0
-----o0o-----
Người của bác Tấn tiếp tục tiếp về phía trước. Người của Mãng Xà Bang vốn định đi qua đường khác, tránh đường đi của Thiên Lang. Nhưng thấy người của Chính Nghĩa Hội tiếp tục tiếp về phía trước thì bọn họ cũng đi theo sau.
Ở bên trong một chiếc xe thiết giáp đi ở giữa đội hình, trong xe ngồi mười người. Trong đó có một lái xe, một phụ xe. Bang chủ của Mãng Xà Bang Lệ Vi, hai phó bang Lê Hồng cùng Lê Hùng. Còn lại là những cường giả thức tỉnh kép.
Nhìn qua Lệ Vi đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, Lê Hùng có phần lo lắng nói:
“Chúng ta cứ đi theo người của Chính Nghĩa Hội sao chị Vi?”
Lệ Vi nghe vậy thì cười nói:
“Ừm. Đi theo, không cần phải lo lắng.”
Lệ Vi hiểu rõ tính cách của hội trưởng Chính Nghĩa Hội, người kia hành động thận trọng, không có chuyện mạo hiểm tính mạng của người phía dưới. Nên chỉ cần đi theo là sẽ an toàn.
Lê Hùng nghe vậy thì trong lòng vẫn còn lo lắng, hắn lúc này dùng bộ đàm thông báo đến cho nhóm thuộc hạ phải cẩn thận, đề cao cảnh giác. Một khi con chó biến dị chuyển qua t·ấn c·ông lập tức vừa đánh vừa rút.
Thực ra hành động của Lê Hùng có thể lý giải được. Dù sao ở đây không có ai biết được Thiên Lang thông minh cỡ nào, bọn họ chỉ cho rằng Thiên Lang là một con thú biến dị cường đại. Mà trong tâm khảm của bọn họ thì biến dị thú, hay bất kỳ sinh vật nào khác đều là sinh vật nguy hiểm. Có thể t·ấn c·ông con người bất kỳ lúc nào.
…
Không lâu sau đó đoàn xe của hai thế lực lớn của khu phía Nam, chạm mặt với Thiên Lang tại một ngã tư. Có điều những người kia cũng rất biết quy củ, nhường đường để cho Thiên Lang đi trước, còn bọn họ thì theo sau.
Lúc hai bên chạm mặt thì đám kia đã chuẩn bị v·ũ k·hí sẵn sàng, lỡ như Thiên Lang có t·ấn c·ông bọn hắn thì lập tức bắn trả.
Nhưng mà tình huống đó không có xảy ra, Thiên Lang chỉ liếc nhìn bọn hắn một chút, sau đó kéo xác con cá sấu nước ngọt biến dị quay trở về căn cứ.
Thiên Lang đi rồi, người của hai thế lực âm thầm thở ra một hơi. Nhưng mà không lâu sau đó bọn họ lại một lần nữa gặp Thiên Lang.
Do không muốn để cho Thiên Lang hiểu lầm là bọn họ có ý t·ấn c·ông. Nên sau khi tới cách khu vực căn cứ của Thiên Anh một cây số thì mọi người dừng xe lại. Tiếp đó di chuyển các xe hình thành một vòng tròn phòng ngự.
Không lâu sau đó một căn cứ phòng ngự tạm thời đã được tạo ra. Do đã biết trước buổi tối bọn họ phải ở lại nơi này, nên mọi người đều đã có chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, những người này bắt đầu mang thịt thú biến dị ở trong balo ra nấu ăn.
Trong lúc mọi người đang nấu ăn, thì bác Tấn cùng với một vài người khác cùng nhau tiến căn cứ của Thiên Anh. Trong số những người đi theo bác Tấn có hai hội phó của Chính Nghĩa Hội. Bang chủ cùng hai bang phó của Mãng Xà Bang, ngoài ra còn có năm cường giả thức tỉnh.
Do trong lòng mọi người lo lắng, nên trước khi tới căn cứ của Thiên Anh, bọn họ còn bắt bác Tấn gọi điện trước. Sau khi bên kia hồi âm thì bọn họ mới đi qua.
“Rèn rèn…’’
Thân là chủ nhà, biết có khách tới nên Alisa lúc này đi ra ngoài đón mọi người. Trong số những người đi theo bác Tấn, đại bộ phận mọi người là lần đầu nhìn thấy Alisa.
Không thể không nói, Alisa xinh đẹp động lòng người khiến cho đám nam nhân nơi đây phải ghé mắt mà nhìn, có điều sắc đẹp của nàng vẫn không thu hút bằng bé Thanh.
Ngoại trừ bác Tấn ra thì ai thấy bé Thanh cũng đều cảnh giác cao độ. Lúc đầu có một vài người muốn tiến lên bắt tay chào hỏi Alisa, nhưng khi thấy bé Thanh thì bọn họ bỏ luôn cái ý định đó.
Nhìn qua mọi người, Alisa dịu dàng cười nói:
“Thấy muộn rồi mà mọi người còn chưa đến, tưởng rằng ngày mai mọi người mới tới. Bây giờ mọi người đến vừa đúng lúc, tiện thể vào ăn cơm luôn với gia đình. Chắc mọi người chưa ăn gì đúng không?”
