0
-----o0o-----
Ở bên trong một ngôi nhà bỏ hoang cách Thiên Anh năm dặm, lúc này ở bên trong nhà có một nhóm sát thủ đang nằm trên sàn nhà.
Thực ra cái này chỉ là bản năng mà thôi, bọn họ nhìn thấy Thiên Anh quay người nhìn lại, chỉ súng về phía bọn họ, thông qua màn hình máy tính bỏ họ cảm nhận được sự khát máu điên cuồng của tên kia thì vội cúi đầu xuống.
Phải sau vài giây thì bọn họ mới chợt nhớ ra bản thân đang ở một nơi an toàn, người kia không có khả năng bắn tới bọn họ được. Có điều sau khi hoàn hồn bọn họ vẫn toát hết cả mồ hôi.
Ở trong nhóm có một vài người từng giao đấu qua với Thiên Anh còn đỡ, mấy tên sát thủ mới vào nghề lúc này đã bị dọa cho nằm ôm đầu ở trên mặt đất.
Mấy tay sát thủ cộm cán nhìn qua nhau, một người nói:
“Cách này vô dụng rồi, chúng ta chỉ có thể đợi người tới.”
Những người khác nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó bọn họ thông qua năng lực thức tỉnh, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tránh xa con quỷ mắt xanh kia
…
Một giờ sau.
Thiên Anh lúc này đã đi tới địa phương tập kết. Lúc hắn đến nơi thì mới thấy người của Mãng Xà Bang, còn Chính Nghĩa Hội thì chưa thấy đâu.
Có điều ở nơi đây còn có thêm một vài thế lực nhỏ khác. Những thế lực kia nhân thủ không nhiều, ít thì bảy tám người, nhiều thì vài chục người, trang bị tạm bợ, v·ũ k·hí toàn là đồ thải.
Thiên Anh nhìn thấy trang bị của những người này như vậy thì nhíu mày, hắn thật sự không rõ mang theo những người này đi để làm gì. Trang bị thế này đi ra chiến trường thì chỉ có c·hết thôi chứ sống gì nổi.
Thiên Anh cũng không phải coi thường bọn họ, nhưng đi ra chiến trường mà chỉ để c·hết thì thôi đừng đi, như vậy uổng mạng. Không đáng một chút nào.
Ngay vào thời điểm Thiên Anh xuất hiện, người ở đây đồng loạt hướng sự chú ý về phía hắn. Tiếp đó những người kia vội vàng tránh qua một bên nhường đường cho Thiên Anh, cũng không có ai dám đi lên cùng hắn chào hỏi.
Dù sao ở bên cạnh Thiên Anh là một con thú biến dị to tổ bố, đi lên chào hỏi lỡ may bị con biến dị thú kia cắn cho cái thì xong rồi. Đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn.
Đúng vào thời điểm này, bang chủ Mãng Xà Bang Lệ Vi cùng với hai phó bang chủ là Lê Hùng cùng Bá Nam xuất hiện. Theo sau bọn họ còn có một vài gương mặt quen thuộc, những người kia đều là cao thủ biến đổi lần hai thức tỉnh kép. Từng tham gia vào cuộc chiến chống lại bọn quỷ lùn xanh.
Bọn người Lệ Vi sau khi đi ra ngoài này, lúc mới đầu bọn họ có hơi ngạc nhiên vì diện mạo của Thiên Anh đã thay đổi. Có điều rất nhanh bọn họ đã xác định được là hắn.
Dù sao ánh mắt cùng khí chất của hắn rất đặc thù, với Thiên Lang cùng với gấu trắng ở bên thì chỉ có hắn chứ không phải ai khác.
Lệ Vi tiến lên chào hỏi:
“Đến sớm vậy, mà hôm nay Lam không tới đây sao? Cô ấy ở nhà à?”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, sau đó nói:
“Ừm. Cô ấy tới tháng, trong người không được khỏe nên chỉ có thể ở nhà thôi. Mà người của Chính Nghĩa Hội đâu rồi? Sao chưa thấy tới?”
Lê Hùng đi ở bên cạnh Lệ Vi, lúc này nghe được Thiên Anh hỏi thì đáp:
“Bọn họ phải vận chuyển v·ũ k·hí hạng nặng nên đi ở phía sau, chúng tôi đi trước để dọn đường cho bọn họ. Chắc không lâu nữa bọn họ sẽ tới thôi.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, tiếp đó hắn nhìn qua những người xung quanh sau đó hỏi:
“Bọn họ là ai vậy?”
Lệ Vi mỉm cười, cô nàng nói:
“Bọn họ là những thế lực nhỏ ở khu phía Nam, bọn họ muốn giúp chúng ta để kiếm một ít thịt để ăn. Anh đừng nhìn bọn họ có vẻ yếu đuối, thực ra bọn họ đều là người biến đổi cấp cao. Trong đó còn có không ít người thức tỉnh, sức chiến đấu không tệ đâu.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn nói:
“Biết là vậy, nhưng mà nhìn bọn họ sao mà thảm quá, đến một cái áo giáp đúng nghĩa cũng không có. Bên phía mọi người không còn dư chút trang bị nào sao?”
