Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Âm mưu bắt đầu (7)
Mr Compress dửng dưng đáp lời, “Trả lại làm gì...Lý lẽ lạ lùng thế...Bakugo có thuộc quyền sở hữu của ai đâu…!”
Và còn cả, Tokoyami nữa!
Nhưng không ai đáp lại.
Hắn đưa tay lên tai, giống như đang liên hệ với ai đó, rồi nói:
Momo bàn tay lóe sáng, hiện lên một đống đồ vật.
Toga lộn mèo một vòng, né khỏi lưới bẫy của Momo, nhìn lại đối diện nhân số, so sánh với tự thân một mình, bĩu môi nói:
Có điều, hắn ta quá linh hoạt.
“Cơ mà...lảm nhảm nhiêu đó đủ rồi...Bái bai nhá..Tạm biệt các ngươi, chào thân ái và quyết thắng…!!!”
Asui nói rồi, quăng mạnh ba thằng nhóc nhắm thẳng về phía Mr Compress bay tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uraraka vội vàng nhảy dựng lên, định đuổi theo Toga, nhưng bị Asui kéo tay giữ lại, “Khoan đã, Ochaco -chan...Đuổi theo một mình nguy hiểm lắm...Hơn nữa, chúng ta chưa biết năng lực của cô ta là gì…(0~0)!”
“Khỉ thật...Hắn ta nhanh quá...Chúng ta không thể tiếp tục vậy được...Sẽ mất dấu...ಥ_ಥ!”
“Một kẻ như thế...Chỉ cần dùng vũ lực không thôi là đã trấn áp được hắn...Chậc châc...Một tài năng hắc ám như vầy, không lấy thì phí…!”
Todoroki rất khó điều khiển được tuyệt chiêu của cậu, đặc biệt là khi tán công ở một phạm vi rộng lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toga nhân lúc đám người không chú ý đến mình, nhảy lò cò xa xa, hai mắt húng hiếng liếc vài cái, bỗng thấy máu me đầy người Midoriya đang nằm ở trên vai Shoji, hai con ngươi co rụt lại, nhưng không hề dừng chân, nhanh chóng lủi mất vào trong bóng tối.
“Uraraka-san nhớ dùng con mắt ước lượng khoảng cách rồi vô hiệu hóa năng lực đúng lúc…!”
“Khoan đã, Deku-kun...Cậu định đi với v·ết t·hương đó sao...⊙▃⊙!?” -Uraraka thảng thốt nhìn thê thảm đến không chịu nổi Midoriya, lo lắng nói, “Tốt nhất là cậu nên ở lại…(-.-)!”
“Ừmmm…!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng rồi...Yaoyozoru-san…!”
Đột nhiên, một giọng nói lạ lẫm vang lên trên đầu của tụi nó, đầy sự chế giễu, “Thằng nhóc mà tụi bây đang nhắc tới, tao đã dùng phép thuật cuỗm nó đi rồi...凸(¬‿¬)凸!”
“Nhiều chuyện…!”
“Bản thân ta thực tế chỉ là một kẻ mua vui mà thôi...Làm sao dám so bì với một đám anh hùng chuyên nghiệp tương lai chứ…≧◔◡◔≦!”
Mr Compress nhìn Todoroki lắc lắc ngón tay mỉm cười đáp, “Ta chưa hề chế giễu hay xem thường các ngươi...Chẳng qua là...Sự thật đúng như thế...¯\(©¿©) /¯!”
“Trả cậu ấy lại đây...(ノಠ益ಠ)!” -Midoriya kích động gầm lên giận dữ.
Mặc dù ngày thường bị Bakugo bắt nạt thảm nhất chính là nó, nhưng nếu hỏi ai quan tâm đến Bakugo số một trong lớp này, chắc chắn phải là Midoriya.
All Might chỉ là thuần túy nhất hệ sức mạnh, nhưng những kẻ khác đâu.
Bất chợt, sau lưng họ vang lên tiếng nói gấp rút của Midoriya, và tiếng bước chân dồn dập, “Uraraka-san, Tsuyu -chan...Mọi người…!”
Hắn ta vừa xoay tròn viên bi quanh ngón tay một cách nghệ thuật, vừa nói:
Mà với các loại quirk hiếm, kì dị, giống như là tên t·ội p·hạm trước mắt này, thậm chí tụi nó còn không biết hắn ta bắt đi hai đứa bạn bằng cách nào, cái tổ hợp nhìn qua vững chắc mạnh mẽ, không ngờ tan rã nhanh đến chóng mặt.
Thanh âm của Momo vang vọng, ai nấy đều cảm nhận được sự phẫn nộ của cô bé. Mà vật thể đen tròn do Momo phóng ra, bỗng chốc biến thành một tấm lưới mềm mỏng bằng kim loại đặc chế, giang rộng bốn phương tám hướng, muốn bao phủ lấy Toga.
Như vậy nghĩa là, tên t·ội p·hạm đã b·ắt c·óc một lần đến hai người.
