Sau Nhiều Năm Gả Thay
Ninh Túc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Chương 168
Hắn thấy phiền phức, nàng liền nhướng mày, nghiêm túc nói: “Dù bệ hạ có anh minh thần võ đến đâu thì cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Là người thì khát phải uống nước, đói phải ăn cơm, đau thì phải đắp thuốc, đây là lẽ thường của trời đất.”
“…Đau.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gọi thái y chỉ vì đến kỳ? Nàng còn muốn giữ thể diện hay không đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rất dễ chịu, muội không sợ.”
Lục Phụng nhớ nàng đến phát điên, xa nhau hơn nửa năm, giờ khắc này hắn chẳng còn tâm trí để bận tâm đến lời cầu xin kia nữa. Hắn sải chân đè lên người nàng, nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Tổng cộng sáu lá, từng chữ từng câu đều dày đặc, còn nhiều hơn cả quân báo hắn gửi về hàng tháng, vậy mà nàng vẫn cảm thấy không đủ. Nàng đọc đi đọc lại mấy tờ giấy đó, cầm bút hồi âm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nói, nàng nhớ hắn.
“Nàng bị thương à?”
Những ngón tay thô ráp mang vết chai lướt dọc eo nàng, hơi thở nóng rực phả lên bên cổ, khiến khuôn mặt của Giang Uyển Như đỏ bừng vì thẹn thùng.
Thân thể mềm mại tỏa ra mùi hương nhè nhẹ mê người, cộng thêm nỗi nhớ nhung khi xa cách, Lục Phụng hôn dọc theo cổ và sau tai nàng, giọng khàn khàn: “Đừng sợ.”
Tiểu Uyển Như từ đó không còn che giấu bệnh tật nữa, nàng ngoan ngoãn uống thuốc bổ, điều dưỡng cơ thể, sắc mặt dần trở nên hồng hào, khí huyết sung túc. Lục Phụng mỗi tháng đều xem qua mạch án của nàng, đặc biệt chú ý đến kỳ kinh nguyệt – mỗi tháng một lần, vô cùng đều đặn.
Đầu ngón tay nàng run rẩy, hoảng loạn đến mức còn cài nhầm khuy áo mà không hay, co rút người lại, trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi quát: “Ra ngoài ngay!” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nàng..."
Nàng là do hắn chăm sóc từ nhỏ, mọi thói quen của nàng hắn đều biết rõ. Ở kiếp trước, kỳ kinh của nàng rất đều đặn, thái y từng nói, đó là dấu hiệu cơ thể nữ nhân khỏe mạnh.
"Thái tử ca ca..."
Thế mà hắn mới đi có nửa năm, sao lại rối loạn rồi?
Từ trước đến nay nàng luôn miệng lưỡi sắc sảo, vậy mà giờ phút này lại chẳng biết nói gì. Lục Phụng vẫn nể nang mà "ừ" một tiếng, đáp lại: "Ta về rồi. Về rồi sẽ không đi nữa."
Những năm tháng nàng rời đi trước hắn, hắn thường nghĩ, đáng lẽ hắn không nên sống lâu như vậy. Chính nàng đã kéo dài mạng sống cho hắn, nhưng lại tàn nhẫn bỏ hắn lại một mình.
Nhưng nàng quá ngoan.
Nhờ vào “lẽ thường trời đất” mà nàng nói, chứng đau chân đeo bám hắn suốt bao năm đến trung niên mới hoàn toàn khỏi hẳn. Những vết thương ngầm do chinh chiến ngày trẻ cũng được chăm sóc đúng cách, nhờ thế hắn mới có thể an hưởng tuổi già.
Hắn đã để lại phần lớn cận vệ bên cạnh nàng, nàng ở trong Đông Cung được cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt, ai dám làm nàng bị thương?
Lục Phụng đứng bên giường, chậm rãi cài lại khuy áo trước ngực. Hắn dáng người cao ráo, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn phong thái như bậc công tử thế gia.
Lúc mới đón nàng về, thân hình nàng còn gầy yếu, phải mất một năm mới nuôi được chút da thịt. Nàng có kỳ nguyệt sự sớm, khi đó cơ thể vẫn chưa điều dưỡng ổn định, mỗi lần đến kỳ đều đau đến tái nhợt mặt mày.
Hắn thực sự nghiêm túc, Giang Uyển Như không có chút cơ hội giãy giụa nào. Nhìn hắn tiếp tục thăm dò xuống dưới, nàng vội kêu lên: “Muội đến kỳ rồi!”