Lệ Vi cười nói:
“Vấn đề này đợi Chính Nghĩa Hội tới rồi giải quyết sau. Dù sao bác Tấn lo việc này.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó hắn cùng với Lê Hùng, Bá Nam đi quan sát tình hình tổ nhện. Về phần Thiên Lang cùng gấu trắng thì đi theo Lệ Vi.
Sau cuộc chiến lần trước, Lệ Vi cũng biết được Thiên Lang thông minh cỡ nào rồi, nên nàng đỡ đi phần nào sợ hãi. Sau khi đi tới nơi ở của mình, Lệ Vi lúc này sắp xếp nơi ở cho Thiên Lang cùng gấu trắng, đã vậy còn mang đồ ăn lên cho nó nữa.
Nhưng mà Thiên Lang nhìn thấy chậu thịt có mấy chục cân thì dùng chân nhẹ gẩy qua một bên, vài chục cân thịt đối với nó còn không bỏ dính răng. Với ngày hôm qua nó cũng được ăn no rồi, không thiết tha gì mấy chục cân thịt này cả.
Về phần gấu trắng cũng vậy, hôm qua đi theo Thiên Lang kiếm ăn, nó hưởng ké thịt của mấy con biến dị thú cấp năm, giờ nó cũng không thèm ăn.
Lệ Vi nhìn thấy hai đứa bọn nó như vậy thì chỉ biết cười khổ. Dù sao chỗ của nàng có thể lấy ra bảy tám chục cân thịt tươi thế này cũng không dễ dàng gì, vậy mà hai đứa nó còn chê.
Nhìn Thiên Lang cùng gấu trắng, Lệ Vi thở dài nói:
“Hai đứa bọn mày khó tính quá. Thịt tươi như vậy mà cũng không chịu ăn. Chắc chủ nhân bọn mày phải vất vả lắm mới nuôi nổi hai đứa mày.”
Thiên Lang nghe được lời này thì dùng ánh mắt xem thường nhìn Lệ Vi, trong lòng nó thầm nhủ “Ai cần phải nuôi chứ! Người ta tự đi kiếm ăn được, đúng là đã không biết gì rồi còn nói”.
Tiếp đó nó quay qua một bên nằm ngủ. Về phần gấu trắng cũng vậy, nó lúc này nằm sát với Thiên Lang. Lệ Vi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Thiên Lang thì ngẩn người một lúc lâu, nàng càng quan sát càng cảm thấy thú biến dị này có gì đó không bình thường.
…
Cùng khoảng thời gian này tại tổ nhện. Ngay khi Thiên Anh vừa tách ra khỏi Thiên Lang, không có ai trợ uy thì lập tức hắn liền gặp rắc rối.
Vốn Thiên Anh đi cùng với Lê Hùng, Bá Nam cũng xem như là có số má rồi. Nhưng lần này hắn lại đụng chúng hai nhân vật tầm cỡ ngang với hai người Lê Hùng.
Hai người kia tự xưng là Ngô Quân Hùng, cùng Lê Diệp Phàm. Nghe Bá Nam nói thì hai người này cũng thuộc dạng không phải tầm thường, là người trẻ có quan hệ rộng với các thế lực lớn. Hơn nữa còn có thực lực rất đáng gờm, còn đáng gờm thế nào thì Thiên Anh không rõ.
Chỉ thấy Lê Hùng cùng Bá Nam có vẻ rất thích hai tên này, khi thấy hai tên đó thì rất nhiệt tình. Về phần Thiên Anh thì… hắn chỉ đứng ở một bên quan sát, không nói bất kỳ lời nào cả.
Bá Nam nhìn thấy ánh mắt bình thản không chút ba động của Thiên Anh thì cười nói. Có điều khi hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Ngô Quân Hùng đã c·ướp lời:
“Ồ, còn một người ở đây nữa này, vậy mà giờ mới thấy. Không biết là ai đây, anh Nam có thể giới thiệu một chút được không?”
Ngô Quân Hùng đương nhiên thấy Thiên Anh từ lâu rồi, có điều thấy tên kia mặt lạnh như tiền, lại còn dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn bản thân, khiến cho hắn có phần không vui. Từ khi hắn trở thành một người thức tỉnh, chưa ai đối xử với hắn như vậy.
Cũng vì như vậy nên lời nói hiện tại của hắn mới có phần châm chọc như thế. Người ở đây ai cũng nghe ra Ngô Quân Hùng bất mãn, Thiên Anh cũng như vậy.
Có điều hắn cũng không mấy để tâm, hắn lúc này nói:
“Đi thôi, tranh thủ nhìn xem tình hình tổ nhện trước.”
Dứt lời Thiên Anh liền quay người rời đi. Hắn vừa quay người thì Ngô Quân Hùng lập tức bước nhanh về phía trước, sau đó dùng một tay bắt lại vai hắn.