Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chương 56
Một lát sau, Lịch Bắc len lén liếc nhìn Lương Thi Nhĩ bên cạnh, nhận ra cô đangnghiêmtúcvẽtranh,cũngkhôngđểýđếnmình,cậuấylặnglẽbỏquýt vào trong túi của mình, không hề bóc ra.
LươngThiNhĩvộivàngđuổitheo:“Cámơncậunhé,vậyđểtôicầmcáitúinày giúp cậu, cậu về lấy hành lý của mình đi.”
LịchBắccóchútcảmkích:“Được,đểtôithửxem.” Tráiquýttronglòngbàntaytrònvo,màusắcrực rỡ.
Trongdiđộngvanglêngiọngnóicủaanh:“Thấyrồi,nhànghỉhơitệnhỉ,nhưng phong cảnh ở đó quả thật rất đẹp.”
LịchBắcnhậnlấythuốc,LươngThiNhĩnhìncậuấyuốngxonglạichocậuấy một quả quýt.
Lương Thi Nhĩ sau khi rời giường thì đi rửa mặt thay quần áo trước.
Giang Tự Xuyên nói: “Vậy bây giờ em chuẩn bị làm gì?”
“Vậycậucómuốnđichungvớichúngtôikhông?” Lịch Bắc: “Các cô đi bên nào?”
“Hànhlýcủatôiđểởđâyđã,đườngnàyđikhôngtiện,đểtôixáchquađógiúp chị trước.”
.....
Lương Thi Nhĩ nói: “Chắc là được đấy.”
“Chưa,tôinghenóinămnămtrướcchịấytừnglyhôn,hiệntạithì...chắclàcó bạn trai rồi. Tôi thì chưa gặp bao giờ, nhưng nghe nói bạn trai của chị ấy nhỏ hơn chị ấy rất nhiều tuổi.”
Nóixong,vừađịnhđithìchợtnhậnraLịchBắcvẫncònđứngđó,bènnói: “Lịch Bắc, cậu đứng đó làm gì, có muốn đi làm việc không?”
Mọi người cười cười nói nói, để nhân viên nhà nghỉ dẫn đường vào trong.
“Đúngvậy,emđãnóimà,nếukhôngemcũngsẽkhôngchọnphongcảnhnơi này.”
Đúnglúcnày,bỗngnhiêncônghethấybêncạnhvanglêntiếngsộtsoạt.
“Ai mà không vậy chứ!”
LươngThiNhĩphốihợpđitớiômlấyeoanh:“Bâygiờchúngtaxuấtphátluôn à?”
Ngườicònlạinói:“Đúngvậy,rấtcókhíchất!Ngàyđầutiêntôiđếnthựctậpđã bị kinh ngạc không thôi! Còn lén kể với bạn tôi rằng sếp của tôi là một đại mỹ nhân.”
Trởvềphòng,LươngThiNhĩquayvideogửichoGiangTựXuyên,lạinằm xuống nghỉ ngơi thêm một lát.
LươngThiNhĩ:“Tìmchỗrâmngồivẽmộtlát.Anhthìsao,anhđanglàmgì vậy?”
“Hơi hơi.”
“Khôngcầnkhôngcần,chịThiNhĩ,chịcứvàotrongđi,mấythứnàyđểtôilàm được rồi.”
Lương Thi Nhĩ kéo vali đi ở cuối cùng, đi chưa được mấy bước thì vali trong taybịaiđórútđi.Côliếcmắtnhìnqua,làLịchBắc.Cônói:“Tôitựkéođược, cậu còn hành lý của mình mà.”
Giang Tự Xuyên đi vào phòng khách, sắp xếp lại hành lý chưa thu dọn xong của cô, lại để thêm một chiếc áo khoác và đống đồ ăn vào, nhét đầy ắp một vali.
GiangTựXuyênthudọnxongđứngdậy,quayđầuđưatayvềphíacô.
Lúc này trong nhà nghỉ cũng có người nghỉ ngơi đủ chuẩn bị ra ngoài làm việc.
“Nhét được thì cứ nhét nhiều một chút.”
“Vậyemnhớgọivideochoanh,báocáotìnhhìnhantoàncủaemnhé.” “Em biết rồi.”
“Xekháchởđórồi,emquatrướcđây,anhvềđi.” Giang Tự Xuyên: “Để anh kéo qua giúp em.”
[Ừmmm]
Giang Tự Xuyên nói: “Chờ chút, đừng cúp máy nhanh thế, anh muốn nhìn em.”
Hai người ôm nhau một hồi mới lưu luyến không rời buông nhau ra.
LịchBắclàhọasĩmớivàocôngtybọnhọtrònmộtnăm,nănglựcxuấtsắc, Lương Thi Nhĩ rất thích phong cách vẽ tranh của cậu ấy.
Lịch Bắc: “Đây là....”
Ngườiphíasauừmộttiếng,nhưngkhônghềbuôngcôra,dùnggiọngđiệungái ngủ nói: “Để anh đưa em qua đó.”
