0
-----o0o-----
Người xưa có câu ‘một miếng khi đói, bằng một gói khi no’ quả thực không sai một chút nào. Nếu như là bình thường, khi mọi người đủ ăn đủ mặc thì một ít rau, một ít thịt nó không có ý nghĩa quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, khi mọi người đang gặp khó khăn, phải đóng quân ở ngoài trời, giữa cái lạnh âm hai chục độ. Bụng thì đói, miệng thì khát.
Alisa mang thức ăn ra cho mọi người, tuy không phải sơn hào hải vị gì, nhưng mọi người đều rất biết ơn nàng. Alisa xinh đẹp đã khiến cho người ta có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nay còn giúp đỡ bọn họ giữa lúc khó khăn thì hảo cảm tăng vọt.
Sau khi đưa cho mọi người đồ ăn, Alisa còn ở lại giúp đỡ những người b·ị t·hương. Tất cả những người ở nơi đây thường xuyên phải ra ngoài tìm lương thực. Ngày nào cũng gặp phải các loại thú biến dị mạnh mẽ, nên chuyện b·ị t·hương đối với bọn họ giống ăn cơm vậy.
Vận lộn cùng đám hung hãn kia không b·ị t·hương mới lạ, chứ b·ị t·hương thì bình thường. Hiện tại các loại vật tư thiết yếu thiếu hụt trầm trọng, nên bình thường mọi người không hay sử dụng thuốc.
Chỉ những v·ết t·hương đặc biệt nghiêm trọng mới sử dụng thuốc, còn không thì cứ hơ lửa cho v·ết t·hương tự lành. Có người sau khi rửa sạch v·ết t·hương còn lấy keo 502 dính lại.
Trong số hơn ba trăm người, hầu hết mọi người đều b·ị t·hương, duy chỉ có bác Tấn là không sao. Đến ngay cả Lệ Vi cũng b·ị t·hương ở bả vai, phải biết rằng cô nàng kia thân là thủ lĩnh, lại không phải là người biến đổi, luôn ở phía sau đồng thời có người ở bên cạnh bảo vệ. Nhưng vẫn b·ị t·hương, chỉ dựa vào điểm này có thể thấy được ở bên ngoài nó hung hiểm như thế nào.
Trong lúc đang được Alisa trị thương, Lệ Vi dùng lời nói uyển chuyển thăm dò:
“Có thể cho Vi hỏi một câu được không?”
Alisa đang khử trùng làm sạch v·ết t·hương cho Lệ Vi, nghe được lời này thì cười nói:
“Khách sáo vậy, có gì hỏi đi.”
Lệ Vi mỉm cười, cô nàng hỏi:
“Lam cùng với Thiên Anh trước kia là vợ chồng với nhau hả?”
Nghe được câu hỏi này của Lệ Vi khiến cho Alisa sửng sốt một hồi lâu, sau vài giây nàng mới hồi phục lại. Alisa cười nói:
“Sao Vi lại có suy nghĩ đó? Nhìn sao lại ra hai chúng tôi là một cặp vậy?”
Lệ Vi thẳng thắn nói:
“Xã hội hiện tại đã khác xưa, luật pháp không còn, đạo đức suy đồi, người nắm giữ sức mạnh là có tất cả. Nhưng mà Lam không có sức mạnh, nhưng lại có thể áp chế một cường giả giống như Thiên Anh thì chỉ có thể là vợ chồng với nhau mà thôi.”
Alisa nghe vậy thì phì cười, cô nàng nói:
“Trời ạ! Vi cũng thật là, làm gì mà suy diễn kinh vậy, với mình có áp chế tên kia bao giờ. Thực chất mình còn đang là tù nhân của hắn mà.”
Lệ Vi có phần không tin nói:
“Điêu!”
Alisa cười nói:
“Nói thật mà không tin, tên kia ngày trước bắt mình từ bệnh viện về mà. Nếu không phải mình biết y thuật đã bị hắn b·ắn c·hết rồi cũng nên.”
Lệ Vi nghe đến đây không khỏi sửng sốt một hồi lúc, sau đó cô nàng tò mò hỏi:
“Chuyện là thế nào? Kể nghe một chút được không?”
Chuyện khi xưa gặp gỡ Thiên Anh cũng không phải chuyện gì bí mật, Alisa lúc này kể lại cho Lệ Vi nghe. Nói cho Lệ Vi biết khi hai người gặp nhau là ở trong hoàn cảnh nào, lúc gặp nhau xảy ra chuyện gì, về sau lại trải qua những chuyện gì.
Alisa vốn là một cô gái khôn kéo, kết hợp với năng lực thức tỉnh, nàng ta biết nên nói ra cái gì, cái gì thì không nên nói ra. Lệ Vi sau khi nghe được câu chuyện của Alisa thì cũng có cái nhìn rõ hơn về Thiên Anh.