Hắn ta lẩn thật nhanh qua những tán cây, giọng nói còn vang lại bên tai mỗi người, “Chúng ta chỉ muốn cho nhóc ấy thấy, con đường mà nó theo đuổi, không phải là thứ duy nhất…!”
Năng lực tuy yếu, biết vận dụng, lại khắc chế lẫn nhau, thì lấy yếu thắng mạnh chẳng có gì là lạ.
“Đội tân tiên phong, đã bắt thành công mục tiêu…!”
Oành ~~~ oành ~~~ oành…!!!
“Khoan đã…!” -Shoji như sực nhớ ra điều gì, vội la lên, “Không chỉ Bakugo m·ất t·ích, ngay cả Tokoyami cũng chẳng hề ở đây…ಠ▃ಠ !”
Shoji, Todoroki, Asui, Uraraka, Momo, Ashido cùng với Yui đang đỡ lấy một bạn nam lớp 1-B, nóng nảy lao theo hướng đi của Mr Compress.
Thêm vào đó, tốc độ của băng đâm kì thực không nhanh, tác dụng chủ yếu của nó là chặn đường và ngăn cản lại kẻ địch khi đối đầu trực diện, cho nên là, Todoroki không cách nào đánh tới Mr.Compress
“Hả...⊙▃⊙???” -Todoroki giật mình, Midoriya khuôn mặt đơ lại, nụ cười cứng ngắc vẫn còn duy trì trên môi nó. Thằng nhóc khó khăn chậm rãi hô to, “Kacchan…!?”
“Cậu ta chỉ là chính mình là được rồi...Đúng không hả, thằng nhóc ích kỷ…(- -)!”
“Hiểu...Là đại bác hình người đúng không…(0~0)?!”
Ba thằng con trai vội vã xoay đầu nhìn xung quanh, đáng tiếc, sau lưng tụi nó, chỉ là một con đường tối đen thăm thẳm, không một bóng người.
Đặc biệt là Midoriya, ban nãy nó vừa tuyên bố rằng, đội hình của bọn họ có thể khiêu chiến cả All Might. Nhưng vừa xoay người một cái, thì hai thành viên đã bị khống chế, mà ba người đi trước không hề hay biết gì.
Todoroki xông đến, một chân đạp mạnh trên mặt đất, tức thì từng khối băng to lớn mọc lên, đâm xuyên về phía tên t·ội p·hạm.
“Hả…???”
Một trong những điểm yếu lớn nhất của thằng bé hai năng lực là độ chính xác và tính cơ động.
“Không có chi...Tụi mình mừng là đến kịp…!”
“Hừ...ngây thơ…(- -)!”
“Midoriya...Shoji...Và, Todoroki…(o.o)?!”
Midoriya tuyệt vọng gào lên, nhưng mặc kệ nó có nói gì, thì thân ảnh của tên t·ội p·hạm mỗi lúc một xa dần.
Ba trái đen thùi lùi lựu đ·ạ·n, hai cái màu tròn hình cầu có nút nhấn, bông băng và gạc y tế.
Cả đám chợt cảm thấy lạnh gáy.
“Thời gian gấp rút, tớ chỉ sáng tạo được chừng này thôi…!”
Midoriya vội vàng nghiêng người, để Uraraka bó lại hai tay gãy nát của nó, khử trùng kèm với vài thanh gỗ nẹp lại.
“Tội phạm...Một đứa con gái điên cuồng...●﹏●!” -Uraraka run rẩy đáp, rõ ràng vẫn còn có chút sợ hãi với tình cảnh hồi nãy.
Midoriya gật đầu đáp, nhưng nó bỗng thấy ánh mắt quỷ dị của đám Momo nhìn về phía mình.
“Bắt Tokoyami chẳng qua là hứng thú thói quen của ta thôi...☜(˚▽˚)☞!”
Thân thể của hắn giống như là một cái lò xo, búng người chuyền hết từ cành này sang cành khác, dễ dàng tránh né đòn t·ấn c·ông của Todoroki.
“Đừng hòng chạy…!”
“Ồ không...không...Ngươi sai rồi…!”
Siêu năng lực, có vô vàn, thiên biến vạn hóa.
“Ừ...Bọn này đang cố gắng hộ tống Kacchan về khu trại…!”
Asui lấy lưỡi vòng thật chặt ba người Midoriya, Uraraka kích hoạt Uravity không trọng lượng, thì thào,“Hãy cố gắng giải cứu hai người bọn họ nhé…!”
“Không...Tớ vẫn chưa mất đi ý thức đâu...Đau đớn đã là gì chứ...Mọi người tiến lên đi...Đừng bận tâm...(ノಠ益ಠ)!”
“Ta đã quan sát các ngươi từ ở một chỗ bí mật...Cái thằng Răng Thiếc - Moonfish kia, là một gã sát thủ trời sinh, g·iết người vô số, tất cả các kháng cáo của hắn đều bị tòa án bác bỏ…!”
“Age of IceBergggg….~~~~”
“Dù chơi chưa được bao lâu, nhưng có lẽ chúng ta phải hạ màn sớm thôi…!”
