở cửa.
“Không không không, anh sửa không được đâu. Ý tôi không phải là anh không sửa được bản thân mình, mà là anh không sửa được suy nghĩ trong lòng tôi nữa.”LươngThiNhĩnghiêmtúcnói,“QuýBạcThần,nóithậtlòngthìmỗilần gặp anh, nhìn thấy anh cầu xin tôi tha thứ, nghe anh nói anh sai rồi, tôi lại nhớ tới dáng vẻ trước đây anh hứa hẹn rằng sẽ không bao giờ phản bội tôi. Rồi sau đó anh lại mang theo lời hứa ngọt ngào như vậy lên giường làm t.ìnhvới người phụ nữ khác. Thế nên anh càng cầu xin tôi tha thứ thì trong lòng tôi lại càng thấyphảncảm,càngkhôngthểquênđược.Anhnóithờigiansẽgiúptaquênđi tất cả? Không đâu, tôi sẽ không bao giờ quên được những chuyện này. Bởi vì tôi thật sự yêu anh. Vì vậy loại cảm giác bị phản bội này đã khắc sâu đến tận xương tủy, cả đời này tôi cũng không thể quên được.”
Cô thở hắt ra một hơi, bước ra khỏi thang máy.
“Đúng,tôilàvậyđấy,tôithíchphánántửhìnhchongườikhác,tôikhôngthể chấp nhận trong mắt dính một hạt bụi nào.”
Hơn nữa hai bên đều tiết kiệm được phí môi giới, bớt chút đỉnh cũng không
LươngThiNhĩnhíumày:“Anhấythấygiácảchưa?Khôngcóvấnđềgìchứ?” Quý Bạc Thần: “Anh ấy cần gấp, hơn nữa cũng không phải người thiếu tiền.
Lúcđóanhtahưngphấnkéochặttaycô,ômcôvàolòngmình,nóithếnàybên taicô——Đươngnhiên,anhsẽđốixửtốtvớiemcảđời,khiếnemvuivẻhạnh phúc mãi mãi.
Bóng người to lớn đen ngòm đứng chắn ở đó, giống như một vị thần giữ cửa khógần.Nhưngkhivịthầngiữcửacấttiếngnóithìlạiphátraâmthanhđáng thương vô cùng.
LươngThiNhĩ:“Tôinhậnđượcrồi,nếukhôngcóchuyệngìnữathìtôiđitrước đây.”
Gầnđâycảhaiđềubậnrộn,vềchuyệntìnhcảmcũngkhôngcótraođổiquá nhiều.
Mấy ngày sau đó, cô không gặp lại Giang Tự Xuyên nữa.
Lầnnàocũngvậy,chẳngcógìmớimẻ.
Cônhìnthấyanhtathìchỉcóoántráchvàhậnthù...Cũngcóthểbâygiờđã không còn hận thù nữa rồi, chỉ còn lại sự lạnh lùng thản nhiên.
Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ giật: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Mộtlátsau,WechatbáoQuýBạcThầnđãđẩyWechatcủađốiphươngqua.
Lương Thi Nhĩ thoáng sửng sốt: “Gần đây cậu ấy khá bận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
ÔnDiệpLamchửithềmộttiếng,quyếtđoánlựachọntintưởngbạnthân:“Nếu thật sự là vậy thì mình đã nhìn lầm Giang Tự Xuyên rồi! Cậu yên tâm, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, mình sẽ mắng cho cậu ta không ngóc đầu lên được!”
ÔnDiệpLamđươngnhiênrấtsắnlòng,thếlàhẹncôbuổitốiđếnquánbar chơi.
LươngThiNhĩcũnghơidaođộng,nhưngcôđềphòngQuýBạcThần,không muốn tiếp nhận phần ân tình này của anh ta.
“Khôngcógìđángmắngcả,làmvậychỉkhiếnmìnhtrởnênkeokiệt,sođotính toán thôi.” Lương Thi Nhĩ có chút buồn bã, nhưng vẫn nói, “Mình với cậu ta không thích hợp, nói chung là cứ vậy đi.”
Từkhihaicôngtyhợptáctớinay,anhtathườngxuyênxuấthiệnởchỗcô,gặp phải anh ta cũng không còn là chuyện kỳ lạ gì.
MàdườngnhưđếngiờkhắcnàyanhtamớichịuchấpnhậnsựthậtrằngLương Thi Nhĩ đã rời xa anh ta, mãi mãi không quay đầu lại nữa.
“AnhmuốnnóivớiemchuyệnliênquanđếncănnhàởVânCẩmLoan,cótiện không?”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh ta, ánh mắt thản nhiên: “Chuyện gì vậy?”
“Mìnhcũngghétloạingườinàynhất,chẳngcótíýthứcgiữkhoảngcáchnào cả! Nếu Triệu Minh Tuấn mà như thế, mình sẽ chặt luôn ‘của q.u.ý’ của anh ấy!”Nóiđượcmộtnửa,ÔnDiệpLamkhựnglại,nheomắtnói,“Mànày,cậu đang nói ai vậy? Không phải là Giang Tự Xuyên đấy chứ?”
“Ồ,vậymàemcònđemtheomộtsốtấmcardđểtrongvănphòng.Emgáiem tự in ảnh cậu ấy, nhờ em mang đi ký tên.” Chu Chu nói,
Có lẽ đã phiền não quá mức, Lương Thi Nhĩ bỗng nhiên càng điềm tĩnh lạ thường,côcaumàynhìnanhta,khóhiểunói:“Vìsaoanhvẫnnghĩnhưvậy? Vì sao anh vẫn cảm thấy giữa chúng ta còn hy vọng?”
Sau cuộc vui tưng bừng náo nhiệt lại là một nỗi vắng lặng đến tột cùng.
LươngThiNhĩvôcùngtứcgiận,dứtkhoátvứtbỏLegovàhoađi,đồngthời xóa sạch tất cả bài hát của anh trong danh sách âm nhạc!
Hai chiếc ly chạm vào nhau, Lương Thi Nhĩ uống một hơi hơn nửa ly.
“Đúngvậy,vuivẻlàquantrọngnhất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ! Sẽ có!”
ÔnDiệpLamnhíchtớigầncô,tiếplời:“Mìnhcũngghétnhấtmấylờiđường mật này, hành động thực tế mới là quan trọng nhất!”
Côthởhắtramộthơi,xoayngườirờiđi:“QuýBạcThần,anhvẫnnêntiếptục đi con đường của mình đi, đừng quay đầu nhìn lại nữa.”
ÔnDiệpLamcùnguốngvớicô,sauđólạikéocôđichơi,muốncôquênđicảm giác không vui. Về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đợi cô giải tỏa bớt áp lực tự nhiên sẽ kể cho cô ấy biết.
QuýBạcThầngọicôlại,độtnhiênnói:“Hômquaanhcũngtớicôngtyem,lúc giữatrưa,anhthấyGiangTựXuyênởdướilầu,cậutađứngtrướccửađạisảnh, hình như đã đợi rất lâu.”
Cô không nên đặt ra bao nhiêu là yêu cầu, còn khắt khe với anh như thế.
-
“Nhưngmà...bộcậuấylàmgìkhiếncậugiậnà?Khôngcónguyênnhâncụthể sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
LươngThiNhĩđãngàngàsay,cũngkhônggiấucôấy:“Cũngchẳngcógì,chỉ là cảm thấy không hợp nên chia tay thôi.”
LươngThiNhĩkhôngmuốnnóinhiềuvềchuyệncủabọnhọ,bèngậtđầuđồng ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.