“Wow,thởđượcrồi,thoảimáiquá.” “Hôm nay không nóng lắm nhỉ.”
“Đúngđúngđúng,tôinghenóidulịchởđóchưapháttriểnlắm,cơsởhạtầng chưa theo kịp cũng là điều bình thường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộttiếngsau,côđứngdậythayquầnáo,cầmbảngvẽđịnhrangoàitìmchỗvẽ một lúc.
“Vừaxinhđẹpvừagiàucó!Hâmmộquáđi!” “À đúng rồi, chị Thi Nhĩ chưa kết hôn nhỉ?”
Lương Thi Nhĩ đi tới, thấy chiếc vali to suýt không đóng lại được thì không khỏibậtcười:“Emchỉđicónămngàythôi,đâucầnphảimangnhiềuđồnhư thế.”
TừhaingàytrướcLươngThiNhĩđãngheanhnhắcmấychuyệnnày,ngheđến nỗi tai muốn nổi kén. Cô còn trộm nghĩ, tên này chưa đến ba mươi tuổi mà đã mắc chứng lải nhải rồi.
GiangTựXuyêntrảlời:[Được,vậyemcũngngủmộtlátđi,quãngđườngcòn rất dài] (đọc tại Qidian-VP.com)
GiangTựXuyênừmộttiếng:“Mạngbênkiakhôngđượcổnđịnh,buổitốicó thể gọi video với anh không?”
GiangTựXuyêncũngchụpchocôxemvịtrícủamình:“Phổnhạc.” “Vậy anh làm tiếp đi, em cũng làm việc đây.”
LươngThiNhĩmởtúixáchbêncạnhlấythuốcsayxera,đâylàthuốcGiangTự Xuyên chuẩn bị cho cô, bảo là đi đường núi bằng xe khách dễ bị chóng mặt.
“Ồ...”LươngThiNhĩvừanghĩbụngchàngtraicũngkhỏeghê,vừakéovalivào nhà.
LịchBắcchợthoànhồn,pháthiệncóhainữđồngnghiệpquađây,haingườihọ cũng đang nhìn về hướng đó giống như cậu ấy.
CuốituầnnàyLươngThiNhĩsẽdẫnnhómhọasĩdướitrướngcủacôđếnngọn núi của thành phố lân cận tìm cảm hứng, đi tầm khoảng năm ngày. Công ty đã
[Emlênxerồi,chuẩnbịxuấtphát,anhvềngủbùđi.]LươngThiNhĩngồilên xe khách rồi gửi tin nhắn cho Giang Tự Xuyên.
Côquayđầulại,nhéohaimáanh:“Embiếtrồi,đãmangtheocảrồi.” “Ừm, để anh kiểm tra lại giúp em lần nữa.”
LươngThiNhĩthìlạikhôngngủđược,rảnhrỗikhôngcóviệcgìlàmcôbènlấy máy tính bảng ra vẽ tiếp bản thảo trước đó chưa hoàn thành.
Giang Tự Xuyên vén chăn lên, kéo người trong lòng dậy: “Em lên núi nhớ phải chú ý an toàn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm bên đó rất lớn, bỏ thêm hai cái áo khoác đi. Về phần đồ ăn... mang theo chút đồ ăn vặt nữa, bên kia không gọi đồ ăn ngoài được, lỡ như không ăn được đồ ăn họ nấu thì em cũng không đến mức đói bụng.”
“Aiza,tôilênmạngtrarồi,nghenóibênđóbuổitốicóthểngắmbầutrờiđầy sao đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A——chịgáixinhđẹpvừagiàucólạithốngtrịđượcmấyemtraitrẻ!Rất đúng với mục tiêu sống của tôi!”
Nóixong,LươngThiNhĩđeodụngcụvẽtranhlênlưng,kéovalirờiđi. Giang Tự Xuyên đành phải vào xe ngồi, bật đèn cảnh báo hai bên.
“Bênkiaphongcảnhđẹpthìđẹpthật,nhưngchỗởlạirấtbìnhthương,mấy ngày tới mọi người chịu khó một xíu nhé.” Lương Thi Nhĩ nói.
“Aiza,lúctrờiquangmâytạnhthìvẫnthấyđượcmà,đâykhôngphảilàcưdân mạng nói sao?”
Sauđómọingườiăncơmtrưađơngiảnởnhànghỉrồiaivềphòngnấynghỉ ngơi.
Lương Thi Nhĩ quả thật có hơi buồn ngủ, nhưng nhóm người trên xe cứ ríu rít không ngừng, dường như ai cũng hưng phấn, thế là cô cũng không định ngủ bù nữa, ngồi tại chỗ tán gẫu với bọn họ một hồi.
Một ngày thứ Bảy cuối hè nào đó, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
LươngThiNhĩ:“Anhkhôngbuồnngủà?” “Không sao, tỉnh rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lầnnàyrangoàingoàiba‘lãolàng’đãtheoLươngThiNhĩtừlâuthìđasốđều là người trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp hoặc mới đi làm được một hai năm, hiện tại mọi người đều rất nhiệt huyết.