Đợi khi Alisa kể xong, Lệ Vi cảm khái nói:
“Nghe Lam kể lại chuyện xưa mà giống như nghe tiểu thuyết ngôn tình vậy. Có điều tiểu thuyết ngôn tình của người ta thì toàn màu hồng, còn của Lam thì toàn màu máu.”
Alisa nghe vậy thì chỉ nhẹ cười, không có nói gì thêm nữa.
…
Trong khi Alisa ở bên ngoài đang hỗ trợ mọi người trị thương thì Thiên Anh ở bên trong nhà xưởng, đang cố gắng tạo ra những trang bị tốt nhất có thể.
Thiên Anh tạo ra những trang bị này một mặt là để giúp những người bên ngoài nâng cao khả năng chiến đấu, một mặt khác là để nâng cao tay nghề của bản thân.
Chế tạo các loại áo giáp hay v·ũ k·hí ‘năng lượng’ cần phải có một bàn tay cực kỳ khéo léo. Bằng không thứ tạo ra chỉ là phế phẩm.
Thiên Anh ban đầu cũng đã hỏi qua Mít Đặc, hỏi nó xem có thể chế tạo máy móc sau đó cho sản xuất hàng loạt được không. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là thứ này không thể sản xuất nhờ máy móc được.
Thực ra là được nhưng chất lượng làm ra sẽ rất kém hoặc là phế phẩm. Bởi vì máy móc rất dập khuôn, nó không có độ tinh tế như con người. Mà thứ này sai một lỗi là coi như xong.
Thở dài một tiếng não nề, Thiên Anh nói:
“Nếu như có thể chế tác ra những cổ có đủ khả năng để chế tạo ra những thứ này thì tốt rồi nhỉ, đến lúc đó cũng không cần phải ngồi còng lưng thế này.”
Mít Đặc nghe vậy thì dội cho Thiên Anh một gáo nước lạnh:
“Điều anh suy nghĩ muôn đời không có khả năng xảy ra. Tạo hóa là đấng tối cao, con người là sản phẩm của tạo hóa. Bọn họ không có khả năng tạo ra một thứ còn hoàn mỹ hơn cả thứ mà tạo hóa làm ra.”
Thiên Anh nghe vậy thì cười khổ nói:
“Mày có cần phải phũ phàng vậy không? An ủi tao một câu không được à?”
Mít Đặc đáp lại:
“Tôi không có khả năng nói dối, tôi chỉ có thể nói những gì mà tôi cho là đúng. Mà anh đang làm công việc của mình một cách rất tốt mà, hãy cố lên. Tốc độ làm việc của anh đang tăng lên gần 672% kể từ lần trước đó, anh cực kỳ có thiên phú trở thành Chế Tạo Sư đấy.”
Thiên Anh nhếch môi cười nói:
“Chế Tạo Sư sao? Tao không thích cái nghề này, tao thích chém g·iết hơn. Mà quên chưa hỏi mày, những cổ vật giống như mày còn nhiều không?”
Mít Đặc đáp:
“Không nhiều. Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ có gần chục thứ tương tự giống tôi được tạo ra mà thôi. Có điều bọn nó đều không có được khả năng tư duy.”
Thiên Anh nhíu mày nói:
“Mày có thể xác định bọn nó đang ở đâu không?”
Mít Đặc trả lời:
“Đương nhiên là có thể, tôi có thể định vị những bộ phận còn lại trong phạm vi mười dặm. Có điều mỗi lần tiến hành định vị cần tiêu hao năng lượng trong hạch tâm nên tôi không thể dùng thường xuyên được.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn nói:
“Thôi kệ đi, có lẽ tao đã quá tham lam rồi. Tìm được mày cùng với mạch sống Nova đã là may mắn. Thế giới lớn như vậy, muốn có thể gặp được những thứ kia quả thực vô cùng khó khăn.”
Mít Đặc nói:
“Không nên bi quan, chỉ cần tôi hoàn thiện bản thân mình hơn thì sau này năng lực sẽ tăng lên. Đến lúc đó nói không chừng sẽ có cách tìm được những thứ kia.”
Thiên Anh ngạc nhiên nói:
“Mày còn có khả năng tự hoàn chỉnh bản thân nữa sao? Tao cứ nghĩ máy móc thì sinh ra đã vậy rồi chứ. Thế này làm sao để tự phát triển bản thân?”
Mít Đặc nói:
“Tôi khác với máy móc thông thường mà, tôi hấp thụ các loại cảm xúc của con người, tiếp thu các loại tri thức. Từ do hoàn thiện tư duy của bản thân. Sau này có lẽ tôi sẽ cần anh hỗ trợ.”
Thiên Anh nhếch môi cười nói:
“Đương nhiên rồi, mày phát triển thì tao cũng được lời. Hai bên cùng có lợi tội gì không làm.”