“Hừ, không thèm để ý đến huynh nữa!”
Lúc hắn ở đây, ngày nào nàng cũng quấn lấy hắn, bắt hắn dẫn đi dạo phố, đi chơi. Khi hắn không còn nữa, những phồn hoa nơi phố thị bỗng trở nên ồn ào khó chịu, mỗi tháng nàng đều mong ngóng thư của hắn.
Rõ ràng nàng còn chuẩn bị tiệc đón gió cho hắn, vậy mà hắn lại là kẻ xấu xa như thế.
Câu nói vô nghĩa. Người đang ở ngay trước mắt, chẳng phải đã về rồi sao?
Giang Uyển Như khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Huynh...huynh đã về rồi."
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Phụng tức đến bật cười, nhưng hơi thở vẫn chưa ổn định, trên trán còn nổi gân xanh, gương mặt đanh lại.
Nàng quá quen thuộc rồi, đôi tay luôn bảo vệ nàng giờ đây lại tùy ý lướt trên thân thể nàng. Nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng bản năng lại cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
“Muội đã nói không sao, gọi thái y làm gì!”
Không giống kiếp trước luôn nhẫn nhịn cúi đầu, kiếp này nàng được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, trở thành một tiểu thư kiêu hãnh. Cả thiên hạ này, chỉ có nàng dám nổi giận với vị thái tử uy nghiêm, lạnh lùng này.
Từ trận tuyết đầu mùa đông, đến những chồi non mùa xuân, rồi đến tiếng ve mùa hạ, thậm chí mỗi bữa ăn gì nàng cũng báo cáo cho hắn. Suốt nửa năm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được ngày hắn trở về, sao nàng có thể không nhớ?
Nếu không phải vì chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, kiếp trước hắn còn đánh mất nàng, thì hắn nhất định đã mang nàng theo bên cạnh. Giờ đây, loạn lạc ở Đột Quyết đã dẹp yên, chư quốc xung quanh đều tôn Tề quốc làm bá chủ, sau này không còn chiến sự nữa, hắn cũng sẽ không rời xa nàng nữa.
Qua một lúc, Lục Phụng khẽ thở dài, cất giọng: “Người đâu, truyền thái y.”
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không làm tổn thương nàng.
“Thế tử ca ca, không cần quan tâm đến muội. Chỉ cần nhịn một chút là qua thôi.”
Team Hạt Tiêu
Chương 168: Chương 168
Ban đầu Giang Uyển Như còn "ưm ưm" hai tiếng, nhưng dưới thế công mãnh liệt của hắn, căn phòng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và âm thanh nước bọt quấn lấy nhau. Nàng chẳng kịp nghĩ gì, như chìm trong làn mây mờ ảo, chỉ có thể bám chặt lấy hắn, mặc hắn định đoạt vận mệnh của mình.
Giang Uyển Như nghiêng đầu, khẽ "ừ" một tiếng.
“Lục Phụng!”
Lục Phụng chỉnh trang y phục xong, khoác áo ngoài của mình lên người Giang Uyển Như, che đi bộ dạng y phục xộc xệch của nàng. Sau đó, hắn không cho nàng phản kháng, dứt khoát truyền thái y đến.
Hơi thở Lục Phụng càng trở nên dồn dập. Hắn cúi xuống, hơi thở hai người hòa quyện. Ngay sau đó, môi hắn mạnh mẽ áp lên môi nàng, mang theo sự xâm chiếm không cho phép kháng cự, cạy mở bờ môi mềm mại, quấn quýt triền miên.
Giang Uyển Như toàn thân vô lực, tùy ý để đôi tay to lớn ấy lướt qua người mình. Hắn thuần thục cởi đai lưng của nàng, rồi đến vạt áo, tiểu y…Khi bàn tay hắn tiếp tục lần xuống dưới, đột nhiên hắn khựng lại, rồi dừng hẳn.
Hắn tuổi trẻ nhưng uy nghiêm, mỗi khi sắc mặt trầm xuống, triều đình văn võ bá quan đều nể sợ. Chỉ có Giang Uyển Như là không sợ, nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Giọng nàng mang theo chút hoảng loạn. Những năm gần đây, nàng vẫn gọi hắn là "Lục Phụng", chỉ khi phạm lỗi hoặc có việc muốn nhờ cậy mới nũng nịu gọi một tiếng dễ nghe. Lần này, câu "ca ca" ấy lại mang theo ý cầu xin.
Kiếp trước nàng dạy hắn những điều đó, kiếp này, hắn sẽ là người dạy lại nàng.