LươngThiNhĩnhếchmôicười:“Khôngphảianhđanglàmviệcsao,cóthời gian để lơ đãng à?”
“Chúng tôi định đi xa hơn một tí, ngó nghiêng xem thử.”
“Nhìn thấy chưa?”
Lúcđếncôngtylàtámgiờbốnmươi,GiangTựXuyêndừngxebênđường, giúp cô lấy hành lý và các dụng cụ vẽ khác xuống.
Lương Thi Nhĩ không lay chuyển được anh, đương nhiên cũng không ngại như vậy.CôđãsớmquenvớikiểubámngườicủaGiangTựXuyênrồi,bènđặtđiện thoại sang bên cạnh khung tranh, lấy dụng cụ chuẩn bị vẽ tranh.
“Chị Thi Nhĩ thật sự rất đẹp.” Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.
Cóđiều,sựnhiệthuyếtnàycũngdầnhạxuốngsaukhixexuấtphátđượchơn một tiếng. Mọi người đều phải dậy sớm nên lúc này đã rất buồn ngủ.
Lịch Bắc vừa ra khỏi cửa đã thấy Lương Thi Nhĩ dưới gốc đại thụ cách đó khôngxa.Côđãthayquầnáo,làváydàikhôngtaymàulamsươngmù,giónhẹ thổi qua làm mái tóc dài bồng bềnh, làn váy cũng dập dờn theo hướng gió, hòa vào cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ nơi đây trông giống hệt như một bức tranh.
Lịch Bắc thu hồi tầm mắt: “Ừ, muốn....”
Saukhixuốnglầu,điănsánggầnđó,GiangTựXuyênláixeđưacôđếncông ty.
sắpxếpxekhách,sángnaylúcchíngiờmọingườicầntậptrungtạicổngcông ty.
Anhcóchútlolắngdõitheocô,thấycôđiđượcmộtđoạnthìcómộtngườiđàn ông từ trên xe khách xuống hỗ trợ đón lấy hành lý, lúc này anh mới thoáng yên tâm.
Đườnglênnúithậtrakhôngdài,nhưngbởivìkhôngdễđinênphảichạyhơn nửa tiếng đồng hồ.
“Vâng...CámơnchịThiNhĩ.” “Không có gì.”
“Đúngvậy,chúngtabâygiờnhưđinghỉphépấy.”
Haingườiđangnằmườntrêngiườngbịtiếngđồnghồbáothứcđánhthức, Lương Thi Nhĩ vươn tay lấy điện thoại vào trong chăn, ấn tắt âm thanh.
“Vậyhaicôđiđi.”LịchBắcnhìnbóngcâybênkia,“Tôitìmchỗmátmẻgần đây thôi.”
Nóixong,LịchBắcmangtheovalicỡlớncủacôđivềphíatrước,nhấctớiphần đất bằng phẳng trước nhà nghỉ rồi mới thả xuống.
Hơn hai tiếng sau, xe khách chạy đến chân núi Nghiêu Sơn. Khi xe chạy lên núi, bởi vì đường quanh co nên mọi người đều không ngủ được, lần lượt tỉnh giấc.
“Có chứ, em cứ đặt điện thoại sang một bên đi, anh không làm phiền em đâu.”
“Cậucầmđi,thuốcnàytạmthờichưapháthuytácdụngđâu,ănquảquýtnày vào sẽ thoải mái hơn.” Lương Thi Nhĩ nói, “Với tôi là vậy, còn với cậu thì không biết có hiệu quả không, cứ thử xem sao.”
Chương 56: Chương 56
“Thật à, thời buổi này còn ngắm được bầu trời đầy sao nữa sao?”
“LịchBắc,chocậucáinày,cậuuốngmộtviênđi.”
Hiệntạiđãhơnbagiờchiều,ánhmặttrờituykhôngquágắtnhưngdùsaocũng đang cuối hè, phơi nắng có hơi nóng. Lương Thi Nhĩ tìm một vị trí dưới bóng cây, sắp xếp dụng cụ rồi gọi video cho Giang Tự Xuyên.
“Không sao ạ! Miễn phong cảnh đẹp là được! Cứ coi như đi trải nghiệm thôi.”
Lương Thi Nhĩ ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện người ngồi phía bên kia hành lang đang tìm kiếm vật gì đó, thấy sắc mặt người nọ hơi tái nhợt, cô khẽ hỏi: “Cậu bị say xe à?”
Đinh đinh đinh ——
Vừamớinhổmdậyđãbịngườiphíasauômeokéovề. “Đừng quậy nào, em phải dậy rồi.”
“Khôngcầnđâu,kéoquađócũngđâucónặng,anhtranhthủđiđi,ởđâykhông tiện đậu xe.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi xe dừng hẳn trước cửa nhà nghỉ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vốn còn đang trêu nhau là đường núi khó đi, nhưng sau khi xuống xe, họ lại bị rung động trước cảnh núi cách đó không xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.