Bác Tấn cười nói:
“Trên đường đi gặp rất nhiều biến dị thú nên tới muộn. Mà Thiên Anh đâu rồi?”
Alisa cười nói:
“Đang nấu cơm, bây giờ chắc nấu xong rồi.”
Mọi người nghe được lời này thì đều cảm thấy có phần gì đó là lạ. Bọn họ ai cũng biết người nắm quyền nơi đây là Thiên Anh, vốn bọn họ cứ nghĩ Alisa ở đây chủ yếu là để phục vụ cơm nước, cùng nhu cầu t·ình d·ục của Thiên Anh. Nhưng lúc này bọn họ phải suy nghĩ lại.
Tiếp đó nhóm người đi theo Alisa tới căn cứ. Khi đến gần căn cứ thì bọn họ nhìn thấy Thiên Lang đang một mình nằm gặm con cá sấu. Nó vừa ăn vừa dõi ánh mắt nhìn theo bọn họ.
Cảm giác bị một con hung thú nhìn chằm chằm quả thực không thú vị một chút nào. Ngoại trừ bác Tấn cùng Alisa ra, còn lại tất cả mọi người đều dựng hết tóc gáy, mồ hôi lạnh ứa ra.
Dù cho đã đi xuống phía dưới hầm rồi nhưng tim bọn họ vẫn đập ‘bịch bịch’ tiếng tim đập của bọn họ lớn đến mức mà người bên cạnh cũng có thể nghe được.
Phải mất một lúc thì bọn họ mới lấy lại bình tĩnh, ngay khi lấy lại bình tĩnh thì bọn bắt đầu quan sát nơi đây. Do toàn bộ đều là người từng trải, nên chỉ nhìn sơ qua bọn họ lập tức biết nơi đây đặc biệt nguy hiểm.
Nếu như bọn họ dám có ý đồ gì lập tức sẽ bị g·iết c·hết. Tuy không biết những cạm bẫy nơi đây đáng sợ đến mức nào, nhưng cảm giác nói cho bọn họ biết, càng tiến sâu vào sẽ càng nguy hiểm.
Sau khi đi hết một đoạn hành lang dài, nhóm người lúc này mới chính thức tiến vào bên trong hầm trú ẩn. Ngay khi bọn họ vừa tiến vào bên trong thì cả đám nhất thời giật mình lùi về phía sau.
“Xoẹt xoẹt…’’
“Xoẹt xoẹt…”
Không những lùi về sau, những người kia còn rút ra cả binh khí, đồng thời dùng ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn kẻ lạ mặt đang bưng trên tay một chậu máu.
Kẻ kia có bộ dạng cực kỳ khủng bố, hắn mặc một bộ đồ nhà bếp dính máu, da dẻ hắn nhăn nheo đỏ sậm, đầu trọc lóc, tai mũi đều biến dạng, đôi mắt hắn màu lam nhạt nhìn như mắt quỷ. Trên người hắn tràn ra một cổ khí tức máu tanh nồng nặc, khiến cho người ta lạnh sống lưng.
Thiên Anh mới từ nhà bếp ra, đang bưng trên tay chậu tiết canh, nhìn thấy khách tới chơi đang định mở miệng chào hỏi thì thấy một màn như vậy. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mấy người này nhát gan vậy!”
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thì khác. Hắn nhìn mọi người cười khổ nói:
“Có cần phải phản ứng thái quá vậy không?”
Thiên Anh không cười thì thôi, hắn cười lên càng thêm đáng sợ. Nụ cười của hắn kinh dị đến mức mà mấy đám cao thủ của hai thế lực lớn phải lùi về sau. Nhưng với bản lĩnh của mình, những người ở đây nhanh chóng đè xuống nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Trong khi những người khác còn chưa khôi phục trạng thái bình thường, bác Tấn đẩy ra mấy tên đang cản phía trước, sau đó tiến chào hỏi Thiên Anh:
“Khỏe rồi à, mà làm gì cả người máu me thế?”
Thiên Anh cười nói:
“Chọc tiết một con linh cẩu biến dị, không may máu bắn lên người thôi. Lát nữa đi tắm sạch là được. Mà bác bảo mọi người ngồi đi, cơm nước xong cả rồi, giờ chỉ mỗi việc ăn thôi.”
Bác Tấn khẽ mỉm cười, nhìn về phía sau. Ông bác nhìn mọi người nói:
“Bỏ v·ũ k·hí xuống, muốn đánh nhau hay làm gì?”
Những người khác lúc này đã khôi phục bình thường, cả đám vội cất đi v·ũ k·hí, trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ bối rối. Tiếp đó từng người tiến lên xin lỗi Thiên Anh.
Thiên Anh cũng không để bụng chuyện nhỏ này, hắn thấy mọi người xin lỗi thì chỉ cười. Sau đó bảo mọi người ngồi xuống chiếu, đợi hắn cùng Alisa dọn cơm.