Giang Uyển Như giật mình, quên cả giận dỗi, vội quỳ gối bò đến trước mặt hắn, kéo tay áo hắn lại.
Hàng mi dài đen nhánh của nàng run rẩy kịch liệt, đôi mắt đẫm nước như chú nai nhỏ vô tình sa vào bẫy, cả người cứng đờ. Nàng sợ hãi đến vậy, nhưng lại không hề đẩy hắn ra, thân thể ngửa ra sau, hoàn toàn phó mặc bản thân cho hắn.
Hắn trầm giọng: “Kỳ kinh của muội không phải vào những ngày này.”
Nàng thành thật đáp: "Muội nhớ huynh lắm, Thái tử ca ca."
Khâm Thiên Giám đã chọn ngày đại hôn, hắn đợi lâu như vậy, chẳng lẽ lại không chờ thêm mấy ngày nữa? Hắn không muốn khinh bạc nàng.
Nàng lớn lên trong vòng tay của hắn. Hắn từng nắm tay nàng dạy viết chữ, từng đặt tay lên vai nàng hướng dẫn b.ắ.n cung. Đôi tay ấy đã bế nàng ra khỏi phủ Ninh An Hầu, từng vuốt qua trán và mái tóc nàng, từng lau mồ hôi cho nàng, thật đáng tin cậy, thật ấm áp.
Màn trướng che đi hơn nửa ánh sáng, có vài tia le lói xuyên qua lớp lớp sa mỏng, phủ lên làn da trắng như tuyết của Giang Uyển Như. Trong ánh sáng mờ ảo ấy, tiểu thê tử của hắn nằm trên lớp chăn gấm, đôi mắt đen nhánh đẫm nước nhìn hắn.
“Đau thì phải gọi thái y xem. Cầu y vấn chẩn là chuyện đương nhiên, không cần phải xấu hổ.”
Bầu không khí ám muội lập tức tan biến, sắc mặt Lục Phụng chợt thay đổi, hắn ngửi thấy mùi máu.
Hắn cúi đầu, khẽ hít hà hương thơm trên mái tóc nàng, giọng khàn khàn: "Nhớ ta không?"
Tiểu cô nương xấu hổ, cố nhịn không nói, đến khi không giấu nổi nữa mới thành thật thú nhận. Nàng sợ làm phiền hắn, nhỏ giọng giải thích: “Nữ nhân... nữ nhân ai cũng vậy, đều phải chịu nỗi đau này.”
Mỗi tháng chỉ có một cơ hội, mà nàng có thể viết mất ba, năm ngày. Từ y phục mới thịnh hành ở Cẩm Y Các, trâm cài, trang sức mới xuất hiện ở Tụ Bảo Lâu, đến chuyện Thanh Linh tranh cãi với nàng, chờ hắn về phân xử.
“Không cần!”
Lục Phụng thúc ngựa chạy suốt đêm trở về, không gặp bá quan, không vào cung bái kiến hoàng đế, mà trước tiên trở về Đông Cung tìm Giang Uyển Như. Gấu áo hắn còn vương bụi bặm nơi ngoại thành cùng hơi sương lạnh lẽo của buổi sớm. Hắn chỉ muốn nhìn nàng, cùng lắm là ôm ấp một chút để giải cơn thèm nhớ, hoàn toàn không có ý định làm gì nàng.
Ở kiếp trước, thân hắn chi chít vết thương do đao kiếm, lại thêm chứng đau chân mãn tính, hắn không xem đó là chuyện quan trọng, nhưng nàng lại ngày ngày nhớ kỹ, nhất định phải đắp thuốc cho hắn.
Như thể có một gáo nước lạnh dội tắt cơn khát vọng, Lục Phụng nhíu chặt mày, định tìm kiếm vết thương của nàng. Giang Uyển Như đột nhiên đỏ bừng mặt, khép chặt hai chân.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, trong khoảnh khắc, bầu không khí bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn nàng: “Đau không?”
Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Lục Phụng không tính toán với nàng, chiều chuộng nàng là được. Nhưng hắn tuyệt đối không thể chấp nhận nàng bị thương. Hắn trầm mặc không nói, giữ c.h.ặ.t t.a.y chân nàng, nhất quyết phải kiểm tra cho bằng được.
“…”
Nhân lúc Lục Phụng còn đang sững sờ, Giang Uyển Như nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay hắn, cuộn mình vào góc giường, hai tay che lấy vạt áo nhăn nhúm, trừng mắt nhìn hắn đầy tủi thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.