Tất cả tức tốc rút lui về địa điểm chỉ định, ngoại trừ những tên đã bị khống chế như Muscular hay Moonfish.
“Flashy Grenade và Lưới Cạm Bẫy…!”
“Tránh xa Tsuyu -chan ra...(ノಠ益ಠ)!”
“Tớ làm đây…!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Todoroki xông tới, nhíu mày nhìn Toga bóng lưng xa dần hỏi: “Con mụ kia là ai thế…(- -)?”
Mr.Compress cứ thể quỷ dị treo người giữa không trung, nhìn tụi nhỏ cười hắc hắc, “Xin lỗi nhá...Nhưng lừa lọc và chạy trốn là toàn bộ bản sự của ta rồi...Có điên mới đi đánh với lũ anh hùng tương lai tụi bay...(─‿‿─)!”
“Vậy thì, Ochaco -chan, giúp Midoriya-san bó thứ này vào vai cậu ấy…!”
Một kẻ giống như ảo thuật gia ở trong các rạp xiếc, mang một chiếc mặt nạ cười quái dị, đang đứng dựa vào một cành cây nhìn xuống cả bọn nói. Trên tay hắn ta, đang tung một viên bi màu trắng, có thể thấy thấp thoáng hình ảnh nhỏ xíu của một ai đó bên trong.
“Cậu chỉ cần nhấn vô nút nhỏ bên trên thì lưới sẽ tự động xổ ra... Còn lựu đ·ạ·n thì rút chốt là sử dụng được...Nhớ là đừng nhìn thẳng vào nó…!”
“Uraraka...Cậu đang b·ị t·hương kìa…(0-0)!” -Midoriya lo lắng nói, nhưng cô bạn lắc đầu đáp lời, “Không sao, tớ còn đi được…!” quay sang nhóm Momo cười nói, “Cảm ơn Yao - Momo san nhé...Còn có Ashido -san với bạn nữ gì ấy nữa…(^.^)!”
“Shoji -kun sẽ dùng tay giả điều chỉnh phương di chuyển của cả bọn…!”
Rất có thể, đấy chính là Bakugo…
Toàn bộ sức mạnh dồn vào, khổng lồ tường băng bắn phá từ mặt đất lao thẳng lên không trung, xuyên nát vô số đại thụ bắn tới Mr.Compress .
“À mà chỉ có mấy cậu thôi hả…?!”
“Không chơi...Không chơi nữa...Lấy ít đánh nhiều, mị phải đi đây… (づ ̄ ³ ̄)づ!
Quả thật là đáng sợ.
Todoroki nói nhanh, tay phải lướt từ mặt đất rồi hất mạnh lên:
Nửa bên phải của Todoroki cũng nhiễm khí lạnh, tựa hồ có dấu hiệu đông kết thành từng mảng băng nhỏ.
“Chà chà...Tsu -chan may mắn nhá…!”
“Bình tĩnh đi...Midoriya…(`・ω・´)!”
“Ochaco -chan...Làm họ lơ lửng đi…!”
“Không...Ở lại đây...Quân khốn nạn… (;´༎ຶД༎ຶ`)!”
“Mau đuổi theo...Đừng để mất dấu hắn...(ノಠ益ಠ)!” - Midoriya phẫn nộ hét to.
“Sau khi quan sát rất lâu, Liên Minh Tội Phạm đã nhận ra...Bakugo -kun là một tài năng hiếm có...Mà tài năng của thằng nhóc, thật sự không nên thuộc về phe anh hùng...Mr. Compress này sẽ giúp đưa nó lên một tầm cao mới, một sân khấu lớn hơn nhiều so với hiện tại...@(ᵕ.ᵕ)@ !”
Ngay cả Kirishima cũng không thể so sánh được.
“Lũ trẻ thời nay toàn b·ị b·ắt phải chọn con đường mình đi dựa theo giá trị của chúng...Thật đáng buồn…!”
“Tội phạm...Có vẻ ngươi xem thường bọn ta quá đấy...►_◄!”
Chương 207: Âm mưu bắt đầu (7)
Midoriya bừng tỉnh nhìn Momo mừng rỡ kêu lên, “Uraraka-san, hãy làm tớ, Shoji cùng Todoroki -kun trở thành không trọng lượng, sau đó, Asui -san sẽ dùng lưỡi quấn tụi này và quăng theo hướng tên t·ội p·hạm. Chúng ta sẽ đuổi kịp được hắn…!”
Vào giờ khắc này, toàn bộ những t·ội p·hạm đang có mặt tại rừng cây, chiến đấu và không chiến đấu, đều nghe được thanh âm của Mr Compress thông qua vô tuyến liên lạc từ xa của chúng.
Ashido không nhịn được kêu lên, “Thế Bakugo -kun đâu rồi…(0.o)...!?”
“Tốt quá...Cảm ơn cậu, Yaoyozoru -san…(T.T)!”
Bởi vì chúng biết, ở càng lâu, thì càng dễ dàng bị úp sọt bởi các anh hùng chuyên nghiệp đang trên đường tới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.